Thiếu nữ tỉnh lại ở trong cơn khoái cảm của nhục dục cùng với thân thể ngứa ngáy trống không.
Nàng theo bản năng mà nhíu mày, sao lại như vậy?
Nàng có thể có cái phương thức rời giường bình thường hay không?
Đợi đã, vì sao nàng phải nói "lại".
Nàng cau mày, mở bừng mắt.
Phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường.
Trước giường treo màn lụa, bên cửa sổ đặt huân hương.
Đây là nhà nàng sao?
Vì sao xa lạ như vậy.
Hơn nữa...
Toàn thân nàng trần trụi không một mảnh vải, bên trái có một nam nhân, một tay ôm nàng làm nàng dựa vào trên người mình, một mặt cúi đầu hôn môi nàng, đầu lưỡi vói vào miệng nàng, đảo quanh dây dưa.
Bên phải cũng có một nam nhân, đang nằm phục xuống ở trước ngực nàng, ngậm lấy đầu vú bên phải của nàng, dùng sức liếm mút.
Phía dưới còn có một người, đang đỡ chân nàng, vùi đầu vào giữa hai chân nàng liếm láp hoa huyệt của nàng, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn chui vào trong tiểu huyệt nàng.
Đây là chuyện gì?
Tam vương nhất hậu, chơi 4P sao?
Cái này cũng quá kích thích mà.
Nàng bị hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên co rụt lại.
Ba nam nhân đều theo đó dừng lại.
"Muội muội, muội lần này... rất chặt nha, thiếu chút nữa muốn đem đầu lưỡi của ta ép gãy luôn ....." Nam nhân đang vùi vào giữa hai chân nàng nâng lên một gương mặt béo phì, ánh mắt đều là lộ ra tia dâm tà, "Để ta cắm vào đi thôi, ta....."
Người này chẳng những béo, mà còn xấu nữa, đôi môi sáng bóng dính ướt xuân thủy của nàng.
Nếu là soái ca, khả năng còn có chút gợi cảm, nhưng mà gã xấu xí này ... cũng chỉ có thể nói ghê tởm.
Gã thế nhưng còn dám hướng nàng cầu hoan.
Thiếu nữ hầu như là theo bản năng liền một chân đá gã văng ra, "Không muốn, ngươi quá xấu!"
Nam nhân béo đến giống như cái đầu heo như bị sét đánh, "Muội muội, muội ghét bỏ ta."
Thiếu nữ vẻ mặt mờ mịt, "Ngươi là ai? Vì sao kêu ta là muội muội?"
Nàng có ca ca sao?
Có sao.
Nàng... Là ai?
Bộ dáng này của thiếu nữ giống như có điểm không bình thường, ba nam nhân trao đổi ánh mắt, không khỏi đều có chút khẩn trương.
Nam nhân bên trái ôn nhu hỏi: "Vậy muội muội còn nhận ra ta không?"
Người này thật ra so với gã béo kia thì nhìn được mắt, thoạt nhìn bộ dáng khoảng 24-25 tuổi, văn nhã tuấn tú, nhưng thiếu nữ vẫn như cũ ngơ ngẩn chớp chớp mắt, đối với y không hề có ấn tượng.
Nam nhân bên phải càng trẻ tuổi hơn một chút, ngũ quan cũng coi như đoan chính, lúc này vẻ mặt lo sợ không yên, "Không xong rồi, đệ đã nói với các huynh làm quá mạnh bạo mà, đem muội muội làm đến mắc bệnh rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nam nhân béo không phục mà kêu la: "Cái gì kêu chúng ta quá mạnh bạo, còn ngươi thì sao? Còn không phải muội muội đã ngất xỉu rồi cũng không chịu buông tay sao. Nói muốn chơi song long cũng là ngươi. Ngươi có tư cách nói lời này sao?"
"Không phải còn chưa có chơi sao?"
