Sau khi Cao Ninh Thành bị ma khí bao phủ mấy tháng, bỗng nhiên chỉ trong một đêm, ma khí tan hết, những người vốn bị hãm ở trong thành lại hoàn toàn êm đẹp ra ngoài. Trừ bỏ khí huyết hao tổn ra thì không có người thương vong. Khiến cho chuyện này vốn dĩ làm người hoảng sợ có muôn dạng nguy cơ, ngược lại giống như một trò khôi hài.
Các tu sĩ đương nhiên cũng không cam tâm bỏ qua như vậy.
Một là, ma khí lúc đó mọi người nhìn thấy rõ như ban ngày, cho dù lúc này đã tan, cũng cần thiết phải điều tra rõ ràng nguyên do, bằng không cuối cùng có tai hoạ ngầm thì sao.
Hai là, rất nhiều tu sĩ là ôm mục đích thám hiểm, làm đủ chuẩn bị mà tới, pháp khí đan dược bùa chú mang theo không thiếu cái nào, nhưng khi ra thì lại chỉ còn một thân trắng tay, thậm chí cả quần áo trên người, đều không phải là pháp bào mà bọn họ đã mặc.
Đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, có lẽ thật là toàn bộ gia sản đều mất hết, sao có thể cam tâm?
Đương nhiên muốn truy xét xem rốt cuộc là chuyện gì.
Hơn nữa còn có hai vị Nguyên Anh chân quân của Vân Hải Tông và Tiên Âm Phái đều đến, cũng khiến cho mọi người có thêm vài phần tự tin truy xét.
Các tu sĩ tự động cùng nhau tụ hợp lại, nghe theo sự điều khiển của hai vị chân quân.
Nhưng tiến triển của cuộc điều tra thật phi thường khó khăn.
Đại đa số những gì bọn họ trải qua đều là giống nhau, sau khi vào phạm vi ma khí, liền hôn mê đi, sau đó "giống như có một giấc mộng rất dài", tỉnh lại chính là ở Cao Ninh Thành ma khí đã tan đi.
Nội dung của giấc mộng cũng hao hao giống nhau, đều là biến thành những người có thân phận khác nhau sinh hoạt ở trong một tòa thành lớn, còn về chi tiết ở nơi đó, rất nhiều người đều lựa chọn hàm hồ cho qua, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Ở trong "mộng" kia, không có ai là sạch sẽ, ngay cả tăng nhân của Kim Quang Tự cũng chưa từng may mắn thoát khỏi.
Duy nhất có ngoại lệ, chính là tiểu hòa thượng Viên Tuệ.
Tiểu hòa thượng cũng coi như là may mắn, gặp phải Liễu Phượng Ngâm và Trình Như Phong, chính mình có thể tự kìm chế, lại còn thay y tìm hoàn cảnh an tĩnh, nếu không thì không biết còn có thể kiên trì đến cùng hay không, cũng là việc khó nói.
"Ta thấy Liễu công tử nói không sai, cái này thật là trấn giáo chi bảo của Cực Lạc Ma giáo xuất thế." Huyền Thành chân quân của Vân Hải Tông nói, "Lúc trước là không có người chủ trì, cho nên ma khí tàn sát bừa bãi, sau đó, có lẽ là có người thu phục pháp bảo kia, mới thả người ra."
Trước đó trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có sự suy đoán, nhưng lời này của Huyền Thành chân quân vừa nói ra, mặc dù là giải quyết dứt khoát, nhưng không ít người trong lòng liền bắt đầu có tính toán.
Tuy rằng bị trấn áp mấy ngàn năm, nhưng xem trận thế ở Cao Ninh Thành này, liền biết linh tính của pháp bảo chưa mất.
Pháp bảo có thể náo ra thành như vầy, ai mà không muốn.
Rốt cuộc là ai đã chiếm mất.
Mà đa số người ở trong ảo cảnh đều đần độn, muốn nói có khả năng, cũng chỉ có những người thanh tỉnh như Liễu Phượng Ngâm, Viên Tuệ, và Từ Trú.
Ánh mắt của mọi người cố ý cũng có vô tình cũng có, đều bắt đầu nhìn về phía ba người bọn họ.
Liễu Phượng Ngâm hơi nhíu mày.
Tiểu hòa thượng vẻ mặt ngây thơ.
Từ Trú cũng nhìn ra sự hoài nghi của mọi người, gã thật không muốn ăn không được thịt dê, ngược lại còn bị phiền phức, vội vàng biện bạch nói: "Lúc ấy ở cùng với chúng ta, còn có một nữ tu. Nhưng Cao Ninh Thành vừa khôi phục lại bình thường, nàng ta đã không thấy tăm hơi. Ta cảm thấy nàng ta nhất định có vấn đề."
Liễu Phượng Ngâm thoắt cái quay đầu nhìn về phía Từ Trú, ánh mắt luôn luôn ôn hòa, lúc này lại sắc bén.
