Nơi này thật là kỳ quái.
Trình Như Phong nhìn mình trong gương, nhíu mày.
Cái diện mạo này, thân thể này, vẫn là bộ dáng nàng quen thuộc, hơn nữa Thiên Hương Đằng cũng ở đây. Cho nên nàng hẳn là vẫn là Trân Châu của đời này, cũng không có lại xuyên qua lần nữa.
Nhưng hoàn cảnh chung quanh lạ lẫm, người xa lạ, còn có ký ức xa lạ kia..... rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Linh lực hẳn là vẫn còn, chỉ là không biết bị một lực lượng nào đó phong lại, nàng có thể cảm ứng, nhưng lại hoàn toàn không dùng được.
Phẫn Tâm Dục Hỏa cũng còn, hơn nữa giống như còn càng lớn mạnh hơn.
Nơi này... trong không khí tựa hồ tràn ngập thứ gì đó vô hình, lúc nào cũng trêu chọc khiêu gợi lên dục niệm nơi sâu nhất trong lòng người.
Thật giống như ba huynh đệ Lý gia, rõ ràng là bị nàng đột nhiên thay đổi cùng với trên người mọc ra dây đằng sợ tới mức muốn chết, nhưng dưới háng cái côn thịt kia lại không có biến mềm đi một chút nào, thật giống như thân thể cùng dục vọng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cảm xúc, cái này đương nhiên không bình thường.
Trình Như Phong không biết đó là cái gì, nhưng Phẫn Tâm Dục Hỏa giống như có thể đem vật kia trở thành chất dinh dưỡng mà hấp thu. Cái này đối với nàng mà nói, ngược lại càng phiền toái.
Đây giống như vốn dĩ chỉ là dược trợ hứng rất nhỏ, bị Phẫn Tâm Dục Hỏa hấp thu, lại ở trong cơ thể nàng tinh luyện, hiệu quả bộc phát ra đâu chỉ mãnh liệt gấp mười lần.
Nàng hiện tại có thể mạnh mẽ áp chế, cũng chính là đã ăn qua Bạch Ký Lam cùng Tư Không loại nam nhân khí chất ưu tú như vậy, thật sự chướng mắt ba người xấu xí trước mặt.
Nghĩ đến Tư Không, Trình Như Phong lại nghĩ tới màn tính sự thô bạo hầu như mất khống chế cùng với hắn sau khi luyện xong đan ..... Trong lòng loáng thoáng có cái suy đoán.
Chẳng lẽ, chính mình cũng vào phạm vi ma khí trong Cao Ninh Thành.
Tư Không quả nhiên không thể tin tưởng chút nào.
Hắn đã phát tâm ma thề không thể thương tổn nàng, liền đem nàng mang vào Cao Ninh Thành, nơi này có vào nhưng không thể ra, cùng với diệt khẩu lại có gì khác nhau? Còn không cần chính hắn động thủ.
Trình Như Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng thật là quá non nớt mà.
Lúc ấy sao lại thật sự yên tâm như vậy.
Còn bị hắn làm đến ngất đi.
Có điều, nói đến cùng vẫn là nàng quá yếu, cho dù có tâm đề phòng, ở trước mặt thực lực tuyệt đối chênh lệch, kỳ thật cũng không có cách nào.
Bất quá hiện giờ suy nghĩ những thứ này cũng vô dụng, mấu chốt là làm sao đi ra ngoài.
Trình Như Phong có chút khó hiểu.
Ấn theo cách nói của Tư Không, tu sĩ bị nhốt tại chỗ này hẳn là không ít.
Bọn họ có khả năng giống như nàng, linh lực bị phong tỏa, cùng với người thường cũng không khác nhau gì cho mấy. Hơn nữa mỗi người ở nơi này, đều bị cấy vào một đoạn ký ức. Căn bản không nhớ rõ chính mình vốn là ai, lại mỗi ngày đều "tận hưởng lạc thú trước mắt", nào còn sẽ muốn "đi ra ngoài".
Tỷ như giống nàng cùng huynh muội Lý gia, nàng không cần phải nói, Lý Tú cùng Lý Hoa diện mạo kém xa như vậy, sao có thể là huynh đệ ruột được?