"Đều câm miệng hết đi." Nam nhân tuấn tú quát bảo dừng lại, "Hiện giờ nói những thứ đó có ích gì? Muội muội đại khái là nhất thời ngây người mà thôi. Các ngươi để cho muội muội yên tĩnh một chút, từ từ suy nghĩ một chút." Y cầm tay thiếu nữ, ôn nhu nhắc nhở, "Ta là nhị ca Lý Tú của muội, nhớ rõ không?"
Nam nhân bên phải cũng lên tiếng, "Ta là tam ca Lý Anh. Đó là lão đại Lý Hoa."
Thiếu nữ nhìn bọn họ, trong đầu tựa hồ trồi lên một đoạn ký ức, nàng là Lý Lan muội muội của ba huynh đệ này, huynh muội bốn người từ nhỏ thân mật, chuyện như vầy như vầy cũng làm không ít. Trong trí nhớ nàng mỗi ngày đều là cùng ca ca ngủ, có khi một người có khi hai người, ba người cùng nhau tới như vậy cũng rất nhiều.
...
Ký ức nhớ lại rồi, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Đừng nói huynh muội gian nhau có phải loạn luân trái đạo lý hay không, chỉ nói đến diện mạo của tên Lý Hoa kia, nàng tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận mà.
Cho nên, rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Thiếu nữ đang do dự, đột nhiên nghe được có tiếng tụng kinh đứt quãng.
Tiếng tụng kinh thật trang nghiêm, vang dội ở trong lòng nàng, trong thần trí tựa hồ có một đám sương mù bị xé mở ra một khe hở, nàng lại nhớ ra một chút chuyện khác.
Nàng... hẳn là ở khi còn nhỏ, đã bị mẫu thân vứt bỏ ở cô nhi viện, căn bản là không có ca ca gì hết.
Nàng nỗ lực lớn lên, nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nhưng vẫn gian nan vất vả trong sinh hoạt, sau đó...
Đúng, sau đó nàng liền xuyên qua.
Là xuyên qua đến trên người tiểu muội muội của bọn họ sao?
Ánh mắt của nàng dao động ở trên người ba nam nhân.
Mặc kệ nguyên chủ rốt cuộc là vì sao cùng ba người ca ca làm như vậy, nhưng nếu đã đổi thành là nàng, đương nhiên không thể cứ tiếp tục như vậy. Trước tiên là nàng sẽ hoàn toàn không có khả năng cùng với Lý Hoa vừa xấu lại vừa béo làm chuyện này.
Cố tình lúc này Lý hoa còn thật sự kích động, phía dưới cái bụng phệ, côn thịt màu đỏ tím ngốc lên thật cao, thò gương mặt trơ trẽn qua, "Muội muội, muội muội tốt, ca ca thích muội nhất, để cho ca ca thương yêu muội."
Cho dù gã thật là ca ca của nguyên chủ, cho dù trước kia thật sự từng có quan hệ da thịt, nhưng một khuôn mặt như vậy thò qua, thiếu nữ cũng thật sự chịu không nổi, một chân lại đem gã đá văng ra. "Không được, nếu chúng ta là huynh muội, sao có thể làm loại sự tình này?"
"Sao lại không được? Nhà nào cũng là cái dạng này." Lý Hoa vẻ mặt bi thương. "Huynh muội thân cận mới tốt. Muội đều là uống tinh dịch của các ca ca lớn lên, như thế nào lại không được?"
Thiếu nữ hoảng sợ, nhà nào cũng như vậy... Là cái quỷ gì đây.
Nàng không nhớ rõ cùng gã có bao nhiêu thân cận, nhưng lại cảm thấy, gã nói không sai, nàng hình như thật là khi còn nhỏ đã bị người đút dương tinh cho uống lớn lên.
Nàng thậm chí còn nhớ rõ mùi vị của người nọ.
Nhưng... Là người này sao?
