Bữa cơm này của Trình Như Phong cùng Bạch Ánh Sơn cũng ăn không có bao lâu, chỉ dùng chưa đến nửa canh giờ, thì đã trở lại.
Trình Như Phong là được Bạch Ánh Sơn ôm trở về.
"Làm sao vậy?" Bạch Ký Lam có chút lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là uống say rồi."
Không gian trong xe ngựa rất lớn, ở phía sau, là chiếc giường mềm mà hiện tại Bạch Ký Lam đang nằm, bên trái là chiếc ghế dài to rộng thoải mái, bên phải là cái bàn cao.
Bạch Ánh Sơn đặt Trình Như Phong lên trên ghế dài, đứng dậy đi rót cho nàng chén nước.
Trình Như Phong mềm mại dựa nghiêng vào vách xe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong đôi mắt to như là bị một tầng sương che lại, hiện giờ đang chu môi lên, ngây thơ chất phác, kiều mị động lòng người.
Bạch Ký Lam càng không vui vẻ gì, "Sao lại để cho nàng uống thành như vậy?"
"Cũng chỉ uống có một ly..." Bạch Ánh Sơn có điểm chột dạ, ngượng ngùng mà giải thích, "Nàng nói trước kia đã từng uống rượu, ta cũng không ngờ tới tửu lượng của nàng lại kém như vậy..."
Không nhắc đến kiếp trước của Trình Như Phong, thân thể đều đã thay đổi hoàn toàn, rượu mà đời này nàng đã từng uống qua, cũng chính là rượu trái cây do nhóm phàm nô ở Thúy Hoa Phong tự ủ. Cùng với rượu do các tu sĩ tiên nhân ủ thật là không thể bì.
Nhưng uống cũng đã uống rồi, say cũng đã say rồi, còn có thể làm thế nào?
Bạch Ánh Sơn đỡ nàng, đút nước cho nàng uống.
Trình Như Phong nhân thể lăn vào trong lòng ngực Bạch Ánh Sơn, nắm lấy quần áo của y chơi đùa.
Bạch Ánh Sơn bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Nhưng ai biểu y mang tiểu cô nương đi uống rượu?
Bạch Ký Lam lại không thể cử động, chỉ có thể để y dụ ngọt nàng.
"Ngoan, đừng nháo, uống đi."
Trình Như Phong ngoan ngoãn uống một ngụm, rồi lại ôm chặt lấy Bạch Ánh Sơn, giống như con chó nhỏ ở trong lòng ngực y, một bên mơ hồ không rõ mà kêu lên "Ma ma" (ma ma: mẹ)
Cũng không biết là ngôn ngữ phương nào, nhưng ý nghĩa lại không khó đoán.
Bạch Ánh Sơn giật mình.
Cả người của Trình Như Phong đều co rút vào trong quần áo của y, một mặt nỉ non nói: "Con ngoan, con ngoan nhất, người đừng bỏ con....."
Bạch Ánh Sơn cả người đều cứng đơ.
Một mặt là bởi vì lời nói của Trình Như Phong, một đứa trẻ nhỏ như vậy, một khối mềm mại, ai sẽ nhẫn tâm bỏ rơi?
Nhưng... nàng lớn lên ở Dục Linh Tông, sau đó... Lại bị Thương Ngô bọn họ ném ở nơi này...
Bạch Ánh Sơn nghĩ vậy, trong lòng có chút không đành lòng.
Còn về một mặt khác, là bởi vì động tác của nàng.
Nàng thật là đã uống say rồi, trong miệng kêu ma ma, động tác cũng giống như động vật nhỏ trông mong muốn uống sữa ...
Nhưng Bạch Ánh Sơn ở đâu có sữa mà trông, y chính là một nam nhân thành niên bình thường mà thôi.
Tiểu cô nương xinh đẹp mịn màng như vậy ở trong lòng ngực của y không ngừng sờ tới sờ lui cọ tới cọ lui... Thân thể y sao có thể không có phản ứng.
Nhưng nàng nhỏ như vậy, lại uống say, còn là một tiểu yêu nữ Dục Linh Tông...
"Đại ca."
Bạch Ký Lam đột nhiên kêu một tiếng.
