Lý Mộng Tiều nhìn thiếu nữ đột nhiên an tĩnh lại như là đang suy tư cái gì, hắn hơi nhướng mày, nhìn về phía ca ca ở đầu giường.
Lý Mộng Ngư cũng nhìn nàng, lại lắc lắc đầu.
Ca ca cũng không rõ trạng thái của Trình Như Phong là trạng thái gì.
Lý Mộng Tiều cũng không dám lỗ mãng, không nhúc nhích mà vẫn duy trì tư thế khi nãy.
Hắn vốn dĩ chỉ là muốn dẫn dụ Trình Như Phong nói ra một chút nàng cùng Thần Huy rốt cuộc sao lại thế này, đạo lý của hắn, chính là ngươi muốn biết bí mật của người khác, thì phải dùng bí mật của mình tới đổi. Muốn khơi mào cảm xúc của người khác, chính mình phải nhập vai trước.
Nhưng... Thật không ngờ đến nửa thật nửa giả mà nói ra chuyện tên họ, Trình Như Phong lại so với trong dự đoán của hắn càng chấp nhất hơn.
Khi hắn còn chưa có xác định được nàng là đồng bệnh tương liên, hay là thật để ý bọn họ, nàng lại đột nhiên ngây ra.
Lý Mộng Tiều còn chưa thấy qua "Ngộ đạo" chân chính, nhưng trong các loại truyền thuyết, đại khái chính là bộ dáng này.
Đối với Trình Như Phong hẳn là chuyện tốt.
Nhưng hắn không xuống không lên như vậy bị liên lụy ... thì tính sao.
Hắn nghe nói có người ngộ đạo cứ như vậy ngây ngốc mấy tháng, vậy hắn làm sao bây giờ? Nếu hắn vận động, có thể quấy nhiễu nàng hay không? Nếu ngộ đạo bị đứt ngang, sẽ như thế nào?
Ai dà!!......
Cũng may Trình Như Phong cũng không có ngây ngốc bao lâu, ước chừng chỉ qua một khắc, liền xoay chuyển cặp mắt to long lanh, phục hồi tinh thần lại.
Lý Mộng Tiều vẫn như cũ có chút không dám động, thử dò hỏi: "Mới vừa rồi ... Là có điều ngộ sao?"
Ngộ?
Nói thực, chính Trình Như Phong cũng không rõ lắm.
Cảm giác tựa hồ có điểm kỳ diệu, lại tựa hồ không có.
Hư vô thăm thẳm, như ẩn như hiện, như có như không.
Nói không rõ, muốn chộp lấy trong tay, rồi lại phát hiện đều trống không, vĩnh viễn đều là còn thiếu chút gì đó.
Thôi bỏ, nàng nghĩ, ngộ đạo loại chuyện huyền diệu như vậy, sao có thể là nàng một cái tiểu Trúc Cơ như vậy có thể tùy tùy tiện tiện liền gặp được, vẫn là không cần suy nghĩ đến quá mức rối rắm, nên lo chuyện trước mắt đã.
Trước mắt...
Là thiếu niên tuấn tú mày kiếm mắt sáng.
Thân thể trần trụi thon dài cân xứng, cơ bắp rắn chắc bởi vì bảo trì bất động trong thời gian dài mà phập phồng khẩn trương, thậm chí chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, có vẻ phá lệ gợi cảm.
Trình Như Phong nhịn không được duỗi tay sờ lên, từ cánh tay đến vai, lại trượt đến cơ bụng săn chắc.
Lý Mộng Tiều hơi ngưỡng đầu, phát ra tiếng hừ nhẹ từ mũi.
Đồng thời câu lấy một chân nàng đặt lên trên khuỷu tay của mình, côn thịt sớm đã vận sức chờ phát động tiến thẳng vào cửa huyệt, không có khúc nhạc dạo đầu thích ứng gì, trực tiếp mạnh mẽ lao tới trước.