Trong trí nhớ tựa hồ có một khuôn mặt, nhưng lại mông lung, nhìn không rõ.
Lý Tú nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng phun hơi thở ra, "Dục vọng của con người sinh ra đã có sẵn, cần gì phải câu nệ, áp lực? Chỉ là phóng thích thiên tính, truy đuổi vui sướng, lại có cái gì không thể chứ?"
Thiếu nữ hơi ngửa đầu nhìn về phía y, chớp chớp mắt.
Đợi đã, lời này... Giống như cũng có chút quen thuộc.
Giống như có người đã nói qua như vậy với nàng.
Là ai.
Bộ dáng ngây ngốc của nàng thật sự quá mức mê người, Lý Anh bên cạnh cũng vươn tay lại lần nữa nắm lấy cặp tuyết nhũ trước ngực nàng "Đời người ngắn ngủi khổ cực, sao không tận hưởng lạc thú trước mắt."
Thấy hai đệ đệ đều lại bắt đầu cùng muội muội thân thiết, Lý Hoa lại chạy tới mép giường.
Thiếu nữ còn muốn đá một cái nữa, thân thể lại bị Lý Anh ngăn chặn không thể động đậy, chỉ có thể kêu lên: "Không muốn, dừng tay..."
Lý Hoa bị ghét bỏ nhiều lần như vậy, cũng có chút bực bội, duỗi tay bắt lấy chân thiếu nữ liền mạnh mẽ kéo ra, "Kêu la cái gì, rõ ràng mỗi ngày đều bị ta làm đến rên rỉ không ngừng, lúc này còn kêu không muốn cái gì? Thành thành thật thật mở chân ra để cho ta thao..."
"Không muốn!" Thiếu nữ giãy giụa thét chói tai, xin giúp đỡ mà nhìn về phía hai người khác, "Các ngươi đừng như vậy..."
Nhưng bộ dáng hai tròng mắt rưng rưng nhu nhược bất lực như vậy, lại tựa hồ càng kích thích thú tính chinh phục của nam nhân, ngay cả Lý Tú thoạt nhìn ôn nhu nhất, cũng một mặt ôn nhu dụ dỗ, một mặt liền bắt tay duỗi hướng về phía mông vểnh của nàng, "Muội muội đừng náo loạn, ngoan ngoãn, các ca ca sẽ làm cho muội thoải mái..."
Bị ba nam nhân vây quanh ở giữa, thiếu nữ căn bản không có biện pháp trốn tránh.
Không đúng...
Không nên là cái dạng này...
Trong lòng nàng cảm thấy nơi nào đó giống như không thích hợp, cho đến khi một lần nữa lại nghe tiếng tụng kinh từ nơi xa.
Trên người thiếu nữ đột nhiên mọc ra mấy sợi dây đằng, giống như dây roi, thoát cái liền quơ mấy cái, ba nam nhân kia còn chưa có kịp phản ứng, cũng đã bị quăng đi ra ngoài.
Thiếu nữ chậm rãi đứng lên, dây đằng cũng không có biến mất, mà là ở bên người nàng quanh quẩn múa may, như ma lại tựa như huyễn ảo không thực.
Lý Hoa kinh hãi mà kêu ra tiếng, "Yêu quái!!"
"Yêu quái?" Thiếu nữ cười rộ lên.
Từ khi nàng tỉnh lại, biểu tình liền vẫn luôn thực mờ mịt, xinh đẹp thì cũng xinh đẹp, nhưng lại giống như một con rối gỗ.
Giờ cười lên, lại tựa xuân hoa mới nở, kiều diễm tươi đẹp, đẹp đến khiến người không dời được mắt.
Mà trong mắt nàng một mảnh tỉnh táo, trong sáng như sao trời.
"Không, ta không phải yêu quái, cũng không phải Lý Lan." Nàng nói, "Kiếp trước ta là Trình Lệ, kiếp này ta là Trân Châu, ta là... Trình Như Phong."