Bạch Ánh Sơn lại lẳng lặng bổ sung thêm một điều, hay là y vẫn nên đem "Dược" đưa cho đệ đệ chữa bệnh, miễn cưỡng đem dục vọng muốn ngẩng đầu lên đè nén xuống, quay đầu nhìn về phía Bạch Ký Lam.
Bạch Ký Lam thực nỗ lực không muốn nhìn đến thân thể cứng đờ tư thế không được tự nhiên của đại ca, thực nỗ lực mà bảo trì giọng nói của mình bình tĩnh giống như lúc bình thường, "Đệ có chút khó chịu, huynh mang nàng qua đây đi."
"Nhưng mà..." Bạch Ánh Sơn có chút do dự, "Nàng đã say thành như vậy..."
Bạch Ký Lam lần đầu tiên động tâm nhãn với đại ca hắn, nên có chút không được tự nhiên, cũng không dám nhìn Bạch Ánh Sơn nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đệ lạnh, huynh để nàng ôm đệ."
(Tâm nhãn: người làm không có ý, nhưng người nhìn thấy lại có ý khác, suy nghĩ nhiều.)
"Ờ! Được."
Bạch Ánh Sơn thật không có nghĩ nhiều, động tác mau lẹ, giống như mau giao ra một củ khoai lang nóng, đem Trình Như Phong nhét vào trong chăn Bạch Ký Lam.
Trình Như Phong vốn dĩ chính là vì say rượu mà cả người khô nóng, vừa đi qua, thực tự nhiên liền ôm lấy thân thể lạnh băng của Bạch Ký Lam, thậm chí còn phát ra tiếng than nhẹ thoải mái.
Lúc nàng dính lên trên người Bạch Ánh Sơn, y chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ chân tay luống cuống, chỉ hận không được nhanh lên ném văng ra, nhưng quay đầu nhìn nàng đi dính người khác, lại đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực trống vắng, dâng ra một cổ mất mát.
Nhưng...
Y rũ mắt xuống, duỗi tay đem chăn đắp lên cho hai người, còn mình thì bước nhanh đi ra ngoài.
Bạch Ký Lam nhìn bóng dáng của đại ca hắn, tâm tình đột nhiên phức tạp.
Hắn đương nhiên không phải lúc này mới đột nhiên lạnh đến khó chịu.
Hắn chính là cố ý.
Hắn chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu.
Hắn không vui vì đại ca mang Trình Như Phong đi ra ngoài ăn cơm, cũng không vui khi nhìn thấy đại ca ôm nàng trở về, không vui khi nhìn thấy đại ca đút cho nàng uống nước, không vui khi nhìn thấy nàng ở trong lòng ngực của đại ca cọ tới cọ lui .....
Đặc biệt không vui khi thấy đại ca thế nhưng cứng lên.
Hắn hiện giờ chỉ có đôi mắt và cái miệng có thể cử động, ánh mắt so với trước càng sắc bén hơn.
Thân thể của đại ca hắn biến hóa, hắn nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng nàng là của hắn.
Lần đầu tiên là hắn, lần thứ hai cũng là hắn, về sau mỗi lần cần thiết đều là hắn.
Cho nên hắn đã mở miệng.
Bạch Ánh Sơn lớn hơn hắn ước chừng năm mươi tuổi, lúc hắn sinh ra, đại ca của hắn đã là Trúc Cơ tu sĩ. Tính tình của Bạch Ánh Sơn thành thục ổn trọng, chưa từng cùng hắn đoạt lấy thứ gì. Chỉ cần hắn muốn, cái gì cũng sẽ thay hắn tìm về.
Lần này cũng giống như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn đại ca đi ra ngoài, không hiểu sao cảm thấy có chút áy náy.
Loại cảm xúc này cũng ở trong lòng hắn không có lâu, bởi vì Trình Như Phong ở trên mặt hắn hôn một cái vang dội.
"Bạch Ký Lam." Nàng kêu.
Bạch Ký Lam lên tiếng đáp lại.
"Ngạo Nguyệt công tử." Nàng lại kêu.
Bạch Ký Lam lại lên tiếng.
"Ta nhớ rõ ngươi!" Nàng nói.
Bạch Ký Lam:...
