Vân Cửu đè tay Trình Như Phong lại, kéo đến bên môi, ngậm lấy ngón trỏ của nàng, đầu lưỡi mềm mại vòng quanh ngón tay nàng, lại cắn nhẹ lên hoa tay mẫn cảm.
Trình Như Phong không khỏi rên nhẹ ra tiếng, một bên nâng người dậy, cọ xát lên trên người Vân Cửu.
"Không cần phải gấp." Vân Cửu mỉm cười nói. "Trước đó có mặt Yến công tử, ta không có tận hứng... Hiện giờ chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể từ từ..."
Động tác của Trình Như Phong ngừng lại một chút. Lần trước nàng bị thao đến hôn mê hai lần, hắn còn nói không có tận hứng ư?
Phải biết rằng, nàng là đệ tử Dục Linh Tông, sức chịu đựng của bản thân ở cái loại chuyện này so với nữ nhân bình thường tốt hơn rất nhiều, huống chi nàng còn có Thiên Hương Đằng trợ giúp, còn bị thao đến hôn mê, có thể thấy được tình hình chiến đấu thật kịch liệt. Hắn thế nhưng còn nói không tận hứng?
Nàng trừng hắn một cái, "Ngươi là dã thú hả?"
"Ở trên người nàng, mặc kệ nam nhân nào, đều sẽ biến thành dã thú. Huống chi ba người phân một mình nàng ... sao phân đủ? Nàng tốt đẹp như vậy, như thế nào cũng không đủ đâu."
Vân Cửu hôn nàng, ôn nhu dịu dàng lại có kỹ xảo, từ mặt, đến môi, đến chiếc cổ thon dài, đến xương quai xanh tinh xảo, sau đó xuống chút nữa, ngậm lấy nụ hoa trước ngực nàng.
"A." Trình Như Phong nhịn không được kêu ra tiếng, ưỡn ngực, đem tuyết nhũ đưa tới trong miệng hắn.
Vân Cửu rất có nhẫn nại mà liếm mút , lại dùng tay xoa nắn bên kia.
Trình Như Phong ôm lấy hắn, một bàn tay vói vào mái tóc đen nhánh của hắn, một bàn tay dừng ở trên lưng hắn, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ nam tính tràn ngập sức sống chấn động ở dưới tay nàng.
Trong lòng Trình Như Phong nóng như lửa đốt, hoa huyệt phía dưới cũng dần dần ướt át.
"A Cửu" nàng nhẹ giọng gọi nam nhân trên người, âm thanh mềm mại, như là có thể kéo ra tơ.
"Tiếng nói của tiểu Trân Châu thật là dễ nghe." Vân Cửu ngẩng đầu lên, lại ở trên khóe môi của nàng hôn nhẹ một cái "nhưng mà... cái tên này không phải tên của ta ..."
"Hả?" Trình Như Phong ngẩn ra một cái.
Nụ cười bên khóe miệng của Vân Cửu mang theo vài phần châm chọc, "Vân Bát, Vân Cửu... Chẳng qua là Tứ Phương Lâu đánh số cho hàng hóa mà thôi. Hôm nay chúng ta đi rồi, ngày mai cũng sẽ có Vân Bát Vân Cửu mới... Vả lại phải lấy tên gì đó, là quyền của chủ nhân sau này."
Trình Như Phong không nghĩ tới hắn sẽ ở tại loại thời điểm này nói cái này, trợn to mắt nhìn hắn một hồi, liền đem hắn ôm chặt thêm một chút: "Ngươi là từ bao nhiêu tuổi vào Tứ Phương Lâu? Còn nhớ rõ tên của chính mình không?"
Vân Cửu nhéo nhéo mặt nàng, cười ra tiếng tới "Ai nha, nàng... nói như thế nào, nói cái gì nàng cũng tin hả?"
"Ta tin." Trình Như Phong thực nghiêm túc gật gật đầu.
Cái loại khó chịu bị người thân vứt bỏ, không cam lòng bị bắt làm nô, sự kính cẩn ngoài mặt che dấu sự bất bình ở trong xương cốt... nàng hiểu rõ.
Vân Cửu chỉ là cười, ngón tay nhẹ nhàng điểm môi nàng, "Tin tưởng ta như vậy?"
Trình Như Phong không có trả lời, chỉ thuận thế khẽ hôn một cái ở trên đầu ngón tay của hắn.
