Chiếc thuyền lớn này, bề ngoài thoạt nhìn tuy rằng cùng với những chiếc thuyền bình thường không có khác nhau bao nhiêu, nhưng là dùng linh thạch cùng pháp trận để điều khiển, tốc độ không phải những thuyền buồm bình thường có thể so sánh được.
Trình Như Phong đứng ở đầu thuyền cảm giác hẳn là so với thuyền chở khách du lịch ở đời trước mà nàng đã ngồi qua còn nhanh hơn.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thuận lợi tới Nam Hải Kiếm Phái, phải mất mười ngày.
Trình Như Phong nghĩ, nếu là ở kiếp trước, tốc độ như vậy, đại khái đã chạy ngang qua Thái Bình Dương rồi. Đối với sự rộng lớn bao la của thế giới này, nàng lại có thêm hiểu biết mới.
Hơn nữa nơi này cũng không có ô nhiễm gì, dõi mắt mà nhìn, một mảnh trời xanh nước biếc, hải âu bay lượn xẹt qua những đám mây, chỉ cảm thấy trong lòng thư thái, vô cùng vui sướng.
Lý Mộng Tiều đi tới, giũ một chiếc áo choàng ra, nhẹ nhàng mặc vào cho Trình Như Phong. "Đầu thuyền gió lớn."
Kỳ thật Trình Như Phong đã là tu sĩ Trúc Cơ, nóng lạnh bất xâm, một chút gió biển như vầy cũng không tính là gì.
Nhưng nàng vẫn là rất thích hắn biểu đạt loại săn sóc cùng thân mật này, ngoái đầu nhìn lại khẽ cười nói cảm tạ.
Lý Mộng Tiều đang muốn nói chuyện, thuyền liền ngừng lại.
Câu nói kế tiếp của hắn liền nghẹn ở cổ họng, che miệng ho nhẹ một tiếng.
So với xem hắn như thế nào, thì Trình Như Phong càng tò mò thuyền dừng lại là nguyên nhân gì. Nàng còn chưa đem nghi vấn nói ra, liền nhìn thấy một chiếc thuyền khác từ phía sau chạy lại đây.
Chiếc thuyền kia so với chiếc thuyền của Tứ Phương Lâu còn muốn lớn hơn nữa, thân thuyền như lầu các, đầu đuôi thuyền cao vút, sáu cột tám buồm. Đầu thuyền điêu khắc hình dáng Hùng Ưng, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, khí thế hoàng tráng.
"Là thuyền của Ưng Dương Phủ." Lý Mộng Tiều thấp giọng nói với Trình Như Phong, "Thương lộ ở phía Nam của Tứ Phương Lâu dựa vào Ưng Dương Phủ, cho nên gặp phải thuyền của Ưng Dương Phủ, ấn theo lệ là phải dừng lại chào hỏi, cũng để cho bọn họ đi trước."
"Ồ." Trình Như Phong đáp lại, ló đầu nhìn qua thuyền bên kia.
Ở trên thế giới này, nếu nói chiến lực của cá nhân, kia khẳng định đệ nhất là Kiếm Tu, nhưng muốn nói thực lực tổng thể, Thiên Kiếm Tông cũng không bằng Ưng Dương Phủ.
Bởi vì Ưng Dương Phủ nổi danh chính là trận pháp tác chiến.
Lúc Trình Như Phong xem tư liệu, luôn cảm thấy bọn họ có điểm giống như là quân đội, một hai người có thể chẳng ra gì, nhưng kết trận cùng hành động, thì luôn luôn thuận lợi. Mấy ngàn năm trước đối phó với Ma tộc cũng là do trận pháp tác chiến của Ưng Dương Phủ xoay chuyển thế cục. Bởi vậy địa vị của Ưng Dương Phủ thập phần siêu nhiên, đừng nói Tứ Phương Lâu theo lệ nhường đường, các môn phái khác đối với Ưng Dương Phủ cũng lấy lễ đối đãi.
Lúc này thuyền của Ưng Dương Phủ đã chạy đến gần, một nam tử trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền, một thân áo màu chàm có hình chim ưng tay bó, vai rộng chân dài, dáng người hiên ngang, ngũ quan anh tuấn, áo choàng màu đen theo gió biển tung bay, bay phất phới.
"Đó chính là Nam Cung Hữu." Lý Mộng Tiều nói, trong giọng nói cũng không thể nói là hâm mộ hay là khâm phục.