Nàng cẩn thận hỏi qua ba "huynh đệ" Lý gia, bọn họ chỉ nhớ rõ thân phận của Lý Hoa Lý Tú Lý Anh, cho rằng chính mình từ nhỏ sinh sống ở chỗ này, từ nhỏ bốn huynh muội tương thân tương ái.
Sao có thể.
Trình Như Phong chính mình là không biết nàng đi vào đây bao lâu, nhưng nàng có Thiên Hương Đằng.
Không biết bởi vì là linh sủng, hay là bởi vì là thực vật, Thiên Hương Đằng cũng không có giống như con người bị thay đổi ký ức, ý thức của nó rất rõ ràng.
Trình Như Phong từ trong sơn động kia, đến trên giường lớn hoa lệ của Lý gia, thời gian không vượt quá một khắc.
Chỉ e khúc dạo đầu của ba người kia còn chưa có làm xong, thì nàng đã tỉnh, lấy đâu ra đã làm từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là Thiên Hương Đằng và linh lực của nàng cùng bị không biết lực lượng gì phong lại, mãi cho đến khi nàng nhớ tới, triệu hoán nó, nó mới có thể lại xuất hiện lần nữa.
Suy nghĩ truyền đến cho Trình Như Phong vừa ủy khuất vừa nôn nóng, thật sợ nàng vĩnh viễn không nhớ ra. Vậy thì nó sẽ có khả năng cũng bị phong cả đời.
Trình Như Phong cảm thấy, nàng có thể thanh tỉnh, trừ bỏ Thiên Hương Đằng cùng với thần hồn hai đời mà nàng trải qua so với người bình thường lớn mạnh ra, còn có một mấu chốt khác, chính là tiếng tụng kinh loáng thoáng.
Dư nghiệt của Ma giáo bị Kim Quang Tự trấn áp mấy ngàn năm, có thể thấy được kinh Phật hẳn là có tác dụng khắc chế. Bằng không nàng cũng sẽ không vừa nghe đến tiếng tụng kinh liền thanh tỉnh một đoạn ngắn.
Có lẽ hy vọng đi ra ngoài, liền dừng ở trên người người tụng kinh.
Trình Như Phong quyết định đi tìm y.
Nơi này thật là một tòa thành trì phồn hoa.
Trình Như Phong bò đến trên nóc nhà, nhìn ra xa, chỉ thấy phòng ốc đường phố san sát nối tiếp nhau, liếc mắt một cái thế nhưng nhìn không thấy giới hạn.
Nàng thở dài, ở loại địa phương này, muốn tìm một người, có gì khác với mò kim đáy biển đâu.
Nàng hỏi qua huynh đệ Lý gia, nơi này có chùa miếu gì không, bọn họ căn bản hoàn toàn không biết gì cả. Trình Như Phong chưa từ bỏ ý định mà lại ra cửa hỏi mấy người qua đường, kết quả đều giống nhau, còn xém chút lại bị người chiếm tiện nghi.
Lý Hoa nói quả thật không sai, huynh muội gian nhau loại sự tình này, ở chỗ này không đáng kể chút nào. Bọn họ ở trên đường cái, nhìn đến nữ nhân hỏi đường, đều muốn trực tiếp ấn ngã, tới làm một phát. Sau khi bị Trình Như Phong đá văng ra, lại tùy tiện liền kéo người đi ngang qua bên cạnh lại, ở ven đường liền lăn lộn thành một đống.
Nàng một đường đến đây, thành thị bình thường nên có, nơi này đều có, phường thị cửa hàng, quán rượu tiệm cơm, thanh lâu tiệm cờ bạc ..... Thậm chí còn có quan nha cung điện. Người buôn bán nhỏ, thương nhân thân hào, văn nhân nhã sĩ, người gì cũng có, cái gì cần có đều có. Chỉ là phụ nhân mua đồ ăn đang dùng thân thể trả tiền, xe ngựa trên đường không ngừng lay động, các cửa hàng bày ra các món đều là xuân cung đồ.....
Trình Như Phong nghĩ, nơi này nếu thật là nơi ở lúc trước của Ma giáo, đại khái cũng là cái Ma giáo cùng Dục Linh Tông giống nhau dâm loạn hết mức đi.
