Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 76 - Chương 76: Bế quan

Chapter 76 - Chương 76: Bế quan

Thiên Kiếm Tông

Sướng Viên

Bạch Ánh Sơn ngồi ở trong đình pha trà.

Bạch Ký Lam đứng dựa vào cột đình, bạch y trắng hơn tuyết, ngọc thụ lâm phong. Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt tăm tối âm trầm, hiển nhiên là tâm tình thập phần không vui.

Bạch Ánh Sơn pha trà xong kêu hắn, hắn cũng không nhúc nhích.

Bạch Ánh Sơn thở dài, "Giận xong chưa? Không phải chỉ là một cái tin phù sao? Đệ còn muốn giận dỗi tới khi nào? Ta cho rằng tối hôm đó, chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Huống chi nàng cũng không có ở nơi này..."

Bạch Ký Lam hơi rũ mắt, trong lòng nổi lên một trận chua xót.

Hắn vội vàng trở về, là bởi vì trong tông môn bị mất bảo vật.

Thiên Kiếm Tông ở trong tam tông sáu phái được xưng chiến lực đệ nhất, nhưng mà di vật của Tổ sư gia bị người đánh cắp, bọn họ thế nhưng ngay cả ai làm cũng không biết.

Bạch Ánh Sơn vốn dĩ muốn nhân cơ hội điều tra chuyện Trình Như Phong bị bắt, lại không ngờ rằng gừng càng già càng cay.

Bạch Nguyên Khánh trực tiếp ở trước mặt mọi người thừa nhận Trình Như Phong thật sự là do ông ta an bài người mang đi khỏi Sướng Viên, lý do cũng rất đơn giản thô bạo, thiên chi kiêu tử như Bạch Ký Lam thì không nói, nhưng Bạch Ánh Sơn cũng là trưởng tử trưởng tôn của Bạch gia bọn họ, tiền đồ vô hạn, sao có thể ở chung với một cái yêu nữ Dục Linh Tông được? Ông ta lo lắng cho huynh đệ Bạch Ánh Sơn bị yêu nữ mê hoặc, thần trí không rõ, chỉ có thể ra hạ sách này, bắt Trình Như Phong đem đi trước, sau đó sẽ khuyên bảo Bạch Ánh Sơn và Bạch Ký Lam.

Ông ta nói thật quang minh vĩ đại, một tư thái trưởng giả đôn hậu, vô cùng đau lòng.

Trong lòng Bạch Ánh Sơn hơi trầm xuống, nói đến cùng, xuất thân của Trình Như Phong... Chính là một vết nhơ lớn nhất. Bạch Ánh Sơn biện bạch vài câu, nói Bạch Ký Lam cùng Thương Ngô là bạn tốt, cái này cũng không phải bí mật gì, bọn họ chỉ là hỗ trợ chiếu cố đồ đệ của Thương Ngô một đoạn thời gian. Không chứng không cớ, Bạch Nguyên Khánh nói như vậy quả thực là bôi nhọ bọn họ.

Bạch Nguyên Khánh lại chỉ vào Bạch Ký Lam, nói Bạch Ký Lam chính là chứng minh tốt nhất.

Bạch Ký Lam đích xác đã không còn là đồng thân, biến hóa này tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được.

Những đường chủ trưởng lão trong Thiên Kiếm Tông, trong nhà phàm là có hậu bối nữ tính hơi xuất sắc, ai mà không nhìn chằm chằm vào Ngạo Nguyệt công tử, ánh mắt phóng ra lục quang, hận không thể lập tức gọi về làm rể hiền? Kết quả thế nhưng bị cái yêu nữ Dục Linh Tông đoạt trước? Chuyện này sao có thể tiếp thu cho được.

(Ánh mắt phóng ra lục quang: chỉ sự ham muốn, tham lam, gấp gáp vội vàng muốn đoạt được.)

Bạch Ký Lam ngược lại không để bụng bọn họ muốn nghĩ như thế nào, lúc ấy tính nói rõ không phải Trình Như Phong thì hắn không cưới, lại bị Bạch Ánh Sơn âm thầm ngăn lại.