Nhưng có người so với động tác của y càng nhanh hơn.
Bạch Ký Lam đã trực tiếp đi đến trước mặt Từ Trú, "Ngươi nói ai có vấn đề?"
Một bước một chữ, lạnh băng đến tận xương cốt.
"Ta..." Từ Trú theo bản năng liền đánh cái rùng mình, "ta" nửa ngày, cũng không nói câu tiếp theo.
"Bạch hiền chất."
Huyền Thành chân quân gọi Bạch Ký Lam lại, "Sự tình còn chưa có làm rõ ràng, hiền chất hà tất phải nóng vội như thế?"
Bạch Ký Lam hơi híp mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, Liễu Phượng Ngâm đã ho nhẹ một tiếng trước.
Bạch Ký Lam quay đầu nhìn qua.
Liễu Phượng Ngâm nói: "Trước đó thật là có vị Trình cô nương ở cùng với chúng ta, nàng có ân cứu mạng với chúng ta. Bao gồm cả Từ đạo hữu, cũng là do Trình cô nương làm thức tỉnh. Sau khi ma khí tan đi, lập tức liền rời khỏi Cao Ninh Thành, Từ đạo hữu ở trước khi sự tình còn chưa có biết rõ ràng, đã nhận định Trình cô nương có vấn đề, không khỏi quá mức võ đoán sao."
(Võ đoán: sự phán đoán không chắc chắn.)
Ngữ khí của Liễu Phượng Ngâm tuy rằng ôn hòa, nhưng lời nói đã nói ra rất rõ ràng.
Hiện tại còn chưa nói phải như thế nào, Từ Trú liền vu khống cho ân nhân cứu mạng, có thể thấy được nhân phẩm ti tiện.
Thừa dịp mọi người lại đi đánh giá Từ Trú, Liễu Phượng Ngâm không thay đổi sắc mặt mà truyền một cái ánh mắt cho Bạch Ký Lam.
Có Nguyên Anh chân quân ở đây, y không dám truyền âm, chỉ hy vọng Bạch Ký Lam có thể lĩnh hội ý tứ của y.
Y cắt ngang lời nói của Bạch Ký Lam, chính là không muốn để Bạch Ký Lam nói những thứ linh tinh như là Trình Như Phong là vị hôn thê của mình gì gì đó.
Hiện giờ ai cũng đều biết trong ảo cảnh kia hoang dâm vô đạo, Từ Trú lại nói ra Trình Như Phong ở cùng bọn họ, Bạch Ký Lam lại công khai quan hệ giữa mình cùng Trình Như Phong, là muốn cho người trong thiên hạ chế giễu sao?
Bạch Ký Lam rũ mắt sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Trước đó Trình cô nương làm khách ở Thiên Kiếm Tông của ta, năm ngày trước bất hạnh bị người ta bắt đi, ta một đường truy tìm đến đây. Ở Tứ Phương Lâu của Cao Lũng Thành được đến tin tức, nói nàng cùng một vị Kim Đan chân nhân cùng nhau đi về phương hướng Cao Ninh Thành, còn có lưu ảnh làm chứng. Mà vị Kim Đan chân nhân kia, hiện giờ cũng hoàn toàn không ở chỗ này. Tu vi của Trình cô nương mới bất quá là Trúc Cơ tầng thứ năm, chuyện của Cao Ninh Thành lớn như vậy, nàng sao có thể gánh nổi."
Hắn tuy rằng không để ý tới tục sự, nhưng cũng không phải ngốc.
Ánh mắt của Liễu Phượng Ngâm hắn hiểu, cục diện trước mắt hắn cũng hiểu
Mặc kệ người thu phục Cập Thời Hành Lạc Đồ có phải là Trình Như Phong hay không, chỉ cần có người hoài nghi là nàng, nàng chỉ có chút tu vi như vậy... Cũng thật sự chỉ là một con đường chết. Chỉ e cả hắn cũng bảo hộ không được.
Hắn âm thầm cắn chặt răng.
Lại lần nữa cảm giác được thời gian rất cấp bách.
Tu vi của hắn vẫn là quá thấp.
Hắn muốn kết Anh.
Nhất định phải nhanh kết Anh mới được.
Liễu Phượng Ngâm nhẹ nhàng thở ra.
Lời này của Bạch Ký Lam, có thời gian có nhân chứng, nguyên nhân Trình Như Phong không ở nơi này cũng miễn cưỡng có thể nói cho qua, hiềm nghi của Trình Như Phong là có thể tẩy mất hơn phân nửa.
Hơn nữa nàng chỉ mới tới Trúc Cơ, muốn thu phục ma bảo có ma khí có thể bao phủ một tòa thành, cũng chỉ có một loại kết cục bị phản phệ.