Đi ở giữa đám người tùy thời tùy lúc đều muốn động dục, Phẫn Tâm Dục Hỏa của Trình Như Phong càng thêm lớn mạnh, mặc dù nàng cũng coi như sớm đã có kiến thức về những "trận chiến" của Dục Linh Tông, đều suýt nữa phải cầm lòng không được, vài lần đều hầu như không cần quan tâm gì hết mà gia nhập chung với những người đó.
Cũng may đáy lòng nàng còn có một tia thanh tỉnh, nàng nếu thật sự cùng những người này cùng nhau cuồng hoan sa đọa, chỉ sợ liền thật sự không còn có khả năng đi ra ngoài.
Hơn nữa, ngay cả bản thân nàng mà nói, nàng cũng không bài xích nam nữ hoan ái, nếu vì bảo vệ mạng của mình, cũng sẽ làm ra thỏa hiệp, nhưng trước sau vẫn là hy vọng có thể ngươi tình ta nguyện nước chảy thành sông, mà không phải do ảnh hưởng của tác lực bên ngoài như vậy, tùy tiện người nào cũng được lúc nào cũng được chỗ nào cũng được mà làm một phát.
Nàng thoát khỏi Dục Linh Tông, chính là không muốn sống cuộc sống như vậy, nếu mà bị nhốt tại chỗ này, vậy lúc trước những nỗ lực của nàng, còn có ý nghĩa gì nữa.
Nàng mệnh lệnh Thiên Hương Đằng: "Nếu ta thật sự nhịn không được, mất đi lý trí, ngươi đem ta bó lại đi"
"Như vậy sao?" Thiên Hương Đằng một bên hỏi, một bên mọc dài ra dây đằng thon dài, đem cả người nàng quấn lại.
"Đúng." Trình Như Phong vừa mới trả lời, liền cảm thấy không thích hợp. "Đợi đã, ngươi đang làm cái gì?"
Có hai sợi dây đằng vói vào trong quần áo của nàng, quấn lấy đôi nhũ phong của nàng, một vòng một vòng quấn quanh, da thịt non mềm lòi ra từ giữa những sợi dây đằng, khoái cảm mang tới do dây đằng chuyển động cọ xát lúc chặt lúc lỏng, khiến cho nàng vốn dĩ cực lực đè nén dục nháy mắt bạo phát, nụ hoa trước ngực không tự chủ được mà đứng thẳng lên, làn da trắng nõn nổi bật bên cạnh dây đằng màu xanh lục, có vẻ yêu dị lại gợi cảm.
Trình Như Phong rên rỉ ra tiếng, "A..... Ngươi... Dừng tay... Ngươi đang làm cái gì?..."
"Đang làm cho chủ nhân thoải mái." Thiên Hương Đằng truyền đến tin tức như vậy.
Trình Như Phong suy nghĩ, Thiên Hương Đằng thoạt nhìn tuy rằng không có mất trí nhớ, ý thức cũng rõ ràng, nhưng đại khái cũng là bị ma khí xâm nhập, cho nên mới đột nhiên sẽ như vậy. Nàng đang muốn mệnh lệnh cho nó dừng lại, lại có thêm một sợi dây đằng trực tiếp cắm vào hoa kính của nàng.
Lời ngăn cản liền biến thành một tiếng vui thích thét chói tai.
Sau khi đè nén đến mức cùng cực, khoái cảm cũng tới càng thêm mãnh liệt.
Nàng dọc theo đường đi nhìn rất nhiều xuân cung sống, lại vẫn luôn bị Phẫn Tâm Dục Hỏa thiêu đốt, dưới thân sớm đã đầm đìa xuân thủy, khúc dạo đầu gì đó cũng không cần làm cũng đã cũng đủ bôi trơn rồi.
Trình Như Phong sớm coi hạt giống Thiên Hương Đằng như là trứng run mà dùng qua, nhưng nó lấy hình thái như vậy, tiến vào nàng, đây vẫn là lần đầu tiên.
Đem linh sủng trở thành đạo cụ sextoy, cùng với trực tiếp bị linh sủng làm, nói chung vẫn là không giống nhau.
Nàng cảm thấy có một chút mới mẻ, lại có một chút cảm thấy hổ thẹn, thân thể lại càng mẫn cảm, hầu như dây đằng mỗi một lần hoạt động, đều có thể mang đến cho nàng cao trào.
Vô số dây đằng quấn quanh ở trên người nàng, làn da non mềm bị siết chặt ra từng lằn đỏ ửng, lại có một loại cảm giác như bị lăng nhục ngược đãi.