Trong lòng mọi người đều có thành kiến, Bạch Ký Lam nói thêm nữa, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, mặc dù Bạch Ký Lam không để bụng, chỉ e đối với Trình Như Phong càng thêm bất lợi.

Vì thế Bạch Ánh Sơn lập tức chỉ giải thích từ đầu đến cuối chuyện Bạch Ký Lam thân mang "quái bệnh".

Tình huống ngay lúc đó thật là bất đắc dĩ, sau đó Bạch Ký Lam cũng nhờ vậy mà tiến giai.

Sau đó tông chủ mới lên tiếng không truy cứu việc này.

Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy trong ngực bị nghẹn đến mức không chịu nổi.

Lúc trước ở Cao Ninh Thành không thể nói ra quan hệ giữa hắn cùng Trình Như Phong, trở lại Thiên Kiếm Tông, thế nhưng vẫn là không thể nói.

Hắn cùng Trình Như Phong... Rõ ràng ngươi tình ta nguyện, đến bây giờ, ngược lại giống như quan hệ lén lút không dám để người biết.

Nhưng đến lúc này, hắn lại cảm thấy, những lời lúc trước Trình Như Phong nói với hắn, đích thật cũng có đạo lý.

Nếu nàng không phải Trúc Cơ, mà là Kim Đan... thì sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy.

Thật giống như mối quan hệ bằng hữu giữa hắn cùng Thương Ngô, Thương Ngô có thực lực của chính mình bày ở nơi đó, sẽ không có người dám nói ra nói vào.

Kế tiếp Bạch Ánh Sơn hỏi về chuyện trận pháp hộ sơn, hỏi vì sao Trình Như Phong bị người bắt tới Cao Lũng Thành, Bạch Nguyên Khánh liền đẩy qua đẩy lại, cái gì cũng không nhận. Chỉ nói chính mình chỉ là muốn đem Trình Như Phong đuổi đi, còn về nàng sau đó có phải tìm nam nhân khác hay không, ai mà biết được.

Bạch Ký Lam mặt mày lạnh lùng đứng ở kia, trên người đều tựa hồ sắp rớt ra băng vụn, nhưng lại không thể làm gì.

Đây là ở trên Nghị Sự đường của Thiên Kiếm Tông, ngồi phía trên có tông chủ cùng các trưởng lão, hắn cho dù có xuất sắc đi nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu bối. Bạch Ánh Sơn thì càng không cần phải nói, không có chứng minh thực tế, nói tiếp cũng không có ý nghĩa, việc này nói qua nói lại, cuối cùng thì không giải quyết được gì.

Không có manh mối vật bị mất, lại không thể trừng phạt người bắt Trình Như Phong đi, Cao Ninh Thành bên kia cũng không thuận lợi.

Những người mà hắn lưu lại ở bên kia cũng không thu hoạch được gì.

Không tìm được Trình Như Phong, cũng không tìm được cái ma tu nào.

Sau đó lại nghe nói cách Xích An Thành ngàn dặm phát hiện có ma khí, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi các tu sĩ vội vàng đuổi tới, cũng không có phát hiện được cái gì.

Thật giống như tất cả những chuyện không vui vẻ đều chồng chất lên nhau.

Cố tình vào lúc này, lại nghe nói Phượng Cầm công tử bị cuốn vào Cao Ninh Thành nhờ họa được phúc, sau khi ra khỏi không mấy ngày đã đột phá.

Liễu Phượng Ngâm sớm không đột phá trễ không đột phá, cố tình lại ở vào thời điểm này, sao có thể khiến hắn không suy nghĩ nhiều.

Bạch Ký Lam cũng là vừa mới đột phá không lâu, nhưng hắn là bởi vì nhiều năm tích lũy, lại song tu cùng với Trình Như Phong, thần khí giao hòa, nước chảy thành sông.

Mà Liễu Phượng Ngâm... Y có phải cũng cùng Trình Như Phong... hay không?