So với những nụ hôn sâu kịch liệt nóng bỏng trước kia, thì nụ hôn này quả thực giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đã tạo ra gợn sóng, từng vòng từng vòng thẳng tiến vào đáy lòng hắn.
Trong lòng Vân Cửu mềm mại đi, cúi đầu hôn lấy nàng, sau khi triền miên một phen, mới suyễn nhẹ, nói: "Trách không được Bạch Ký Lam và Thần Huy đều vội vã muốn tìm nàng về, nàng như vậy..." Hắn dừng một chút, lời nói vốn định muốn nói ra đã đổi thành "Thật là chỉ có thể đặt ở trong nhà cất giấu kỹ mới được ..."
Nhưng Trình Như Phong nghe ra được.
Hắn cảm thấy nàng thật dễ bị lừa.
Ở bên ngoài sẽ bị người bán đi còn giúp người ta đếm tiền, không bằng ở bên cạnh mình trông coi mới yên tâm.
Kỳ thật Trình Như Phong cũng rất hiểu rõ, nàng cũng không có thiên chân ngây thơ như Vân Cửu nghĩ như vậy, nhưng nàng có đôi khi vẫn là theo thói quen lấy tâm trạng của kiếp trước cân nhắc mọi chuyện của đời này, cái này mới đích thực ngu xuẩn.
Cho nên nàng cũng không có phản bác hay giải thích, chỉ là ôm Vân Cửu nhẹ nhàng mà cười, nói "Cho nên rốt cuộc ngươi kêu là gì?"
Chính Vân Cửu khơi mào lên câu chuyện, lúc này lại ngượng ngùng không chịu nói, chỉ ở trên người Trình Như Phong vuốt ve khẽ hôn khắp nơi.
Trình Như Phong vặn cơ thể trốn tay hắn, một mặt lại hỏi, "Có phải quá khó nghe cho nên không dám nói không? Tỷ như Nhị Cẩu Tử, Trứng Sắc gì đó?"
Dục vọng của Vân Cửu đã sớm nâng đầu, thiếu nữ dưới thân còn vặn tới vặn lui, mỗi một lần da thịt cọ sát vào nhau đều là loại trêu chọc đến cực hạn.
Hắn hít thật sâu một hơi. Cảm thấy nữ tử này thật là kỳ lạ.
Rõ ràng cốt linh chỉ mới mười lăm, nhưng lại trầm tĩnh giống như đã nhiều lần trải qua hồng trần. Rõ ràng không phải là tuyệt mỹ, lại khiến người không dời được ánh mắt. Bình thường cử chỉ tự nhiên hào phóng, nhưng ở trên giường, ngay cả động tác vô ý thức, cũng nhu mị đến tận xương như vậy, khiến người nhịn không được muốn đem nàng toàn bộ ăn vào bụng. Ngay cả ca ca ... giữa bọn họ đúng thật là phụng mệnh hành sự, nhưng loại chuyện này, là thật thống khoái hoan lạc, hay là miễn cưỡng làm vẻ ta đây, hắn làm đệ đệ song sinh, nhìn thấy rõ.
Hắn lúc này chỉ cảm thấy khao khát khó nhịn, những chuyện khác đều không rảnh lo, bàn tay đi xuống, sờ đến giữa hai chân Trình Như Phong.
Trình Như Phong lại đè tay hắn.
"Nói tên trước cho ta nghe." Nàng nói, âm thanh mềm mềm mại mại, lại lộ ra một loại kiên trì không thể kháng cự.
Vân Cửu chỉ muốn tát cho mình một bạt tai.
Ai kêu ngươi không biết nói chuyện!
"Đệ ấy kêu Lý Mộng Tiều." Giọng trả lời đến từ phía trên bên phải.
Trình Như Phong quay đầu, thấy Vân Bát không biết từ khi nào đã đến trước giường.
Nàng nhìn qua, Vân Bát liền ngồi xuống trên đầu giường, duỗi tay nhẹ nhàng sửa lại mái tóc rối của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta kêu Lý Mộng Ngư."
"Đế hương minh nhật đáo, do tự mộng ngư tiều" Trình Như Phong than nhẹ, "Thật là một cái tên đầy học vấn."
Có thể thấy được lúc sinh ra, cha mẹ cũng thật là dụng tâm.
