Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 42 - Chương 42: Thao đến cái gì nàng cũng không nói lên lời mới được

Chapter 42 - Chương 42: Thao đến cái gì nàng cũng không nói lên lời mới được

Bạch Ký Lam đè Trình Như Phong, nhưng động tác cũng không thô bạo.

Nhưng như vậy so với khi nàng chủ động, càng có thể cảm nhận được thân thể tráng kiện cùng sức mạnh của hắn.

Thể trọng của hắn thậm chí khiến cho Trình Như Phong có một loại cảm giác kiên định an bình.

Nàng cùng Bạch Ký Lam song tu trị liệu một thời gian, từ nàng hoàn toàn tự động đến tự động một nửa, hiện giờ thật vất vả có thể làm cho hắn tự mình động rồi... Hắn không nói nàng cũng muốn thử một lần.

Nàng duỗi tay ôm eo hắn.

Vòng eo của hắn gầy nhưng rắn chắc, nàng có thể cảm nhận được cơ bắp tràn ngập sức sống dưới làn da bóng loáng của hắn, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, yêu thích không buông tay.

Hô hấp của Bạch Ký Lam không khỏi thô nặng thêm vài phần, hắn dùng khuỷu tay hơi nâng người lên, một mặt đánh giá Trình Như Phong, một mặt cũng làm giống như vậy, bắt đầu vuốt ve thân thể của nàng.

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, mặc dù đã làm nhiều như vậy, nhưng vẫn như cũ khiến cho Trình Như Phong có chút thẹn thùng, giận dỗi nói: "Nhìn gì vậy?"

Bạch Ký Lam nói: "Ta còn chưa bao giờ như vầy mà nhìn nàng."

"Lúc nằm thẳng là xấu nhất, có cái gì đẹp mà nhìn." Mặt của Trình Như Phong ửng đỏ, dứt khoát câu cổ hắn, đem đầu của hắn ấn lên trước ngực của mình.

Bạch Ký Lam nghe lời mà cúi đầu ngậm lấy đầu vú màu hồng nhạt của nàng, mút liếm một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Nàng vẫn luôn nhìn ta nằm, cảm thấy ta có xấu không?"

Trình Như Phong bị hắn mút liếm đến hơi ngẩng cổ, trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm khẽ kiều mị, "Đó không giống nhau..." Nàng nói, "Ngươi đẹp như vậy, tư thế nào cũng đẹp..."

Bạch Ký Lam cười rộ lên, thò qua hôn nàng, "Nàng cũng giống như vậy, Như Phong, ở trong mắt ta, nàng như thế nào cũng đẹp hết."

Lời âu yếm nhỏ nhẹ so với xuân dược tốt nhất càng mê người.

Chỗ sâu trong thân thể truyền đến từng trận ngứa ngáy trống không làm Trình Như Phong vặn vẹo cơ thể càng sát gần nam nhân trên người nàng, nàng nâng một chân lên, câu lấy đùi Bạch Ký Lam, dây dưa cọ xát, một mặt nhẹ giọng gọi tên của hắn, "Ký Lam..."

Hắn đem mặt dán lên cần cổ nàng, hít thật sâu một hơi, "Nàng thật thơm."

Mùi hương trên người nàng được Phương Lưu Vân cải tiến qua, bỏ đi thành phần thuốc thôi tình, nhưng lúc chính nàng động tình, mùi hương lại sẽ theo đó mà thêm nồng đậm, khiến người say mê không thôi.

Một bàn tay của hắn vuốt ve tuyết nhũ mềm mại lại giàu co dãn của nàng, một bàn tay đi xuống, lướt qua vòng eo mảnh khảnh phủ lên hoa huyệt kiều nộn của nàng.

"Thật nhiều nước..." Ngón tay của Bạch Ký Lam cọ cọ ở giữa khe hở ướt đẫm, hướng vô trong tìm kiếm, thịt mềm nơi hoa kính tựa hồ lập tức liền quấn chặt lấy ngón tay hắn, tham lam mà liếm mút .

Hơi thở của Bạch Ký Lam không khỏi bắt đầu thô nặng.

Trình Như Phong ngẩng đầu lên hôn hắn, đầu lưỡi linh hoạt thò vào trong miệng hắn, liếm láp đảo quanh, khi rời khỏi, thậm chí mang theo nước bọt của hai bên kéo ra một sợi chỉ bạc sáng bóng.

"Bởi vì ngươi đó..." Nàng thấp giọng nỉ non, từ khóe miệng hắn hôn đến cằm hắn, một đường lưu lại dấu vết ướt át mà dâm mĩ, "Bắt đầu từ lúc ngươi đè ta, nơi đó đã ướt rồi ..."

Bạch Ký Lam tuy rằng sớm biết nàng ở chuyện tính sự thẳng thắn cởi mở, nhưng lúc này phía dưới của nàng hàm chứa ngón tay hắn, liếm hôn hắn, sắc mặt ửng hồng, mị nhãn như tơ mà nói lời khiêu khích, vẫn là làm cho hắn nháy mắt mặt đỏ lên, thậm chí cả nhiệt độ của cơ thể đều cao thêm mấy độ.

Trình Như Phong nâng người lên, hầu như muốn dính lên trên người hắn, theo động tác của ngón tay hắn mà rên rỉ, "Uhm... Quả thật vẫn là ôm lấy thân thể ấm áp mới thoải mái... trước đó ... thật là quá lạnh..."