Hắn thật nhẫn nại lâu lắm rồi.
"A" Trình Như Phong kêu ra tiếng, đầu ngón tay véo vào cơ bắp sau lưng hắn, cũng không biết là do đau đớn thống khổ hay là do vui thích thỏa mãn, chỉ nhỏ giọng mà gọi tên của hắn, "Mộng Tiều..."
Lý Mộng Tiều từ từ thả chậm tốc độ lại một chút, cúi đầu hôn môi nàng, một mặt than nhẹ, "Thì ra ở thời điểm hoan hảo, được người kêu tên của mình, cảm giác tốt như vậy... Tiểu Trân Châu nàng thật tốt..."
Vì thế Trình Như Phong liền tiếp tục kêu tên của hắn, một tiếng nhẹ nhàng một tiếng ôn nhu một tiếng nhấn mạnh một tiếng kéo dài.
Lý Mộng Tiều ở trong giọng nói của nàng tựa như ca hát như vậy mà muốn điên cuồng, côn thịt thô dài giống như con ngựa hoang thoát dây cương ở trong thông đạo chật hẹp lao nhanh mà chạy tới chạy lui, rong ruổi không thôi.
Âm thanh của Trình Như Phong ở trong tiếng va chạm phạch phạch phạch của hai thân thể mà bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, đôi tuyết nhũ của nàng đong đưa theo động tác va chạm của hắn, nụ hoa bởi vì khoái cảm mãnh liệt mà nhô cao cao lên, vừa ngứa vừa trướng lên, như là đang cầu xin nam nhân trìu mến khẽ hôn.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, thì có một đôi tay duỗi qua đây, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của nàng, lại ở trên nụ hoa của nàng xoa nhẹ mân mê. Khoái cảm tê ngứa khiến Trình Như Phong quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt cùng với thiếu niên đang phập phồng lên xuống ở trên người nàng giống nhau như đúc.
Nàng có chút bất ngờ.
Thời điểm vẫn còn là "Vân Bát", cảm tình của Lý Mộng Ngư đối với Yến Vân thập phần rõ ràng, đi theo nàng, cũng vẫn luôn bảo trì khoảng cách, cũng không giống Lý Mộng Tiều thân mật không hề cố kỵ như vậy.
Nàng cho rằng khi nãy Lý Mộng Ngư lại đây, là bởi vì nghe được Lý Mộng Tiều nói ra tên trước, nhưng... thật không ngờ tới nàng cùng Lý Mộng Tiều bắt đầu làm, Lý Mộng Ngư thế nhưng cũng không có rời đi, thậm chí còn duỗi tay qua.
"Ta còn tưởng rằng... Ngươi... A..."
Trình Như Phong còn chưa dứt lời, đã bị Lý Mộng Tiều tàn nhẫn đâm một cái biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều.
Nàng thở hổn hển, vô lực mà giận liếc mắt hắn một cái.
Lý Mộng Tiều một mặt đè mạnh lên hoa tâm của nàng hung hăng nghiền nát, một mặt duỗi tay tách ra hai cánh hoa, đảo vòng quanh hoa đế, khẽ cười nói: "Huynh ấy nhịn không được... Tiểu Trân Châu nàng coi như tội nghiệp huynh ấy đi..."
Trình Như Phong run rẩy bị đưa lên cao trào, nức nở nói không ra lời.
"Đây là tâm ý tương thông của chúng ta. Chúng ta là song sinh, trời sinh liền có một loại liên hệ kỳ diệu. Lúc huynh ấy bị thương, ta liền sẽ đau theo, mà ta bên này sảng đến sắp chết mất... Nàng kêu huynh ấy sao chịu nổi?"
