Trình Như Phong còn ở trong Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Nhưng cách Cao Ninh Thành đã có một khoảng cách.
Nàng kêu khí linh đem người trong thành làm cho hôn mê rồi quăng ra ngoài, còn mình thì theo khí linh chạy đến đây.
Cập Thời Hành Lạc Đồ dù sao cũng là bảo vật trấn giáo của Ma giáo, nó có thể tự mình làm ra ma khí sương chướng đáng sợ như vậy, mặc dù là bị Trình Như Phong thu vào trong cơ thể, cũng không thể hoàn toàn ngăn cách khí tức của nó, nếu lưu lại tại chỗ khẳng định trốn không thoát sự tra xét của tu sĩ cấp cao.
Khí linh buồn bực mà lải nhải: "Cho nên là nói ta ghét nhất người tốt mà, người tốt tu vi thấp càng đặc biệt chán ghét."
Trình Như Phong:...
Chẳng lẽ nàng không có nghĩ giống Tần tổ sư như vậy tùy tiện ở trên núi chém một nhát đều có thể trở thành thánh địa được vạn người cúng bái sao.
Nhưng đầu thai lại không phải do chính nàng chọn.
Nàng đã nỗ lực lắm rồi có được không.
"Cái đó cũng kêu là nỗ lực?" Khí linh rất không cho là đúng, "Ngươi nếu thật nỗ lực thì không nên đem những người đó thả ra, không tính những phàm nhân đó, tốt xấu gì cũng có ba mươi mấy người Trúc Cơ, mười mấy người Kim Đan. Ngươi hút hết toàn bộ, cho dù không đến được Nguyên Anh, Kim Đan hậu kỳ cũng dư sức."
Trình Như Phong:...
"Hà tất phải như vậy? Thả bọn họ cũng không có ai sẽ cảm kích ân cứu mạng của ngươi, chính mình còn phải mai danh ẩn tích mà chạy trốn..."
Nói đến cùng, khí linh chính là không cam lòng đối với chuyện miếng thịt đã ăn vào trong bụng lại nhổ ra,
"Cho dù muốn thả, tốt xấu gì thì cũng đem mấy người quen biết đều lưu lại. Ngươi cái này không phải tự tìm khổ sao?"
Trình Như Phong không phải không nghĩ tới.
Nhưng...
Tiểu hòa thượng là người đánh thức nàng, xem như đối với nàng có ân, nàng như thế nào cũng không có khả năng lấy oán báo ơn.
Liễu Phượng Ngâm... Tuy rằng nàng cũng không hiểu biết chân chính Phượng Cầm công tử là người thế nào, chỉ là khi gặp nạn bất đắc dĩ mới ở bên nhau, nhưng rốt cuộc cũng là nhất nhật phu thê bách nhật ân mà. Cho dù nàng thật sự rất thích nhìn hắn, nhưng ngẫm lại muốn đem hắn cả đời này đều vây ở trong cái pháp bảo như vậy, cũng vẫn là có chút luyến tiếc.
Hắn là Phượng Cầm công tử mà, đương nhiên là nên ở thế giới bên ngoài tự do tự tại tiêu dao mới tốt.
Còn về Từ Trú... Nàng không thể nói là tốt hay là xấu, tuy rằng cảm thấy tư tâm của y có chút không tốt, nhưng nói chung cũng không đến mức muốn mạng người. Huống chi, y cũng là có nền móng sư môn, nếu như những người khác đều thả ra, chỉ có y là chết, sư phụ sư môn của y chẳng lẽ sẽ không truy xét tra rõ sao?
Đều là gây phiền toái cho mình, còn không bằng như vầy, lặng lẽ chuồn đi.
Khí linh là pháp bảo của Ma giáo, chủ nhân lúc trước cũng là Ma tộc, thực hiển nhiên cũng không phải là người tốt gì, cho nên hắn mới có thể không đem mạng người coi là chuyện quan trọng.
Trình Như Phong tự nhận cũng không như hắn nói cái loại người tốt, chính mình lúc bị uy hiếp, lúc xung đột vì lợi ích, thì cũng coi như tàn nhẫn đến quyết tâm. Nhưng trước mắt nàng bình an không có việc gì, cũng không có người thật sự bức nàng, nếu đơn thuần chỉ là vì tương lai có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm, hiện tại thì lại đi hại một người không thù không oán... Nàng có chút không xuống tay được.
Trình Như Phong thở dài, không muốn lại cùng khí linh tiếp tục cái đề tài này, liền hỏi: "Ngươi thật không có tên sao?"
Khí linh còn đang tức giận, trả lời: "Không có."
"Ta đây cho ngươi đặt một cái tên nha. Không thể vẫn luôn kêu ngươi là khí linh khí linh." Trình Như Phong nói.