Trường Không công tử một trong Tứ đại công tử.
Trình Như Phong hơi híp mắt lại, tứ đại công tử nàng cũng coi như là đã gặp hết cả rồi, thật đúng đều là nhân vật tuấn mỹ ngàn dặm mới tìm được một người, ánh mắt của quần chúng quả nhiên đều là sáng như tuyết.
Lý Mộng Tiều tiến đến bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có bọn họ có thể nghe được, nhẹ nhàng nói: "Trong tứ đại công tử... chỉ có người này là nàng chưa ngủ qua thôi..."
Trình Như Phong bị nghẹn một cái.
Lời này vừa nói ra... nàng vốn dĩ vui vui vẻ vẻ xem mỹ nhân, tức khắc liền có chút không được tự nhiên.
Trường Không công tử đương nhiên sẽ không chú ý đến bên này hai tiểu Trúc Cơ ở trên thuyền kề tai nói nho nói nhỏ, chỉ hướng bên này ôm quyền hành lễ, xem như cảm tạ nhường đường chi tình.
Mà tốc độ thuyền lớn dưới chân không giảm, trong nháy mắt đã đi về phía trước cả một đoạn lớn, nhìn không rõ người rồi.
Lý Mộng Tiều cắn lỗ tai Trình Như Phong, "Có phải tâm ngứa ngáy khó nhịn hay không?"
"Nói bậy bạ." Trình Như Phong đẩy hắn ra, mắt trợn trắng.
Nàng là cái loại người thấy nam nhân là muốn ngủ sao?
Nàng vốn đang muốn nói Trường Không công tử là người nào, là nàng muốn thế nào thì như thế nấy sao, nhưng ngẫm lại... Lúc nàng lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ký Lam, cũng thật không nghĩ tới về sau sẽ như vậy. Cho nên cũng liền đem lời nói nuốt trở vào, chỉ nói: "Ta mới không có."
Lý Mộng Tiều cũng không truy cứu thật giả, chỉ cười nói:" Không có thì tốt nhất, Nam Cung Hữu và Bạch Ký Lam, Liễu Phượng Ngâm không giống nhau, y là từ nhỏ đã có hôn ước."
Trình Như Phong ngoái đầu nhìn hắn.
Lý Mộng Tiều nói: "Trường Không công tử tuy rằng làm người sảng khoái hào phóng, nhưng cái vị hôn thê kia của y cũng không phải là dễ chọc. Là Thanh Loan tiên tử hòn ngọc quý trên tay của Huyền Thành chân quân Vân Hải Tông."
Đối với vị Thanh Loan tiên tử này, Trình Như Phong cũng có chút nghe nói qua. Nàng ta là một trong thập đại mỹ nhân, diện mạo đương nhiên không cần phải nói, xuất thân Hải Vân Tông, phụ thân lại là Nguyên Anh chân quân, tu vi của bản thân cũng không thấp, Kim Đan sơ giai. Hình tượng hoàn mỹ như vậy, tính cách kiêu căng một chút, cũng không phải chuyện lớn gì.
Lý Mộng Tiều lại đè thấp âm thanh nói, "Chỉ nói một chuyện, nàng xem Bạch Ký Lam, Liễu Phượng Ngâm, bao gồm Yến công tử, đều có vô số nữ tu khóc lóc kêu muốn gả cho bọn họ, nhưng Nam Cung Hữu thì sẽ không có loại phiền não này. Bởi vì tất cả ai dám can đảm công khai nói ra, đều bị Thanh Loan giáo huấn."
Trình Như Phong sửng sốt.
Ba năm trước đây lúc Cửu Trọng Sơn mở ra, Bạch Ký Lam hiện thân, đích thực có rất nhiều nữ tu thét chói tai. Nàng cho rằng những người đó cũng bất quá chính là giống như các fangirl ở kiếp trước của nàng chạy đuổi theo minh tinh, mỗi ngày đều nói ta muốn gả, muốn cùng xx sinh con, liếm màn hình tivi hay hôn màn hình vi tính, điện thoại...hay nhìn thấy minh tinh thì chân mềm nhũn ra gì đó, đơn giản cũng chỉ là nói nói, ai sẽ thật sự đi so đo.
Nàng không khỏi hỏi: "Thật sự tìm tới tận cửa giáo huấn sao?"