Lý Mộng Tiều thay đổi tư thế, đem hai chân của Trình Như Phong đều nhắc lên, tách ra hết cỡ, có thể để cho Lý Mộng Ngư nhìn thấy khe suối ướt át của nàng, nhìn thấy hoa huyệt hồng thắm bị căng ra, nhìn thấy côn thịt có kích cỡ kiêu ngạo của hắn như thế nào ra ra vào vào trong thân thể nàng, thậm chí chống lên bụng nhỏ của nàng hiện ra hình dạng sắc tình lúc ẩn lúc hiện, lúc lồi lúc lõm.
Trình Như Phong biết hắn là cố ý, lại không có ngăn cản, cả người nàng đều bị khoái cảm một đợt tiếp một đợt làm cho mềm nhũn vô lực, hơn nữa... nàng kỳ thật cũng hoàn toàn không bài xích sự gia nhập của Lý Mộng Ngư.
3P kích thích hơn so với làm tình bình thường, huống chi đối tượng vẫn là huynh đệ song sinh giống nhau như đúc.
Còn về tình ý của Lý Mộng Ngư đối với Yến Vân ...
Nếu là chính y không chịu, Trình Như Phong đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng. Nàng cũng không có khát đến nỗi một hai phải ngủ với một nam nhân đã có người trong lòng, không tình nguyện.
Nhưng ở trước khi Lý Mộng Tiều cố tình dụ hoặc, y cũng đã duỗi tay qua.
Cái này có điểm vi diệu.
Cho nên Trình Như Phong cũng lười băn khoăn quá nhiều, dù sao cũng không phải nàng có lỗi với ai.
Đơn giản chính là mọi người cùng nhau tham gia một buổi vui thích thôi.
Lý Mộng Ngư quả nhiên thực nhanh liền gia nhập.
Y không có biểu tình gì, cũng hoàn toàn không nói chuyện, nhưng động tác lại không chút nào che dấu dục vọng mà tỏ rõ y cùng đệ đệ giống nhau đều là nóng bỏng mãnh liệt.
Hai anh em tâm ý tương thông, được dạy dỗ từ trước tới nay cũng thật chú trọng sự phối hợp lẫn nhau, lúc cùng nhau "lên" thật là ăn ý vô cùng, Trình Như Phong chỉ cảm thấy vui thích bạo liệt giống như dòng nước xiết cọ rửa toàn thân, xuân tình nùng liệt trên mặt không tan đi, một đôi mắt nửa mở nửa khép, giữa sóng mắt lưu động, dâm diễm mê ly đắm đuối.
Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt huynh đệ song sinh, khiến bọn họ càng thêm mãnh liệt vận động, hai người dường như dùng tất cả các loại thủ đoạn, thật là chỉ hận không được chết ở trên người nàng mới thôi.
Kết quả Trình Như Phong lại bị làm đến hôn mê.
Chờ khi nàng tỉnh lại, phát hiện hai anh em họ cũng không có dừng lại, một người ôm nửa người trên của nàng, vuốt ve hôn môi, một người khác vác hai chân nàng, dương cụ nóng bỏng thô cứng vẫn như cũ ra ra vào vào ở trong tiểu huyệt nàng.
Cũng may nàng có thân thể mềm mại, mới có thể chịu được tư thế như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút không thoải mái, nàng vặn vẹo thân mình, ở trên tay của người đang ôm mình cắn một cái, căm giận nói: "Các ngươi là dã thú hả?"
Người nọ sít sít hít khí, trong âm thanh lại mang theo ý cười, "Nàng phải thông cảm, chúng ta bị dạy dỗ nhiều năm như vậy, mỗi ngày từ sớm đến tối đều là những thứ này, rồi lại bị áp lực mãi cho đến khi gặp nàng, mới thật là đã giải thoát, chỉ mới có một lát... làm sao đủ..."
"Hơn nữa" Người kia duỗi thẳng côn thịt đến hoa tâm nơi sâu nhất ở trong tiểu huyệt nàng mài nghiền, "Nàng xem, nơi này của nàng cắn chặt đến như vậy, rõ ràng chính là còn chưa có ăn no a..."