Ánh mắt trong mắt Khí linh hơi lóe sáng, nhưng vẫn là không quá cảm thấy hứng thú mà nói: "Tùy ngươi."
Trình Như Phong liền nghiêm túc mà nghĩ ra một cái tên, nhưng nàng đối với cái này, thật sự không lành nghề, xem cái tên mới Trình Như Phong của nàng thì biết.
Sau một lúc lâu, nàng mới thử nói: "Nếu là Cập Thời Hành Lạc Đồ khí linh, không bằng kêu "A Lạc"."
Cái này quá tùy tiện ...
Khí linh liếc mắt nhìn nàng, cả lời nói cũng lười nói ra.
Trình Như Phong ho khan một tiếng, "Ngươi không thích ư? Vậy đổi một cái đi. Bản thể của ngươi là một bức tranh, vậy kêu "Mặc Bảo" thế nào? Nick name "A Bảo"."
Khí linh xem như đã nhìn ra, trông cậy vào nàng cũng đừng mơ tưởng có cái tên hay ho gì, hiện giờ vẫn là A Lạc A Bảo, một hồi không chừng sẽ thành A Miêu A Cẩu đều nhảy ra. Hắn nhanh lẹ mà gật đầu, "Được, cái này đi."
Trình Như Phong cũng rất vừa lòng, cái này còn đứng một hàng với Mặc Uyên sư phụ. Nhưng không biết tu vi có phải cũng ngang hàng hay không.
Nàng hỏi: "Ta nghe nói pháp bảo phân "Thiên Địa Huyền Hoàng" bốn cấp bậc, lúc ngươi toàn thịnh kỳ thì là cấp bậc nào?"
"Nói lung tung cái gì vậy..." Khí linh Mặc Bảo nhíu mày, "Hiện giờ giới Tu Chân nhàm chán như vậy sao? Pháp bảo có cái gì có thể phân cấp? Nói đến cùng, bất quá chỉ là đồ vật có một chút công năng đặc thù. Có hữu dụng hay không, lợi hại hay không, vẫn là phải xem ở trong tay ai. Chủ nhân cường đại lớn mạnh, phàm vật đều có thể coi thành pháp bảo mà dùng. Chủ nhân nhỏ yếu... Ha ha." Hắn cười lạnh một tiếng, "Tựa như ngươi, có được ta Thần Khí như vậy, còn không phải buồn đầu chạy trốn sao."
Trình Như Phong:...
Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm hay không.
Nàng cười ha ha một cái, sau đó ngậm miệng, tiếp tục đi làm quen với công năng của pháp bảo.
Lời nói của Mặc Bảo tuy rằng không dễ nghe, nhưng lại là sự thật.
Cái loại diệu dụng như Cập Thời Hành Lạc Đồ, hiện tại nàng có thể sử dụng rất ít. Nhiều nhất cũng chỉ coi là một cái không gian tùy thân, cất giữ vật phẩm, ra vào ẩn nấp, nếu muốn thu người vào bên trong, còn cần phải để Mặc Bảo xuất lực phối hợp mới được.
Nhưng trước mắt bên trong thành không còn ai khác, năng lượng của Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng chỉ là có ra không có vào, dùng một chút thì ít đi một chút.
Nhìn bên ngoài phòng ốc đường phố trống rỗng, Trình Như Phong cũng có thể hiểu vì sao Mặc Bảo không vui vẻ, nhưng lập trường của mọi người không giống nhau, nàng cũng không thể để mặc cho hắn gây hại đến nhiều người như vậy.
Tuy rằng nói những người được thả ra cũng chưa chắc mỗi một người đều lương thiện vô tội, nhưng hơn mười vạn người, nàng cũng không có khả năng có thời gian tinh lực đi phân biệt từng người một.
Nàng chỉ có thể nhỏ giọng trấn an hắn, "Ngươi yên tâm, đợi sóng gió qua đi, ta nhất định sẽ bắt một số người vào đây cho ngươi bổ sung năng lượng."
Tuy rằng tu vi hiện giờ của nàng không đối phó được quá nhiều tu sĩ, nhưng phàm nhân thì tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, nàng bắt những người tội ác tày trời là được, coi như làm việc thiện. Nói không chừng còn có thể tiêu diệt được lệ khí của pháp bảo Ma giáo này.
"Nửa tháng đi." Nàng ưng thuận kỳ hạn, "Thời gian nửa tháng, hẳn là đủ cho chúng ta chạy thoát cũng đủ xa rồi."
Mặc Bảo không nói gì, chỉ coi như cam chịu.
Ai kêu hắn sợ Phẫn Tâm Dục Hỏa kia, lại bị hoa ngôn xảo ngữ của người này dụ hoặc? Kết khế ước rồi, cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Trình Như Phong nhìn hắn như vậy, lại có chút mềm lòng, hỏi: "Trước đó ngươi đã hấp thu nhiều năng lượng như vậy, nửa tháng hẳn là không thành vấn đề đi."