Không giống nàng... Đời này sinh ra chính là nô tịch, lúc chưa có ký ức của kiếp này đã bị tập trung lại với nhau cùng bị dạy dỗ, cả cha mẹ là ai cũng không biết. Chủ nhân kêu nàng là gì thì nàng kêu tên nấy. Tựa như Vân Cửu nói, nàng bị Dục Linh Tông mang đi, phỏng chừng bên kia cũng sẽ lại tìm một cái đứa bé gái khác thay thế vị trí của nàng, cũng được gọi là Trân Châu.
Mà đời trước... Trình Lệ cái tên này, thật là không đề cập tới cũng thế.
Vân Cửu, không, Lý Mộng Tiều khóe miệng của hắn lại nhếch lên một tia châm chọc tự giễu, "Còn không phải sao? Lý gia từ trước đến nay đều được xưng là truyền gia vừa cày ruộng vừa đọc sách, gia tổ năm đó là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất của Trần quốc, lúc chúng ta được sinh ra, ông ta là Thủ Phụ đương triều, năm người con, tất cả đều là thi đậu khoa cử ra làm quan. Toàn nhà đều là người đọc sách."
Trình Như Phong lại giật mình, "Vậy các ngươi..." Là đã trải qua chuyện gì, thế nhưng phải vào Tứ Phương Lâu làm nô?
Phải biết rằng, Sở Dương xuất thân từ nhà thương nhân ở một địa phương nhỏ, cũng có thể tạo điều kiện cho Sở Dương cầu tiên duyên khắp nơi. Gia thế của Lý gia như vậy, muốn bái một danh môn chánh phái không phải càng dễ dàng hơn sao?
Nhắc tới cái này, cả Lý Mộng Ngư, trên mặt y cũng có vài phần mất tự nhiên.
"Một viên Duyên Thọ Đan." Lý Mộng Tiều cười lạnh nói, "Liền đem huynh đệ chúng ta bán đi."
(Duyên Thọ Đan: thuốc kéo dài tuổi thọ)
Trình Như Phong há miệng, Duyên Thọ Đan là đan dược lục phẩm, nhưng muốn nói trân quý, còn không bằng Bổ Thiên Đan. Đến Tứ Phương Lâu là có thể mua được.
"Hà tất?" Nàng thở dài, "Linh căn của các ngươi lại không phải kém cỏi nhất, đưa vào tông môn tu hành, Duyên Thọ Đan lại không phải luyện không ra."
"Ông ta chờ không kịp. Dù sao cháu chắt của ông ta lại không thiếu."
Trình Như Phong an tĩnh lại.
Trong lòng nàng có chút khó chịu.
Đời này của nàng là từ khi vừa sinh ra liền thân bất do kỷ, đời trước bị vứt bỏ, cũng là vì cuộc sống khó khăn. Cho nên nàng không cam lòng, nhưng lại không hận.
Nhưng... Rõ ràng thân phận địa vị cao không cần lo cơm áo gạo tiền, nhưng lại... chỉ là vì Duyên Thọ Đan.
Trình Như Phong đột nhiên suy nghĩ, ở thế giới này có thể tu chân, có thể trường sinh, nhưng thái độ của rất nhiều người đối với sinh tử, lại ngược lại không thản nhiên bằng người ở thế giới kiếp trước của nàng.
Hoặc là, nguyên nhân chính là biết được có biện pháp có thể sống lâu hơn, cho nên mới càng sợ chết.
Tỷ như ông nội của song bào thai, tỷ như Mạc Như Hải, thậm chí... Trình Như Phong trong nháy mắt nhớ tới Thiên Minh trong Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Cho dù là Ma Quân đại nhân, đại khái cũng là sợ chết, bằng không cần gì phải ký cái loại hiệp ước không bình đẳng này?
Nhưng mà... Cái gọi là đại đạo, lại dạy người khám phá sự sống chết.
Cái này thật đúng là mâu thuẫn.
("Đế hương minh nhật đáo, do tự mộng ngư tiều" trích trong bài thơ
Thu Nhật Phó Khuyết Đề Đồng Quan Dịch Lâu
Hồng diệp vãn tiêu tiêu, trường đình tửu nhất biều.
Tàn vân quy thái hoa, sơ vũ quá trung điều.
Thụ sắc tùy quan huýnh, hà thanh nhập hải dao.
Đế hương minh nhật đáo, do tự mộng ngư tiều.
Đại khái ý của bài thơ là: Ngày mai tác giả phải đến Trường An, nhưng hiện tại vẫn cứ muốn sống trong cuộc sống tiêu dao thanh thản của ngư dân và tiều phu.)