Tay của Mặc Bảo dừng ở trên ngực trái của Trình Như Phong, ngón tay vẽ một vòng lên trên vệt đỏ do Thiên Hương Đằng siết chặt lưu lại.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy nơi mà ngón tay hắn lướt qua đều có cảm giác ngưa ngứa, từng đợt từng đợt khoái cảm khiến nàng nhịn không được rên rỉ ưỡn ngực, đem ngực mình đưa vào trong tay hắn.
Mặc Bảo lại đột nhiên nhéo một cái thật mạnh.
Trình Như Phong đau đến kêu ra tiếng, hoa huyệt càng là theo tính phản xạ mà co rút lại, đem côn thịt của Mặc Bảo gắt gao xoắn chặt lấy.
Mặc Bảo cũng không khỏi kêu rên một tiếng, trong tay vẫn như cũ bóp nắn tuyết nhũ của nàng.
Trình Như Phong duỗi tay đi kéo tay hắn, căn bản kéo không được.
Nàng liền từ bỏ, lần trước cũng đã biết rất rõ, nàng ở chỗ này chỉ là người thường, về chút sức lực này ở trước mặt Mặc Bảo căn bản không là gì.
Nàng chỉ có thể mềm mại nhẹ nhàng ở trên cánh tay hắn cọ cọ, một mặt dịu dàng cầu xin, "Ngươi nhẹ một chút... Thật sự làm ta đau..."
Mặc Bảo chỉ là cười lạnh, "Cô không phải thích thô bạo như vậy sao? Nhìn xem tiểu huyệt của cô, hút đến chặt như vậy, còn không phải là muốn ta dùng sức thêm một chút sao?"
"Không phải... chỉ là... phản ứng bình thường mà thôi ....." Trình Như Phong biện giải, nhưng trong cơn nóng rát đau đớn hình như thật sự ẩn chứa một tia khoái cảm ... Câu nói kế tiếp liền biến thành nhỏ giọng rên rỉ.
Nàng sửng sốt.
Chẳng lẽ nàng thật là có tiềm chất M sao.
Nhưng...
Kiếp trước nàng chưa từng chơi qua SM, đời này, tiếp cận SM duy nhất, đại khái chính là lúc trước bị hai vị sư tỷ không quen biết dùng để cùng nhau đùa bỡn Phương Lưu Vân.
Nàng ngay lúc đó xác thực hưng phấn, nhưng cái loại hưng phấn đó là muốn đem Phương Lưu Vân ấn ở nơi đó chơi đến khóc... Rõ ràng là thiên về S hơn.
Vì sao... hiện giờ... Um, có lẽ không chỉ là hiện giờ, từ lúc nàng mới vừa tiến vào ảo cảnh của Cập Thời Hành Lạc Đồ, bị Thiên Hương Đằng cột lên mà chơi, nàng liền rất thích thú...
Trình Như Phong có chút hỗn loạn.
Chẳng lẽ nàng cả hai bên SM đều...
Còn chưa có nghĩ ra kết luận, ngực đột nhiên lại là một trận đau đớn, Trình Như Phong thét chói tai phục hồi tinh thần lại, lại là Mặc Bảo ở trên ngực phải của nàng cắn một cái.
Cắn thật sự mạnh, đến chảy máu.
Trình Như Phong đau đến chảy ra nước mắt, nhìn hắn giọng nói càng thêm nhu nhược, run run mà kêu: "A Bảo... Đau quá..."
"Ai biểu cô thất thần?" Mặc Bảo liếm liếm máu trên đầu vú của nàng, lại xích lên hôn môi nàng, giữa môi lưỡi đều là mùi máu tươi của nàng.
"Chính cô chọc ta, lại mang một thân dấu vết của người khác, nửa chừng còn suy nghĩ cái khác... Chẳng lẽ không nên cho cô chút giáo huấn?" Âm thanh của hắn mang theo áp lực tức giận, ý tứ tràn đầy nguy hiểm, "Lần trước cũng vậy, ta ở trên người của cô, cô cũng có thể phân tâm, ta không thể không nỗ lực thêm chút nữa."
"Phương hướng nỗ lực của ngươi ..... có phải có chút không hợp hay không?" Trình Như Phong nhỏ nhẹ phản đối.
"Cô chẳng lẽ không thích sao?" Mặc Bảo duỗi tay ở nơi hai người giao hợp lau một cái, sau đó lại đem ngón tay ướt dầm dề xuân thủy của nàng đưa tới trước mắt nàng, "Nhiều nước như vậy... Ta còn chưa bắt đầu thọc vào rút ra, đây rốt cuộc là tại sao chảy ra?"
Trình Như Phong không dám cùng hắn thảo luận cái vấn đề này nữa, vạn nhất hắn thật sự vẫn luôn nỗ lực ở phương hướng này thì làm sao bây giờ.
Nàng hé miệng, ngậm lấy ngón tay của hắn quơ qua quơ lại, vươn cái lưỡi nhỏ liếm liếm, âm thanh ngọt lịm nói: "Vì ngươi đó. Chỉ cần ngươi ở bên trong... tiểu muội muội của người ta sẽ thật sự hưng phấn ..."
Nàng nằm ở giữa đống quần áo bị xé rách, trên thân thể tuyết trắng, tràn đầy vệt đỏ do Thiên Hương Đằng lưu lại cùng với vết xanh tím do Mặc Bảo mới nãy nắn bóp, dấu cắn trên đầu vú bên phải có thể thấy rất rõ ràng, thậm chí còn có vết máu chưa được liếm sạch, hoàn toàn là một bộ dáng rất đáng thương sau khi bị làm nhục, lại càng dễ dàng kích thích thú tính chinh phục của nam nhân.