"Không có việc gì." Mặc Bảo nói, "Dù sao ngươi chỉ là coi như túi trữ vật mà thôi, cũng không tiêu hao bao nhiêu, hơn nữa nơi này ta còn nhốt hồn thể của Thiên Minh."
Trình Như Phong:...
Đã nói không có việc gì, cũng đừng thêm câu phía sau có được không?
Cập Thời Hành Lạc Đồ loại pháp bảo này, chỉ có thể coi như là túi trữ vật mà dùng, chính nàng cũng bực mình ủy khuất mà.
Đợi đã, Trình Như Phong buồn bực một chút mới ý thức được nửa câu sau Mặc Bảo còn nhắc tới vị Ma tộc lợi hại kia, tức khắc liền nổi lên lòng hiếu kỳ, "Cái tên kêu Thiên Minh, là chuyện như thế nào?"
"Thiên Minh là một trong bảy đại Ma Quân năm đó, trong lúc tranh đoạt vị trí Ma Vương bị người ám toán, cụ thể sao lại thế này ta cũng không rõ ràng lắm, tóm lại đã bị thu vào Cập Thời Hành Lạc Đồ cầm tù. Khi đó chủ nhân của ta vẫn là giáo chủ Cực Lạc Ma giáo, mỗi ngày biến đổi phương pháp hành hạ y. Xương cốt của y ngược lại rất cứng, vẫn luôn không chịu thua, vẫn luôn muốn phản kháng đào tẩu. Nhưng trước khi y bị ném đến nơi này của ta thì đã bị trọng thương, lúc sau càng là càng ngày càng suy yếu, nếu không phải giáo chủ bị những tên hòa thượng đó giết chết, thì chỉ e rằng ngay cả linh hồn y cũng giữ không nổi. Sau lại bị ta trấn áp ở dưới đáy tháp, chỉ còn có ta cùng y, y muốn chạy trốn, mà ta chỉ có thể dựa từ trên người y rút ra năng lượng để duy trì linh tính của pháp bảo cùng thần trí của mình, hầu như lúc nào cũng tranh đấu. Mãi cho đến tháp bị đổ, pháp trận có khe hở, ta thu những người đó vào, chiếm ổn thượng phong, y mới an tĩnh lại. Ta còn tưởng rằng y coi như đã chấp nhận số mệnh, không ngờ tới một cái không chú ý, y thế nhưng còn có thể phân thân đi tìm các ngươi..."
Lời nói của Mặc Bảo tuy nói ra có chút khó chịu, nhưng thần sắc lại có vài phần phức tạp. Hắn kỳ thật còn có vài phần bội phục Thiên Minh, nhưng hắn chỉ là cái khí linh, chỉ có thể phục tùng ý chí của chủ nhân.
Trình Như Phong chớp chớp mắt, mấy ngàn năm tranh phong quyết đấu, quả thực đều có thể trở thành tương thân tương ái tương sát.
"Tu vi của y đến đâu?" Nàng không khỏi hỏi.
"Ấn theo phương pháp phân cấp của các ngươi, hiện tại y... đại khái là giai đoạn trước kỳ Nguyên Anh."
Trình Như Phong giật mình, "Hả?Giai đoạn trước kỳ Nguyên Anh sao? Liễu công tử lại nói Nguyên Anh không có loại uy lực áp bức như y vậy."
"Vô nghĩa." Mặc Bảo cười nhạo một tiếng, "Y chỉ còn là hồn thể, lại bị cầm tù nhiều năm như vậy, tu vi tuột xuống đến trình độ này, nhưng tâm cảnh còn là Ma Quân năm đó oai phong một cõi, thật là đi ra từ trong núi xác biển máu, các ngươi như vậy, ở trước mặt y có thể đứng thẳng thì coi như không tồi rồi."
Nàng thật là có đứng thẳng nha.
Tuy rằng thật là có áp lực rất lớn.
Trình Như Phong thở dài, "Y ở đâu? Ta có thể gặp y được không?"
Mặc Bảo tức khắc liền cảnh giác: "Ngươi sẽ không ngay cả y cũng muốn thả ra chứ?"
"Sao có thể?" Trình Như Phong cảm thấy đứa nhỏ này có lẽ thật là bị mình "phung phí" làm cho sợ hãi, ngượng ngùng nói, "Ma Quân của mấy ngàn năm trước, ta nếu thật thả y ra là chê mạng mình sống lâu sao? Ta chỉ là muốn có thêm chút kiến thức mà thôi."
Mặc Bảo lúc này mới hừ một tiếng, nói: "Đi theo ta."