Mà Trình Như Phong đã sa vào trong khoái cảm không hề phát hiện, nàng chỉ cảm thấy chính mình quả thực sắp điên rồi.
Trách không được Thần Huy vừa nhìn thấy Thiên Hương Đằng liền nghĩ đến cái này cái nọ, thứ này có thể có rất nhiều cách chơi, thật sự quá nhiều.
Hai sợi dây đằng chơi ngực nàng, ngọn dây đằng còn sinh ra cái miệng nhỏ giống như đầu rắn ngậm đầu vú của nàng mà liếm mút ; một sợi dây đằng khác chui vào trong miệng nàng, lại phân ra rất nhiều nhánh nhỏ chơi đùa đầu lưỡi của nàng, mỗi một tấc trên làn da đều có dây đằng trượt lên xuống quấn quanh, giống như bàn tay vuốt ve của tình nhân; đương nhiên cảm thụ rõ ràng nhất vẫn là hạ thân.
Ngay từ đầu là một nhánh dây đằng ở trong hoa huyệt của nàng thọc vào rút ra, sau đó lại biến thành hai nhánh, vặn vẹo xoay quanh hoa kính của nàng, xoắn thành hình xoắn ốc tiến lên phía trước lại lui về phía sau... Cái loại kích thích cùng khoái cảm này, dương cụ của nam nhân căn bản không có biện pháp có thể làm được.
Hơn nữa dây đằng không có hạn chế, muốn dài bao nhiêu thì dài bấy nhiêu, muốn thô bao nhiêu thì thô bấy nhiêu, lại không biết mệt mỏi, không ngừng nghỉ chút nào mà nhanh chóng thao lộng nàng.
Cả người Trình Như Phong đều bị dây đằng bao vây lấy, tiếng dâm đãng thét chói tai cũng bị dây đằng làm nghẹn trở về, đổi lấy càng nhiều khoái cảm, nàng chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng trắng xông vào trong đầu óc, như đăng tiên cảnh, hoa tâm co rút run rẩy phun ra mật ngọt, một giọt lại một giọt đều bị Thiên Hương Đằng hấp thu hết.
Nó từ nhỏ thích uống xuân thủy của Trình Như Phong, lúc này giống như đã được cổ vũ, động tác càng nhanh thêm. Không đơn giản chỉ là phân ra dây đằng thật nhỏ lôi kéo kích thích cánh hoa cùng hoa đế của nàng, thậm chí lại có một sợi dây đằng lén lút thâm nhập cúc huyệt của nàng.
Nước mắt của Trình Như Phong đều chảy ra.
Cũng không tính là đau.
Một mặt là bởi vì cao trào thình lình xảy ra.
Trước sau hai cái động cùng nhau bị xâm phạm kịch liệt như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên, cái này mang đến cho nàng khoái cảm cực hạn xưa nay chưa từng có.
Còn mặt khác lại là bởi vì khuất nhục.
Nàng không muốn khuất phục trước dục vọng, mới mệnh lệnh Thiên Hương Đằng bó chặt mình, kết quả lại bị nó bó ở chỗ này gian dâm.
Nàng khinh bỉ những người sa vào trong dục vọng không thể tự thoát ra được, chính mình lại bị chính linh sủng của mình ở bên đường cái phía trước phía sau đều làm hết.
Thao đến khóc ra nước mắt, cao trào liên tiếp, ngay cả kêu cũng kêu không ra.
Làm cho nàng không thể chịu đựng được chính là... đáy lòng nàng thế nhưng cũng không muốn phản kháng, mà là đang hưởng thụ, thậm chí khát cầu càng nhiều.
Điểm đấu tranh trên tinh thần ở trước cơn thỏa mãn sung sướng của thân thể căn bản không chịu nổi một kích.
Nguyên tắc cùng kiên trì gì đó, căn bản là giống như nói đùa mà thôi.
Trình Như Phong cả người mềm nhũn mà bị Thiên Hương Đằng thao, đột nhiên liền nhớ tới Phương Lưu Vân.
Kỳ vọng của Phương Lưu Vân, ký thác của Phương Lưu Vân... Ha hả.
Gởi gắm sai người rồi, Phương sư huynh.
Nàng thật sự... sớm đã không cứu nổi rồi.