(Phản phệ: cắn ngược lại)
Liễu Phượng Ngâm nói: "Trong Cao Ninh Thành, phàm nhân có mười vạn, tu sĩ có mấy trăm, có thể tỉnh táo lại, cũng chưa chắc chỉ có bốn chúng ta. Chẳng qua chúng ta đường hoàng chính chính, không chỗ nào dấu diếm mà thôi."
Huyền Thành chân quân khen Liễu Phượng Ngâm vài câu.
Mọi người phụ họa cũng khen vài câu, nhưng trong lòng không khỏi cũng nổi lên nghi ngờ.
Ai cũng không biết trước đó tu sĩ ở Cao Ninh Thành rốt cuộc có bao nhiêu, hơn nữa, không tính rời khỏi, chính là ở đây, ai biết có phải thật sự vẫn luôn thanh tỉnh hay không?
Có lẽ chính là người bên cạnh âm thầm lặng lẽ phát đại tài cũng nói không chừng.
Mắt thấy mọi người lúc nãy còn đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, hiện giờ hầu như phải nghi kỵ lẫn nhau.
Liễu Phượng Ngâm tự tay quấy đục nước rồi lại nói: "Lúc trước ta nói rồi, có một vị Ma tộc rất lợi hại tới tìm chúng ta, lúc ấy hắn có nhắc qua, muốn thu phục ma bảo này, có hai điểm ắt không thể thiếu, một là cần thiết là ma tu của Ma tộc, hai là công pháp phù hợp. Ta nghĩ người bình thường làm không được."
Huyền Thành chân nhân gật gật đầu, "Cái loại ma bảo này, người thường cho dù có cầm được trong tay, cũng áp không được ma khí của nó."
Liễu Phượng Ngâm nói: "Ma tộc kia từng nói rõ tới tìm chúng ta chính là vì tự cứu mình. Nhưng tu vi của chúng ta, hắn cũng rõ ràng xác nhận nói ""quá yếu", cho nên ta cảm thấy, hắn có lẽ chỉ là dùng chúng ta tới nhiễu loạn tầm mắt của khí linh, còn mình lại nhân cơ hội làm chút gì đó, thoát vây mà ra."
Có người nghi ngờ nói: "Nhưng nếu thật sự là Ma tộc chạy thoát, tại sao có thể để cho mọi ngươi còn sống mà thả ra?"
Liễu Phượng Ngâm nói: "Có lẽ hắn cùng Cập Thời Hành Lạc Đồ lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận. "
Người nọ liền cười nhạo một tiếng, "Cái này chỉ là ý nghĩ của ngươi."
Liễu Phượng Ngâm liền nhẹ nhàng hít vào một hơi, vẻ mặt trách trời thương dân, "Đây chỉ là hy vọng của ta. Ngươi phải biết rằng, đó chính là kết quả tốt nhất cho việc này."
Mọi người không khỏi đều yên lặng.
Sắc mặt của Huyền Thành chân quân cũng trở nên trầm trọng.
Có thể ở trên con đường tu hành đi đến một bước này, đều không phải ngốc.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của Liễu Phượng Ngâm.
Bất luận là ma đầu mấy ngàn năm trước thoát vây mà ra, hay là ai thu phục Cập Thời Hành Lạc Đồ, đối với thế giới này mà nói, đều không phải chuyện tốt gì.
Chính Huyền Thành chân quân cũng đã nói, người bình thường áp chế không được cái loại ma khí này, nhưng nếu là thật sự có người có thể áp chế cái loại ma khí này, sao có thể lại bị vây ở trong Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Cho nên, cho dù thật sự có người có cơ duyên xảo hợp thu phục được Cập Thời Hành Lạc Đồ, không phải Ma tu, thì chính là sẽ bị ma khí xâm nhập thành Ma tu.
Một Ma tu có được Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Cho dù là Huyền Thành chân quân, cũng cảm thấy đau đầu.
Nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể để mọi người ở khắp nơi lưu ý phụ cận có phải có Ma tộc hoặc là Ma tu hoạt động hay không.
Mọi người tan đi, Bạch Ký Lam đuổi kịp Liễu Phượng Ngâm.
"Thật sự sẽ là nàng sao?" Bạch Ký Lam nhỏ giọng hỏi.
Không đầu không đuôi, nhưng Liễu Phượng Ngâm biết hắn đang hỏi cái gì, lại không có trả lời, mà là hỏi lại: "Truyền tin phù vẫn là không phát đi được?"
Bạch Ký Lam gật gật đầu, "Ừm"
"Ngươi có nghĩ qua..." Liễu Phượng Ngâm dừng một chút, "Tình huống truyền tin phù không phát đi được, trừ bỏ ở dị không gian ra, còn có một loại khác..."
"Sẽ không." Bạch Ký Lam trực tiếp cắt ngang lời nói của Liễu Phượng Ngâm.
Liễu Phượng Ngâm không nói nữa, yên lặng mà nhìn về phía phương xa.
Sẽ không sao?
Nhưng...
Nếu nàng thật sự còn sống...
Y... phải làm sao bây giờ.