Mà nàng lúc này mị nhãn như tơ, dâm đãng mà liếm ngón tay hắn, còn nói những lời phóng đãng như thế...
Có nam nhân nào có thể nhẫn nhịn được.
"Thật là thiếu bị thao mà." Mặc Bảo ánh mắt buồn bã, vớt đùi nàng lên tách ra, liền bắt đầu cử động vòng eo gầy nhưng rắn chắc hữu lực, mạnh mẽ sát phạt.
Dục vọng của Trình Như Phong đọng lại đã lâu, vốn là hết sức mẫn cảm, lúc này nam căn vừa thô vừa lớn thật mạnh vọt tới nơi sâu nhất, lại nhanh chóng rút ra, gân xanh nổi lên trên thịt không ngừng cọ xát lớp thịt non mềm bên trong tiểu huyệt, khoái cảm tức khắc liền như pháo hoa nở rộ, nàng lập tức liền co rút đạt tới cao trào.
Cảm thụ được trong hoa huyệt của nàng có một luồng xuân thủy đang tưới lên quy đầu của mình, Mặc Bảo chỉ cảm thấy một trận sảng khoái truyền khắp cả người, côn thịt lại càng kiên quyết thêm vài phần. Hắn bắt lấy đùi của Trình Như Phong ép xuống đến trước ngực, tựa hồ đem cả người nàng gập lại, nơi riêng tư không hề che dấu mà lộ ra.
Hắn có thể nhìn thấy thật rõ côn thịt của mình đem tiểu huyệt phấn nộn của nàng căng đến một khe hở cũng không có, chỉ có khi ra ra vào vào mang theo xuân thủy trơn trượt, tạo thành bọt trắng, dính ở trên tiểu huyệt của nàng cùng với nam căn của hắn, phá lệ dâm mĩ.
Hơi thở của Mặc Bảo dần dần thô nặng, càng thêm mạnh mẽ, mỗi lần đều nguyên cây cắm mạnh đến cùng, khi hai thân thể tiếp xúc nhau phát ra tiếng rung động phạch phạch, vỗ lên làn da trắng nõn của Trình Như Phong đến đỏ thắm.
Côn thịt thô tráng nóng rực mỗi lần đều đụng mạnh lên hoa tâm, cũng khiến cho Trình Như Phong vui sướng không thôi, từng ngọn sóng kích động trong thân thể, nhưng cái loại tư thế này lại đè ép nàng tới độ không thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể bị động mà thừa nhận Mặc Bảo thao làm, ngẫm lại hắn vừa mới thô bạo, nàng hơi có chút bất an.
"A Bảo... A Bảo..." Nàng thở hổn hển, nhẹ nhàng gọi hắn, "Ngươi từ từ ..... như vậy... quá sâu rồi ..."
Mặc Bảo cố ý lại đâm vào một cái thật mạnh, "Sâu bao nhiêu?"
Trình Như Phong kêu ra tiếng, "A..... Đều sắp bị ngươi thọc xuyên rồi....."
"Vậy cô có thích hay không?" Mặc Bảo có điểm đắc ý, âm thanh liền nhu hòa hơn một chút, thậm chí có vài phần học theo ngữ khí của nàng. thịt ở nơi sâu nhất trong thân thể nàng còn cố ý xoay xoay, chạm đến hoa tâm mà nghiền nghiền.
"Thích a... ta sắp bị ngươi làm đến chết rồi..... nhưng..." Trình Như Phong bị hắn mài đến một cổ xuân thủy trào ra nữa, cả người không còn sức lực, miễn cưỡng nâng tay về phía hắn, "Ta muốn ôm ngươi... Có được không..."
Thiếu nữ dưới thân bị hắn làm cho toàn thân mềm nhũn đi, kiều suyễn thở phì phò, khuôn mặt giống như say rượu ửng hồng, hướng hắn mềm giọng cầu xin như vậy, lại chỉ là muốn ôm hắn, hắn còn có thể không đồng ý sao.
Mặc Bảo buông chân của Trình Như Phong ra, chính mình cúi người phục xuống trên người nàng, hôn môi nàng.
Trình Như Phong nhẹ nhàng thở ra, một mặt hôn lại hắn, một mặt duỗi tay ôm lấy hắn, ý đồ muốn lật người qua.
Nhưng Mặc Bảo không phối hợp với nàng.
Đừng nói đến năng lực của hắn, cho dù chỉ là một nam nhân bình thường, nằm ở trên người nàng như vậy, hắn không nhúc nhích, nàng cũng không có khả năng lật qua.
Trình Như Phong liền buồn bực.
Mặc Bảo lại ở trên môi nàng cắn một cái.
Trình Như Phong không nói gì mà giận hắn liếc mắt một cái.
Mặc Bảo một bàn tay chống thân mình, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vết thương trên môi nàng "Nàng sợ ta."
Trình Như Phong ngơ ngẩn.
Nàng có thể nghe ra được đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu trần thuật.
Nàng miễn cưỡng cười cười, "Không có ....."
Tay hắn lại chuyển qua ngực phải của nàng, "Lúc này không phải chỉ cần hưởng thụ là được sao? Rõ ràng đều tiết ra một thân, lại còn phòng bị cái gì?"
Trình Như Phong không nói chuyện.
Sau đó thì phát hiện vết thương do hắn cắn ở trên môi cùng với trên ngực bên phải đều khôi phục.
Côn thịt của hắn còn ở trong cơ thể nàng, lòng bàn tay dán lên trên ngực nàng.
"Sợ ta cái gì?" Hắn nói, "Sợ ta thật sự thao chết nàng sao?"