Chẳng những lạnh...mà còn không thể cử động...

Bạch Ký Lam nhỏ giọng, nói: "Lúc trước thật đúng là ủy khuất cho nàng."

"Cho nên..." Trình Như Phong đem tay hắn kéo ra, hai chân câu lấy eo hắn, hoa huyệt để ngay côn thịt sớm đã cương cứng của hắn, một mặt câu lấy cổ hắn, chiếc răng khểnh nhòn nhọn xẹt qua yết hầu của hắn, "Hiện giờ phải bồi thường cho ta thật tốt đó..."

Bạch Ký Lam cũng không biết yết hầu của mình thế nhưng sẽ mẫn cảm như vậy, khoái ý bén nhọn giống như điện lưu, nháy mắt hầu như cả người hắn đều muốn nổ tung, côn thịt càng trướng lớn thêm vài phần, trên thân gậy gân xanh như long, huyết mạch sôi sục, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, theo bản năng ưỡn eo một cái, liền trực tiếp cắm vào hoa huyệt của Trình Như Phong, cắm đến tận gốc.

Nháy mắt hạ thân bị lấp đầy vô tận hoan mỹ như pháo hoa nổ tung, Trình Như Phong tựa hồ ở cùng thời gian liền đến cao trào, nàng run rẩy, thét ra tiếng chói tai.

Bạch Ký Lam vốn dĩ đối với chính mình rõ ràng khống chế rất tốt, lại vẫn như cũ bị Trình Như Phong chủ động khống chế tiết tấu nên có chút ảo não, nhìn nàng như vậy, mới cảm thấy xem như hòa nhau một lần.

Hắn âm thầm điều tức, cố nén lại xúc động bắn tinh, không nhanh không chậm qua lại đâm vào rút ra ở trong mật huyệt tràn lan xuân thủy của nàng.

Tay hắn còn nắm lấy khối tuyết nhũ mềm mại, nhẹ nhàng khảy khảy nụ hồng đỏ thắm đang lay động theo tần suất kích thích của hắn, chậm rãi hỏi: "Bồi thường như vậy ... nàng có thích không?"

Trình Như Phong còn đang ở trong vui thích của cao trào, hoa kính vô cùng mẫn cảm, côn thịt to lớn của hắn mỗi một lần đâm thọc vào rút ra, đều mang cho nàng khoái cảm thật lớn.

Nàng chỉ cảm thấy hoa huyệt nóng đến độ sắp hòa tan ra rồi, cả người đều bị dục vọng bao phủ, căn bản không muốn để ý tới chút tâm tư này của Bạch Ký Lam, chỉ nghĩ muốn càng nhiều hơn.

Nàng bấu chặt hai chân ở trên eo Bạch Ký Lam, làm cho côn thịt nóng rực ở trong hoa huyệt của mình cắm càng sâu, đôi mắt long lanh ánh nước lây dính tình dục nhìn hắn, kiều suyễn như lan, âm thanh mềm mại, "Thích nha. Ngươi nhanh lên nữa đi... Ôi... mạnh một chút... hung hăng đâm đến hoa tâm của người ta đi..."

Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, thân thể không chịu khống chế mà xông thẳng về phía trước, côn thịt tiến thẳng đến tận cùng của mật huyệt, quy đầu đâm lên thịt non của hoa tâm, đâm đến thân thể Trình Như Phong run lên, nữa câu sau còn chưa ra khỏi miệng chợt đổi thành tiếng rên rỉ yêu kiều không thành âm điệu.

Hắn sai rồi. Bạch Ký Lam nghĩ. Hắn không nên cùng nàng so đo do ai chủ động, càng không nên ở tại thời điểm này còn nói đông nói tây hỏi cái này hỏi cái kia.

Hắn nên làm giống như suy nghĩ lúc trước của mình, sau khi có thể cử động cũng chỉ lo hung hăng thao nàng, thao đến cái gì nàng cũng nói không nên lời mới được.

Bạch Ký Lam không hề nhẫn nại cũng không hề khống chế, nhanh lẹ thẳng tiến vào lại rút ra, mỗi một lần đều đâm thật mạnh lên hoa tâm đang run rẩy co rút.

Kịch liệt điên cuồng, vui sướng tràn trề không thôi.

Quả nhiên ngay cả tiếng rên rỉ của Trình Như Phong đều bị hắn thao đến có chút vỡ thành mảnh nhỏ. Toàn bộ động phủ trong lúc nhất thời chỉ nghe được hơi thở thô nặng của hai người, âm thanh của hai thân thể va chạm vào nhau, cùng với tiếng nước rất nhỏ mà dâm mĩ phát ra từ chỗ hai hạ thể dính chặt lại với nhau.

Trong lòng nàng đối với việc mất khống chế của Bạch Ký Lam còn sợ hãi, nhưng lúc này bị hắn đâm đến tâm thần run động không thôi, lại bất chấp tất cả.

Nàng ôm sát Bạch Ký Lam, ưỡn vòng eo nghênh đón hắn thọc vào rút ra, mị thịt nơi hoa huyệt càng là xoắn lấy trói chặt, quấn lấy côn thịt của hắn kịch liệt liếm mút.

Trong đầu Bạch Ký Lam xẹt qua một đạo ánh sáng trắng vui thích, dùng sức đâm tới nơi sâu nhất, thịt nhảy lên, bắn ra nồng tinh sôi trào nóng bỏng.