Trình Như Phong bị nghiền đến ưm một tiếng, mềm nhũn ngã trở về trong lòng ngực của người phía sau.
Hắn cười thò qua tới hôn nàng, lại nói: "Không bằng... Chúng ta chơi một trò chơi đi."
"Trò gì?" Trình Như Phong hỏi.
"Nàng đoán... hiện giờ người đang làm nàng chính là ai? Lý Mộng Ngư hay là Lý Mộng Tiều?" Thiếu niên phía sau cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng nói, "nếu đoán đúng rồi, hôm nay chúng ta sẽ buông tha cho nàng trước, nếu là đoán sai... thì phải chịu sự trừng phạt của chúng ta nha."
Người đang thao Trình Như Phong nghe vậy ngừng lại một chút, hơi nhíu mày, lại cũng không có nói lời phản đối, mà là lại đưa đẩy thật mạnh.
Thịt mềm trong hoa huyệt đều bị cọ xát, quy đầu cực lớn một lần lại một lần chui vào chỗ sâu nhất khuấy đảo hoa tâm, khoái cảm mãnh liệt như sóng triều, Trình Như Phong một hồi lâu mới thở hổn hển, ý đồ muốn nhìn rõ người đang thao đến tâm thần nàng bay bổng.
Y nhìn nàng nhẹ nhàng cười một cái.
Tóc dài đen nhánh kết gọn gàng thành búi tóc của Đạo gia, da thịt trắng tinh bóng loáng không tì vết. Khuôn mặt anh tuấn nhiễm đỏ màu tình dục , trên vẻ mặt tươi cười mang theo một chút giảo hoạt nho nhỏ.
Trình Như Phong nhìn một hồi, liền nói, "Là Lý Mộng Ngư."
"Đoán sai rồi." Thiếu niên phía sau nói, ở trên vành tai của nàng cắn mạnh một chút.
Trình Như Phong ăn đau, kêu rên một tiếng, vỗ bay đầu hắn ra, "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đừng chơi xấu đó."
"Ồ? Xác định như vậy?" Thiếu niên nhướng mày, nghiêng đầu để Trình Như Phong xem cổ hắn, làn da đều trắng nõn bóng loáng, cũng không có vết thương. "Nhìn xem, ta cũng không có sẹo."
Trình Như Phong có chút bất đắc dĩ, "Ngươi đã là Trúc Cơ tầng thứ chín rồi, chút thương ngoài da này, nói biến mất thì biến mất. Nhưng mà... chút tâm cơ gì đó, thì lại quá nhiều. Ngươi nói có phải hay không? A Cửu? Mộng Tiều?"
Thiếu niên phía sau không có phủ nhận nữa, chỉ nhìn về phía người kia, nói: "Ca ca, ở tại thời điểm này, tiểu Trân Châu còn có thể thanh tỉnh như vậy, huynh rốt cuộc có "được" không hả? Nếu không được cũng đừng gượng ép, đổi người đổi người."
Trình Như Phong muốn tức cười, nhưng Lý Mộng Ngư đương nhiên không thích bị người ta nói "không được", tần suất động tác lập tức liền thay đổi, côn thịt rút ra đến cửa huyệt, lại đâm thật mạnh vào, tiểu huyệt vốn là bị rót đầy tinh dịch bị cắm đến rung động, bắn ra dâm thủy đem nơi giao nhau của hai người làm cho rối tinh rối mù.
Trình Như Phong lại lần nữa bị kích thích bản năng nguyên thủy nhất, cũng không rảnh truy cứu thắng thua của trò chơi, mà là bắt đầu theo động tác của Lý Mộng Ngư, vô ý thức mà vặn vẹo vòng eo, truy đuổi càng nhiều khoái cảm.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng bước vào một vòng chinh chiến cùng tranh đấu mới.