Bạch Ký Lam thật vui mừng.
Trình Như Phong mang cho hắn thức ăn mỹ vị cùng chiếc xe lăn.
Hắn đương nhiên không phải coi trọng mấy thứ này, hắn đối với ăn uống không có hứng thú đặc biệt gì, còn về xe lăn, hắn phỏng đoán hắn song tu thêm ba bốn lần nữa, đại khái là có thể đứng lên được, mấy thứ đó tác dụng cũng không lớn. Mấu chốt là tâm ý của Trình Như Phong.
Đặc biệt là xe lăn, còn là do nàng vẽ ra cố ý kêu Bạch Ánh Sơn làm.
Nàng ở bên ngoài vẫn là nghĩ đến hắn.
Điểm này khiến cho trong lòng Bạch Ký Lam nở rộ hoa, cũng không rảnh lo Bạch Ánh Sơn vẫn còn ở đây, liền trực tiếp đem Trình Như Phong ôm vào lòng.
Trình Như Phong quẫn đến lặng lẽ nhéo hắn một cái.
Bạch Ánh Sơn hơi rũ mắt, chỉ làm như không nhìn thấy, nói: "Lần sau chắc là không cần ta tới đón đi? Ký Lam khỏe hẳn là có thể trực tiếp mang cô đi ra ngoài."
Trình Như Phong gật gật đầu.
Bạch Ánh Sơn không nói thêm gì nữa, liền đi ra ngoài.
Bạch Ký Lam ngồi ở trên chiếc xe lăn mới của hắn, ôm Trình Như Phong, đột nhiên cảm thấy bóng dáng của Bạch Ánh Sơn lộ ra vài phần cô đơn.
Tâm tình nhảy nhót vui mừng của hắn, liền không khỏi hơi trầm xuống.
Bạch Ký Lam tuy rằng đang "Bế quan" không thể đi ra ngoài, nhưng sự tình bên ngoài, cũng đều không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn cũng có mấy tên nô bộc tâm phúc trung thành.
Bọn họ nói đến "Bệnh kín" của Bạch Ánh Sơn, đều là vẻ mặt cảm khái, cảm thấy Ánh Sơn chân nhân khó làm được loại trình độ này, thật là hy sinh rất nhiều.
Nhưng trong lòng Bạch Ký Lam lại hiểu rõ, "Bệnh kín" kia chưa chắc là giả.
Tựa như chính hắn, hiện tại nếu không phải Trình Như Phong, đổi thành nữ nhân khác, phỏng chừng cũng cứng không nổi.
Đại ca hắn đối với Trình Như Phong về điểm tâm tư nhỏ này, lúc ở trên đường trở về hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Chỉ là...
Trình Như Phong là của hắn.
Của một mình hắn.
Bạch Ký Lam đè xuống sự áy náy trong lòng, đem Trình Như Phong ôm thật chặt.
Trình Như Phong bị hắn xiết đến đau nhức, tránh ra một chút, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Ký Lam thò lại gần hôn môi nàng.
"Ta chính là thực vui vẻ." Hắn nói, "Nàng mang cho ta lễ vật, ta rất vui mừng."
Trình Như Phong cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hắn là nằm ở trên giường lâu rồi, có thể cử động cho dù là ngồi xe lăn cũng thực hưng phấn.
Nhưng nhìn trong mắt hắn tràn đầy thâm tình... nghĩ lại sự hiểu lầm trước đó của Bạch Ánh Sơn, nàng có chút bất an.
Nàng có thể thuận miệng nói cho có lệ với Bạch Ánh Sơn, nhưng Bạch Ký Lam thật là một mảnh chân thành, nàng nếu là tùy tiện lừa gạt... Chính nàng cũng cảm thấy có chút xấu xa.
"Bạch Ký Lam." Nàng hơi ngưỡng về phía sau, tránh môi hắn, "Chúng ta... nói chuyện một chút."
"Một lát nói đi." Bạch Ký Lam không biết nàng muốn nói cái gì, lại theo bản năng cảm thấy rất không muốn nghe.
Hắn giơ tay vuốt ve theo đường cong thân thể nàng, lại từ tư thế ngửa ra sau của nàng mà hôn lên xương quai xanh của nàng.