Thì ra mới vừa chỉ là lời nói say sao?
"Ở Cửu Trọng Sơn. Ngươi bay đi mở sơn môn. Quả thực rất soái, nữ nhân đứng ở chung quanh ta đều thét chói tai." Trình Như Phong ha hả mà cười.
Bạch Ký Lam cũng nhớ rõ sự kiện đó, thì ra bọn họ đã từng gặp nhau sớm như vậy?
"Bọn họ nói nếu ngươi có thể liếc nhìn bọn họ một cái, chết cũng cam lòng. Nếu bị bọn họ biết được ta hôn ngươi, có thể ghen ghét chết hay không?"
Bạch Ký Lam:...
Không những hôn qua, còn ngủ qua nữa, nàng có nhớ rõ không?
"Có điều, ta có lẽ là đang nằm mơ đi." Nàng lại nói, "Bằng không ngươi sao lại không biết cử động? Bị người hôn cũng không nhúc nhích, còn là Ngạo Nguyệt công tử sao? Là cái giả dạng thì có?"
Bạch Ký Lam:...
Nghĩ hắn không muốn cử động sao?
Nếu hắn có thể cử động...
Nếu hắn không bị Mạc Như Hải tính kế, không làm thành như vậy, có lẽ thật sự, cả liếc cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái?
Cái này thật là kỳ lạ. Bạch Ký Lam nghĩ. Cái người rõ ràng lúc trước ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn, hiện giờ lại chỉ muốn giấu đi không để cho người khác nhìn thấy, liếc mắt một cái cũng không được.
"A, mặc kệ, nằm mơ thì nằm mơ đi. Nếu đã mơ thấy rồi, cũng phải hôn cho đủ vốn mới được, đúng hay không?" Trình Như Phong vừa nói xong, liền hôn lên môi của hắn.
Chỉ dán ở trên môi hắn còn chưa đủ, lại duỗi đầu lưỡi ra, vẽ một đường hình dạng cánh môi hắn.
Bạch Ký Lam mở miệng, trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng.
Nàng quả nhiên không uống bao nhiêu, mới nãy được Bạch Ánh Sơn đút một chén nước, lúc này trong miệng đã không có mùi rượu gì, chỉ có mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào thuộc về thân thể của nàng.
Cái thói sạch sẽ gì đó, không biết sớm đã bị quên mất tiêu từ hồi nào rồi. Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy còn chưa đủ, không cần người dạy, tự động liền hướng đến cái miệng nhỏ của Trình Như Phong len lỏi đi vào, dây dưa đảo vòng, câu ra càng nhiều nước bọt.
"Uhm... Ư..." Trình Như Phong rên rỉ , từ tư thế dựa ở bên người hắn biến thành xoay người nằm sấp ở trên người hắn, một tay vuốt mặt hắn, một tay đã trượt xuống dưới đi vào trong quần hắn.
Hắn đã chuẩn bị tốt.
Vào lúc nhìn thấy nàng ở trong lòng ngực Bạch Ánh Sơn cọ tới cọ lui, thì đã cương cứng rồi.
Tiểu yêu nữ này hình như đồng thời câu dẫn hai huynh đệ bọn họ.
Bạch Ký Lam nhịn không được mà ở trên môi nàng cắn một cái thật mạnh.
"A, đau." Trình Như Phong đau đớn kêu ra tiếng, đồng thời cũng ở trên cây mệnh căn của hắn véo một cái, "Đừng cắn mạnh như vậy."
Chút sức lực này của nàng, tuy rằng không coi là gì, nhưng cái loại bị véo này, Bạch Ký Lam cũng là sẽ đau, chỉ là hắn không thể cử động, đau cũng chỉ có thể nghẹn lại, ngược lại khiến cho côn thịt càng thêm trướng lớn, cũng càng thêm mẫn cảm.
Nhưng mà Trình Như Phong say rượu hoàn toàn không có kết cấu, véo xong một cái, lại lo chơi đầu vú nho nhỏ của hắn.
"Như Phong." Hắn nhỏ giọng gọi nàng, ý muốn làm nàng thanh tỉnh một chút, tốt xấu để hắn đi vào trước, rồi lại làm cái khác.