Hắn thật là chỉ cần nghĩ đến cái loại khả năng đó, liền hận không thể chém Liễu Phượng Ngâm một vạn kiếm.

Liền ở ngay lúc này, cái người mà bọn họ lục soát toàn bộ Cao Ninh Thành cũng không tìm được, đã truyền tin trở về.

Không truyền cho hắn.

Mà truyền cho ca ca hắn.

Trình Như Phong truyền tin phù cho Bạch Ánh Sơn, nói nàng đã thoát vây, nhưng sư môn có chút việc, không trở về Thiên Kiếm Tông, nàng trực tiếp đi tìm Thương Ngô.

Vô cùng đơn giản, cũng không có gì tư mật để nói, nhưng nàng lựa chọn truyền tin cho Bạch Ánh Sơn, khiến cho Bạch Ký Lam rất không vui.

Lúc này nghe được Bạch Ánh Sơn thở dài, tâm tình của hắn liền càng thêm phức tạp.

Hắn đương nhiên cũng biết không trách ca ca hắn được, thái độ của Bạch Ánh Sơn từ đầu tới đuôi đều thực rõ ràng.

Chỉ là...

Sau khi Bạch Ký Lam trầm mặc thật lâu, giương mắt nhìn về phía phương xa, nhẹ nhàng nói: "Đại ca, huynh nói xem... Nàng có phải... vẫn là không muốn nhìn thấy hai chúng ta hay không?"

Cho nên lựa chọn truyền tin cho Bạch Ánh Sơn, bởi vì biết Bạch Ánh Sơn sẽ suy xét thật kỹ càng, sẽ không trực tiếp chạy đi tìm nàng. Chờ Bạch Ánh Sơn lại chuyển cáo cho Bạch Ký Lam, nàng cũng đã sớm thay nơi đổi chỗ rồi..

Bạch Ánh Sơn không có nói tiếp.

Bạch Ánh Sơn đương nhiên cũng nhớ rõ tối hôm đó Trình Như Phong nói "Đi đến một nơi không nhìn thấy các ngươi", y cảm thấy rất có thể là bởi vì y.

Bạch Ánh Sơn đến nay còn nhớ rõ lúc y thừa nhận thích nàng, trong mắt Trình Như Phong hiện lên sự kinh ngạc.

Nàng là thật tình coi y là sư trưởng, y lại...

Bạch Ánh Sơn lại thở dài một hơi.

Bạch Ký Lam thu hồi tất cả suy nghĩ, xoay người, mặt không có chút biểu tình nào, "Đệ đi bế quan."

Đây lại giống như là quay trở về cái đệ đệ mà Bạch Ánh Sơ quen biết trừ bỏ kiếm ra mọi sự đều mặc kệ.

Kỳ thật Bạch Ánh Sơn cũng hiểu rõ, Bạch Ký Lam không phải đã buông xuống, chỉ là... Chuyện tình cảm tạm thời cũng không có khả năng có kết quả gì, không bằng trước làm yên chuyện.

Sau khi thực lực của chính mình tăng lên, nói không chừng rất nhiều chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Giống như nói, nếu Bạch Ký Lam là Nguyên Anh, Bạch Nguyên Khánh còn dám ở trước mặt mọi người nói Bạch Ký Lam bị yêu nữ mê hoặc sao? Ông ta nếu dám nói, Bạch Ký Lam trực tiếp một kiếm đánh chết, cũng không có ai chỉ trích —— đối với chân quân bất kính chính là tử tội.

Cường giả vi tôn, ở chỗ này là một thiết luật.

Có đủ thực lực, mới có thể được đến thứ mình muốn.

Dục Linh Tông

Cố Ngôn hất mỹ nhân đang nằm ở giữa hai chân hắn liếm láp côn thịt của mình ra, nhíu mày nhìn đệ tử truyền tin đang quỳ gối trong điện, "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

"Vâng" Đệ tử kia tất cung tất kính mà lập lại lời nói, "Phi Huyền chân nhân truyền tin, nói mệnh bài của Thương Ngô chân nhân nứt ra."