Lý Mộng Tiều gật gật đầu, "Nàng ta ở Tứ Phương Lâu có một mục nghiệp vụ dài hạn, chính là lưu ý có người công khai hướng Trường Không công tử bày tỏ tình yêu hay không."
Trình Như Phong cũng thật là không biết đánh giá như thế nào.
Nàng suy nghĩ lại, Lý Mộng Tiều cố ý nói cái này với nàng, chỉ e cũng không phải ghen, mà là đang nhắc nhở nàng đừng tìm phiền toái cho mình.
Trình Như Phong thực cảm kích, vỗ vỗ tay hắn, "Cảm ơn nha. Lần đi này có thể có các ngươi bồi thật sự là quá tốt."
Hai huynh đệ song sinh được huấn luyện dạy dỗ rất tốt, mấy ngày này thật là đem ăn, mặc, ở, đi lại của nàng đều chiếu cố đến thỏa đáng.
Hơn nữa bọn họ ở Tứ Phương Lâu nhiều năm, tin tức nhỏ nhặt giống như vầy cũng không biết tích lũy bao nhiêu, không có việc gì thì coi như già chuyện giải buồn, nếu thực sự gặp chuyện, thật sự là giúp ích rất nhiều.
Lý Mộng Tiều thuận thế liền nắm tay nàng, "Chỉ dùng một câu cảm tạ ta sao?"
Trình Như Phong cũng không có rút ra, chỉ nghiêng người qua, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"
Một đôi mắt to long lanh, tựa như tức giận tựa như vui vẻ, chỉ nhìn đến xương cốt người đều phải mềm nhũn đi.
Nếu không phải đầu thuyền nhiều người, Lý Mộng Tiều quả thực liền muốn đem nàng tử hình ngay tại chỗ.
Hắn hít sâu một hơi, mới ghé đến bên tai Trình Như Phong nhẹ nhàng nói: "Tối nay... ta muốn... dùng phía sau..."
"Không được." Trình Như Phong trực tiếp liền cự tuyệt.
"Sẽ không đau, kỹ thuật của ta thực tốt ..." Lý Mộng Tiều thấp giọng dụ dỗ, "nàng suy nghĩ lại đi, ta cùng ca ca ta, một trước một sau hầu hạ nàng... Tuyệt đối sẽ làm nàng sảng đến tận trời luôn..."
Trình Như Phong thật đúng là suy nghĩ cảnh tượng đó.
Kẹp ở giữa song bào thai giống nhau như đúc, trước sau đều là thân thể trẻ tuổi nóng rực, hoa huyệt cúc huyệt đều bị côn thịt thô dài nóng bỏng lấp đầy...
Tim nàng đều đập nhanh thêm vài phần, nhưng vẫn là lắc lắc đầu, nói "không được."
Lý Mộng Tiều liền thở dài, cắn chặt răng, "Khi gặp Thần Huy, ta có thể đánh hắn không?"
Trình Như Phong nhíu mày, "Sao đột nhiên nhảy đến sư huynh ta..."
"Chẳng lẽ không phải hắn? Người như Bạch Ký Lam cùng Liễu Phượng Ngâm đứng đắn như vậy, chỉ e là cũng không biết phía sau cũng có thể dùng đi? Sao có thể khiến nàng cố kỵ như vậy?" Lý Mộng Tiều có chút bất đắc dĩ, "Theo lý mà nói, tiểu Trân Châu nàng hiện giờ đã là Trúc Cơ tầng thứ sáu, cùng với Thần Huy chênh lệch cũng hữu hạn, vì sao vẫn là sợ hắn đến như vậy?"
Trình Như Phong bình tĩnh lại, cũng thở dài, "Thần Huy sư huynh không có nói qua chuyện của ta sao?"
"Không có, chỉ ngưng đọng hình ảnh của nàng để tìm người." Lý Mộng Tiều cười toét miệng, "Hắn chỉ e đều hận không thể đem nàng giấu ở trong đũng quần đi, sao có thể cùng người khác nói về nàng."
Đũng quần gì đó...
Trình Như Phong duỗi tay nhéo Lý Mộng Tiều một cái, mới nói: "Kỳ thật lúc ta ở Dục Linh Tông, căn bản cũng chưa gặp qua sư phụ ta, là do sư huynh dạy dỗ nuôi dưỡng ta."
Lý Mộng Tiều liền ngậm miệng.