Trình Như Phong ở trên ngực hắn liếm ra một vệt nước dâm mĩ, ngước mắt liếc hắn một cái, "Ngươi kêu ai?"
"Kêu nàng đó." Còn có thể có ai?
Nàng nghiêng nghiêng đầu, sau đó khen thưởng ở cằm hắn hôn một cái, "Tên hay, không bằng về sau ta liền kêu cái tên này đi."
Bạch Ký Lam:...
Cơn say rượu này của nàng có phải có chút thái quá rồi hay không?
Cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ sao?
Ngược lại thì nhớ rõ hắn.
Nghĩ như vậy, hắn lại có chút vui vẻ lên, lại nhẹ nhàng gọi, "Như Phong."
"Hửm?"
"Nàng..." Một trăm năm qua cũng chưa gần nữ sắc, danh môn chính phái, từ nhỏ bị các loại lễ nghi quy củ hun đúc, Bạch công tử hoàn toàn không thể nói thẳng ra cho nàng biết nhu cầu của mình, sau khi lắp bắp một lúc lâu, mới nói: "Ta muốn nàng."
Trình Như Phong đang hôn lên cơ bụng của hắn, "Ta ở chỗ này à."
"Ta là nói... Ta... Ta muốn cùng nàng song tu."
"Được nha." Nàng đáp ứng rất thống khoái, lại căn bản làm lơ cái thứ sớm đã nhếch cao lên, ngược lại bắt đầu dùng đôi tay ước lượng eo hắn, "Eo của Bạch công tử rất mỏng nha, không biết có tính là cỡ A4 hay không ..."
Đã là giờ phút nào rồi còn nói lời vô nghĩa.
Bạch Ký Lam tựa hồ là đang cắn răng nói: "Ta chịu không nổi... để ta đi vào... ta đợi không nổi rồi..."
Nếu thân thể hắn bình thường, lúc này chỉ sợ không đơn thuần chỉ là đỏ mặt mà là cả người đều đỏ.
Trình Như Phong không biết là nghe có hiểu hay không, hay là chơi đủ rồi, rốt cuộc dời đi xuống phía dưới, há mồm ngậm lấy quy đầu của hắn.
Bạch Ký Lam hít sâu một hơi.
Cái này cùng với cảm giác ở trong tiểu huyệt của nàng lại không giống nhau.
Đều giống nhau thực ướt thực nóng, nhưng hàm răng nho nhỏ nhẹ nhàng cọ quẹt lên thân trụ, đầu lưỡi liếm lên quy đầu mẫn cảm của hắn, rồi lại nhẹ nhàng vòng quanh khe mũ, cả mạch máu nổi lên trên côn thịt cũng được chiếu cố đến, sau đó lại là hút thật mạnh một cái...
Khoái cảm che trời lấp đất đánh úp lại, Bạch Ký Lam trực tiếp liền phun trào ra.
Tinh dịch nóng bỏng thình thịch phun vào trong miệng nàng.
Bạch Ký Lam nghe được tiếng nàng nuốt một cái ực xuống.
Nàng... nuốt hết rồi?
Nếu có thể đỏ mặt, Bạch công tử khẳng định lại đỏ lần nữa.
Cái này thật là vượt qua sự hiểu biết của hắn.
Hắn...
"Như Phong." Bạch Ký Lam bình phục hô hấp lại một chút, lại gọi nàng, "Nàng lại đây, ta muốn nhìn nàng ..."
Muốn nhìn bộ dáng của nàng hàm chứa côn thịt hắn, muốn nhìn bộ dáng nàng nuốt tinh dịch của hắn, muốn...
Hắn sửng sốt một cái.
Không biết là Trình Như Phong hiểu lời nói của hắn như thế nào, còn ngậm côn thịt của hắn liếm láp, lại di chuyển thân thể một cái, nằm lên trên người hắn, cũng đem chính hạ thân của mình đưa đến trước mắt hắn.
Quả thực...
Làm càn, vô lễ, lớn mật làm bậy.
Dám lấy cái nơi đó để trước mặt hắn.....
Về mặt tâm lý, Bạch Ký Lam nhất thời đích thực có chút khó tiếp thu, nhưng ánh mắt lại bị hấp dẫn trước rồi.
