Là thuyền của Ưng Dương Phủ bị phục kích, trong Thập Nhị đảo ít nhất có bốn năm đảo, trong lúc hỗn chiến lại gặp phải đại yêu Nam Hải, mới có thể làm ra tình trạng lớn như vậy.
Lý Mộng Ngư qua hơn một canh giờ mới tìm lại đây, còn thuận tiện mang về kết quả mà y thám thính được.
Thập Nhị đảo là cách gọi chung của một số môn phái nhỏ chiếm cứ trên đảo ở vùng biển phía Đông Nam, những môn phái đó kỳ thật có chính có tà, đều không phải là hoàn toàn cùng một ruột, không ngờ tới lần này thế nhưng sẽ liên hợp lại tập kích Ưng Dương Phủ.
Trình Như Phong không khỏi truy vấn: "Bọn họ vì sao phải phục kích Ưng Dương Phủ?"
Lý Mộng Tiều xen mồm nói: "Thập Nhị đảo có mấy môn phái chính là hải tặc, cùng với Ưng Dương Phủ từ trước đến nay không hợp."
Lý Mộng Ngư cũng nói: "Phỏng chừng là bọn họ cũng là nhắm đúng cơ hội, lần này Ưng Dương Phủ chỉ có một chiếc thuyền. Ta còn nghe nói Trường Không công tử là vội vàng muốn đưa cái gì đó đi đến đảo Sương Mù mới được phát hiện. Có lẽ là bọn họ muốn cướp."
Nhưng cái này cũng chỉ là suy đoán của y, y chỉ là trong lúc gấp gáp tới hội hợp cùng với Trình Như Phong gặp gỡ một số người chạy nạn rơi xuống nước, trong đó có mấy người của Thập Nhị đảo, nhưng cũng không phải là người có chức vụ gì, chỉ biết một chút. Mà trước mắt ba người bọn họ lênh đênh trên biển, cũng không có nhiều nơi phát ra tình báo.
"Chúng ta tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Lý Mộng Ngư hỏi Trình Như Phong.
Tuy rằng tu vi của bọn họ đều cao hơn Trình Như Phong, nhưng lại là do Yến Vân đưa cho Trình Như Phong làm nô bộc, Trình Như Phong còn cầm khế thân của bọn họ, khi tình thế cấp bách Lý Mộng Tiều tuy rằng sẽ tự chủ trương mang nàng đào tẩu, nhưng hiện tại vẫn là phải hành sự theo ý nàng.
Trình Như Phong nói: "Vẫn là tiếp tục đi về hướng Nam Hải Kiếm Phái thôi. Tìm kiếm tin tức của sư phụ ta trước, sau đó mới tính cái khác."
Ân oán giữa Ưng Dương Phủ cùng Thập Nhị đảo gì đó, coi như là tin tức bát quái nghe một chút thì thôi, lấy tu vi trước mắt của nàng, đừng nói là nhúng tay, gặp phải cũng chỉ có thể chạy trốn.
Tựa như lần này, thuyền lớn của Tứ Phương Lâu đều bị huỷ rồi, cũng may bọn họ chạy sớm, cũng không có tổn thất lớn gì, chỉ là muốn thuyền lớn giống như trước nhàn nhã thoải mái như vậy thì không có khả năng rồi, chỉ có thể tự mình điều khiển chiếc thuyền Ô Bồng này của nàng đi Nam Hải Kiếm Phái.
Chiếc thuyền nhỏ này của nàng cũng là do Mặc Bảo cướp đoạt từ trên người tu sĩ bị cuốn vào Cập Thời Hành Lạc Đồ, phẩm chất cũng coi như không tồi, ngẫm lại nếu quá kém Mặc Bảo cũng chướng mắt. Ở chỗ điều khiển khoang thuyền sau khi truyền linh thạch vào, liền có thể tự động chạy về phía trước, cũng không cần người thao tác, tốc độ cũng không chậm, chỉ là hơi nhỏ một chút mà thôi. Chỉ có ba người bọn họ thì còn tốt, nếu thêm người nữa, chỉ sợ không được.
Lý Mộng Tiều lấy ra một cái la bàn định vị, điều chỉnh phương hướng thuyền nhỏ, nhìn nhìn, rồi lại liếc nhìn Trình Như Phong một cái, "Tiểu Trân Châu thứ tốt của nàng cũng không ít nhỉ."