Cố Ngôn lặng im một hồi, liền phân phó thay quần áo đi ra ngoài.

Đệ tử Dục Linh Tông sau khi kết Đan, thì sẽ luyện chế một khối mệnh bài, để trong tông. Nếu ở bên ngoài xảy ra chuyện, tông môn sẽ biết trước tiên, nếu là có vạn nhất, thần hồn cũng có thể ở dưới sự chỉ dẫn của mệnh bài mà trở về.

Kim Đan chân nhân mặc kệ đối với môn phái nào mà nói, đều là quý giá, mỗi ngày đều có người trông giữ những mệnh bài đó, phát hiện dị thường, lập tức phải bẩm báo lên trên.

Mệnh bài của Thương Ngô là một khối bích ngọc khắc nên, lớn bằng bàn tay, hiện giờ khối ngọc bài tinh oánh dịch thấu này từ trên xuống dưới, xuất hiện một vết nứt, tuy rằng còn không có hoàn toàn vỡ ra, nhưng thoạt nhìn cũng là nguy ngập nguy cơ.

"Thương Ngô ở nơi nào?" Cố Ngôn trầm mặt hỏi.

"Mấy năm nay vẫn luôn là đang bế quan." Phi Huyền chân nhân cũng có chút không xác định.

Thương Ngô không ở cùng với bọn họ, ở tại một góc Thúy Hoa Phong, mấy năm, mười mấy năm thậm chí mấy chục năm không gặp cũng rất bình thường.

Cố Ngôn phát tin phù cho Thương Ngô, nhưng lại phát hiện căn bản phát không đi.

Nếu là bế quan, cũng nên sẽ ở trước pháp trận nơi bế quan dừng lại, đợi sau khi Thương Ngô xuất quan sẽ xem xét.

Nhưng tình huống căn bản phát không ra, thì có chút quỷ dị.

Cố Ngôn hơi nhíu mày, "Đi Thúy Hoa Phong."

Thúy Hoa Phong vẫn như cũ, phàm nhân thị phường phồn hoa náo nhiệt, nhưng đạo tràng trên núi thì lạnh lẽo, đặc biệt là mấy năm nay ngay cả Thần Huy cũng không còn ở đây, tu sĩ trên núi chỉ có hai người U Tuyết và Phương Lưu Vân.

Biết được chưởng môn muốn tới, U Tuyết cũng không dám chậm trễ, cùng với Phương Lưu Vân đến sơn môn nghênh đón.

Cố Ngôn cũng không nhìn bọn họ một cái, trực tiếp liền đi đến động phủ của Thương Ngô.

U Tuyết cùng Phương Lưu Vân chỉ có thể đuổi theo, một mặt hướng những người đi theo chưởng môn hỏi thăm đây là có chuyện gì.

Vừa nghe xong nguyên do, U Tuyết liền la hoảng lên, "Sao có thể? Sư phụ đang bế quan, mệnh bài sao có thể bị nứt? Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma."

Lúc này bọn họ đã tới trước động phủ của Thương Ngô.

"Phải hay không phải, nhìn xem thì biết." Cố Ngôn trầm mặt, liền muốn giải trừ cấm chế của động phủ.

U Tuyết cũng bất chấp hắn là chưởng môn, chạy qua bám trụ hắn, kêu lên: "Không được, sư bá phá cấm chế như vậy, vạn nhất quấy rầy đến sư phụ, tình huống của sư phụ có khả năng sẽ càng nguy hiểm hơn. Sư bá là muốn hại chết sư phụ sao?"

Cố Ngôn không có trả lời, nâng tay lên, bên cạnh liền có người kéo U Tuyết ra.

Cố Ngôn hơi nheo mắt lại, đánh giá động phủ của Thương Ngô một chút, sau đó thô bạo mà một chân đá văng cửa động.

Thương Ngô cũng không phải là một người biết hưởng thụ, chỗ ở vô cùng đơn giản, rộng lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hết.

Tất cả mọi người nhìn thấy thật rõ ràng.

Giờ phút này bên trong không có một bóng người.