Giọng nói ở giữa hôn môi cùng thở dốc gián đoạn đứt quãng.
"... Chờ ta khỏe hẳn ... bàn lại..." Chờ hắn khỏe hẳn, còn bàn cái gì nữa, quyền chủ động đều ở trong tay hắn.
Trình Như Phong ngẫm lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Cũng không còn mấy ngày.
Huống chi hiện giờ mà nói ra, vạn nhất không thể đồng ý, khiến cho hai bên đều không thoải mái, còn phải tiếp tục song tu, cũng thật sự có chút ngượng ngùng.
Không bằng trước chờ hắn khỏe hẳn mới nói tiếp.
Có "Ân chữa bệnh", hơn nữa còn có mặt mũi của sư phụ, hắn không đến mức muốn mạng nàng.
Cùng lắm thì chính là kết thúc quan hệ.
Hắn khỏi hẳn, nàng cũng rời khỏi yên tâm thoải mái.
Vì thế nàng cũng không kháng cự nữa, theo động tác của Bạch Ký Lam, ngoan ngoãn mà mở chân ra.
Mấy ngày kế tiếp, Trình Như Phong vẫn giống như lúc trước, cùng Bạch Ký Lam song tu, sau đó đi thạch thất cách vách bị kiếm ý của Tần tổ sư "ngược".
Có đôi khi Bạch Ký Lam cũng sẽ ngồi xe lăn đi cùng nàng.
Hắn còn chưa có hoàn toàn khôi phục, rõ ràng cả linh lực cũng không thể dùng, nhưng ở trước vết kiếm thần sắc lại tự nhiên, còn có thể giải thích cho Trình Như Phong biết.
Trình Như Phong nhịn không được suy nghĩ, Bạch Ký Lam như vậy, đại khái mới là con ruột của Thiên Đạo, những người bình thường như nàng bất quá là dùng để làm nền cho hắn.
Trách không được hắn sẽ xảy ra chuyện.
Khiến quá nhiều người ghen ghét mà.
Hôm nay song tu xong, nàng cứ theo lẽ thường rúc vào bên người Bạch Ký Lam mà ngủ, mơ mơ màng màng, cảm giác có người thay nàng trở mình, đầu vốn dĩ gối lên trên vai Bạch Ký Lam cũng được thả xuống.
Trình Như Phong cau mày mở mắt ra, nửa ngủ nửa tỉnh mà kêu: "Bạch Ký Lam?"
"Ừ, ta ở đây."
Bạch Ký Lam đáp lại, phương hướng âm thanh truyền đến có chút cao, Trình Như Phong theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn đứng ở mép giường.
Cơn buồn ngủ của nàng tức khắc biến mất "A, ngươi có thể đứng dậy?"
"Ừ." Bạch Ký Lam chẳng những đứng lên, còn đi vài bước, xoay một vòng.
Trình Như Phong vỗ tay, "Thật tốt quá. Chúc mừng chúc mừng."
... Đây là phản ứng gì!
Chẳng qua, hắn đã khỏi rồi, nàng ở bên người hắn, cái này thực tốt quá.
Bạch Ký Lam cười trở lại mép giường, "Ta nên cảm tạ nàng."
"Không cần đâu." Trình Như Phong xua xua tay, "Chỗ tốt ta cũng có được mà."
Nàng hiện tại đã là Trúc Cơ tầng thứ năm, cho dù là ở Dục Linh Tông, cái tốc độ tiến giai này cũng coi như là đứng đầu.
Chỉ e rằng Thương Ngô cũng không ngờ đến điểm này. Sư phụ phỏng đoán chừng hai tháng, hiện tại còn rất sớm. Cũng là do Trình Như Phong có Thiên Hương Đằng trợ giúp khôi phục, mới có thể có hiệu quả này.
Bạch Ký Lam không thích loại ngữ khí này của nàng, thật giống như bọn họ ở bên nhau nhiều ngày như vậy, đã làm nhiều lần như vậy, chỉ là một cuộc mua bán, hai người đã hoàn thành giao dịch.
"Ta muốn." Hắn đem Trình Như Phong đè trở về trên giường, "Liền bắt đầu từ chân chính thỏa mãn nàng một cách hoàn toàn triệt để."