Trình Như Phong trong lòng lộp bộp một cái, thầm nghĩ không phải là ở trước mặt hắn lấy ra hai kiện pháp bảo này có vấn đề bị hắn nhìn ra đi.
Nàng tuy rằng có loại lo lắng này, nhưng ngoài mặt chỉ cười cười nói: "Ta có vị sư phụ tốt a, sau lại có Bạch chân nhân cũng tặng ta không ít pháp bảo nho nhỏ."
Hiện giờ tung tích của Thương Ngô không rõ, nàng mặc kệ cái gì cũng nói là do sư phụ cho là được rồi. Dù sao ấn ký trên những pháp bảo này cũng đều bị Mặc Bảo lau sạch, nàng cắn răng không nhận, người khác cũng không có cách nào.
Lý Mộng Tiều cũng không tiếp tục truy vấn, lại nói: "Ta xem con thuyền này hẳn là còn có thể thêm chút đồ luyện chế lại một phen, lớn hơn một chút sử dụng mới thoải mái."
Phỏng chừng chủ nhân của nó cũng chỉ là tạo ra để thay đi bộ, căn bản không nghĩ tới có ngày trôi nổi trên đại dương.
Trình Như Phong liền suôn theo đề tài của hắn, lại hỏi chút chuyện về phương diện luyện khí. Thuận miệng trò chuyện, đem đề tài kéo ra xa.
Nam Hải Kiếm Phái nằm ở trên hải đảo. Diện tích rất lớn, tông môn ở trên núi cao của tâm đảo, hải cảng cũng là sản nghiệp của Nam Hải Kiếm Phái, ngày thường khách đều là tới nơi này trước. Gần đây nhất, phát hiện di tích được bọn họ gọi là đảo Sương Mù, càng làm cho hải cảng hội tụ khách đến từ khắp nơi, rộn ràng nhốn nháo phi phàm náo nhiệt.
Trình Như Phong muốn hỏi thăm chuyện của Thương Ngô, lại phát hiện chính mình đối với vị sư phụ mới ở chung một ngày... thật là không có hiểu biết gì, căn bản không biết hỏi từ đâu.
Chỉ có thể tìm Thần Huy trước.
Nhưng... nghĩ đến Thần Huy, lại luôn có một chút chột dạ, nàng suy nghĩ một hồi lâu, mới phát tin phù cho hắn.
Thần Huy tựa hồ là lập tức hồi âm, tuy rằng chỉ có một đạo thần niệm truyền tin, cũng có thể cảm nhận được hắn sốt ruột vội vàng.
Trong lòng Trình Như Phong càng thêm thấp thỏm không yên, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ở trà lâu do Thần Huy ước định mà chờ đợi.
Huynh đệ Lý gia bồi ở bên cạnh nàng.
Lý Mộng Ngư không nói cái gì, an tĩnh pha trà cho Trình Như Phong, biểu tình của Lý Mộng Tiều có thể nói là phong phú, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Một hồi ta có thể đập hắn không."
"Không được." Trình Như Phong theo tính phản xạ mà trả lời, nhưng dừng một chút lại bổ sung, "Nếu sư huynh muốn đánh ta, ngươi sẽ giúp ta ngăn chặn huynh ấy được không?"
"Hắn sẽ không nỡ đánh nàng?" Lý Mộng Tiều cười nhạo một tiếng, thò qua đè thấp âm thanh nói: "Hắn nếu lấy cây gậy lớn thọc nàng, nàng nghĩ ta nên ngăn cản hay là không nên ngăn cản?"
Trình Như Phong:.....
Nàng cùng Thần Huy... bắt đầu từ lúc nàng bảy tuổi, trừ bỏ không có chân chính thọc vào, những cái khác như vầy như vầy đã sớm đều làm hết, nhưng lúc này bị Lý Mộng Tiều hỏi như vậy, nàng thế nhưng không biết sao có chút ngượng ngùng.
Mặt đỏ tai hồng, tim đập như trống đánh, cũng không biết là khẩn trương sợ hãi, hay là hưng phấn chờ mong.
Thần Huy tới thực mau.
Giống như một trận gió vọt vào trà lâu, lại ở trong nháy mắt nhìn thấy Trình Như Phong thì ngừng lại.
Ba năm thời gian, ở trên người nam tử bình thường cũng không thấy lưu lại dấu vết là bao, huống chi là tu sĩ như hắn.
Bộ dáng của hắn vẫn như trong trí nhớ của Trình Như Phong, cao lớn cường tráng, dương cương anh tuấn, quần áo không bại lộ ra như ở Dục Linh Tông vậy, nhưng vạt áo nơi cổ vẫn như cũ kéo hở rộng ra, lộ mảnh ngực lớn rắn chắc màu đồng. Chỉ là trên mặt không còn như lúc trước cái loại tiêu sái không kềm chế được, hiện giờ thậm chí trong ánh mắt có vài phần tiều tụy nôn nóng.
Hắn nhìn Trình Như Phong, chần chờ mà gọi thử: "Trân Châu?"
Trong giọng nói có một loại trân bảo trong lòng bàn tay bị mất đi rồi tìm lại được, nhưng về được quá dễ dàng lại có vẻ có chút không chân thật, thế cho nên thật cẩn thận, sợ hãi chỉ là công dã tràng.
Trình Như Phong từ khi quyết định phát tin phù cho hắn, liền tính toán sau khi gặp hắn phải như thế nào, giải thích trước hay là nhận sai trước hay là phải như thế nào trước...
Nhưng giờ phút này nghe thấy hắn gọi ra một tiếng này, tất cả phương án suy tính cùng tính toán của nàng đều biến mất.
Nàng trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Thần Huy, duỗi tay ôm chặt hắn, chỉ nhỏ giọng kêu một tiếng "sư huynh", nước mắt liền nhịn không được tuôn ra.
Chính nàng cũng không thể hiểu được.
Năm đó, rõ ràng là chính nàng một lòng muốn trốn thoát khỏi hắn ... Nhưng mà vì sao nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lòng lại tràn đầy chua xót.
Thật giống như tất cả mọi chuyện trong 5 năm đó ở trong nháy mắt này đều nảy lên trong lòng, lại ở trong sàng chọn lọc của thời gian lắng đọng lại chỉ còn lại nồng đậm không nỡ cùng tưởng nhớ.
Trình Như Phong ở trong lòng ngực Thần Huy, khóc không thành tiếng, một hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: "Sư huynh... muội rất nhớ huynh."
Thần Huy cúi đầu nhìn nàng
Nữ hài tử trong lòng ngực, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tiểu Trân Châu của hắn, lúc rời đi, vẫn là một thiếu nữ ngây ngô, non nớt đến thật giống như cành liễu mới vừa đâm chồi.
Hắn đã từng tưởng tượng qua vô số lần, nàng trưởng thành sẽ là bộ dáng gì.
Sẽ giống như Linh Vận sư thúc diễm lệ gợi cảm, hay là giống như Đại sư tỷ như vậy thanh nhã lãnh đạm xuất trần, lại hoặc là giống các sư tỷ muội khác thật mê người ...
Mà nay nàng liền ở ngay trước mắt.
Mặt mày đã nẩy nở, mơ hồ còn có thể nhìn ra bộ dáng khi còn nhỏ, thanh lệ động lòng người, giống như nụ hoa mới nở.
Cùng trong tưởng tượng của hắn có chút tương tự lại tựa hồ có chút bất đồng, nhưng không hề nghi ngờ, đây là tiểu Trân Châu của hắn.
Hắn tìm về đứa bé gái năm xưa mà hắn nuôi dưỡng.
Thần Huy nhìn nàng rơi lệ, nghe nàng nói mong nhớ hắn, hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Nhưng...
Ngẫm lại lần này tìm nàng, không chỉ có một mình hắn, sắc mặt của hắn liền sa sầm xuống.
"Đừng tưởng rằng làm nũng là ta sẽ tha cho muội." Hắn dán ở bên tai Trình Như Phong, hung dữ mà nói.
Nhưng hai tay ôm lấy lại thập phần ôn nhu dịu dàng, tựa như sợ làm đau nàng, đem nàng khoanh ở trong lòng ngực mình, không chia lìa nữa.