Thì ra nơi đó của nàng là cái dạng này.
Nơi đó của nàng cũng không có mọc lông tóc, trắng nõn sạch sẽ, hai cánh hoa hồng nhạt, kiều diễm non mềm, lúc này đã dính đầy xuân thủy, ngọn nguồn của dòng nước lại là chảy ra từ cái lỗ nhỏ hơi hơi mở ra trong khe thịt.
Nhỏ như vậy.
Bạch Ký Lam thật bất ngờ.
Nơi này rốt cuộc là như thế nào chứa côn thịt của hắn.
Tuy rằng hắn hiện tại là không thể cử động, nhưng lớn nhỏ của mình, luôn biết rõ.
Không biết là bị hắn xem đến hưng phấn, hay là nàng liếm côn thịt hắn liếm đến hứng khởi, hoa huyệt nho nhỏ kia tự đóng mở, lại trào ra một đợt xuân dịch, thậm chí theo cánh hoa chảy xuống, nhỏ lên trên môi hắn.
Ấm áp, hơi tanh, nói không rõ là mặn hay là ngọt, nhưng hắn rất thích.
Lúc trong đầu xuất hiện loại phán đoán này, Bạch Ký Lam mới phát hiện, hắn đã theo bản năng, liếm đi giọt xuân thủy kia.
Hắn... Quả thực điên mất rồi. Hắn nghĩ thầm.
Nhưng đầu lưỡi cũng đã không tự chủ mà lại lần nữa vươn ra, trực tiếp liếm lên cánh hoa của nàng.
Hoa huyệt của Trình Như Phong rõ ràng co rút lại một cái.
Miệng của nàng bị côn thịt lấp kín, chỉ phát ra vài tiếng kêu rên, lại vặn vẹo thân mình, đem nơi đó của mình đến càng gần sát miệng hắn, rõ ràng là hy vọng Bạch Ký Lam tiếp tục.
Cho nên... Nàng là rất thích?
Bạch Ký Lam nghĩ như vậy, tiếp tục liếm.
Da thịt non mềm tinh tế, nếp gấp nhỏ trên cánh hoa, âm đế hạt đậu nhỏ sưng to cứng lên ... Hắn thậm chí suôn theo xuân thủy ướt át vói vào trong cái động nhỏ.
Ngón tay của hắn đã cắm qua, côn thịt cũng đã cắm qua, hiện giờ đầu lưỡi cũng đi vào rồi... Cảm giác này thật là kỳ diệu.
Hắn ở bên trong liếm một vòng, lại giống như giao hợp duỗi co ra ra vào vào. Trình Như Phong phun côn thịt mới bắn ra không lâu lại cứng lên của hắn ra, phát ra tiếng thét chói tai hưng phấn vui thích, lại là một cơn sóng xuân thủy tràn ra.
Hắn thậm chí còn chưa kịp liếm, đã suôn theo cằm hắn chảy xuống.
Thật đáng tiếc, hắn nghĩ như vậy. Một mặt lại tiếp tục đem nước trong tiểu huyệt của nàng hút ra.
Trình Như Phong lại lần nữa hét lên, sau đó thân thể của nàng càng thêm mềm nhũn đi.
"Đừng liếm nữa..." Nàng quay lại, không cho hắn tiếp tục liếm láp hoa huyệt của nàng nữa, thò đầu tới cùng hắn hôn môi.
Bạch Ký Lam ở giữa môi lưỡi của nàng nếm được mùi vị tanh tanh là lạ, đó là hương vị dương tinh của hắn. Mà chính hắn, đại khái cũng là đầy miệng đều là xuân thủy của nàng, cái này thật đúng là... hoàn toàn trao đổi thể dịch.
"Không thích sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Không, rất thích." Trình Như Phong hôn hắn, đem xuân thủy dính trên khóe môi trên cằm đều liếm đi, mị nhãn như tơ, "Nhưng ta muốn thứ đồ vật lớn hơn nữa..."
Không làm khó xử hắn nữa, tự nàng duỗi tay đỡ côn thịt của hắn, cắm vào hoa huyệt của mình bị liếm đến ướt đẫm.
Khi Bạch Ánh Sơn rời khỏi thùng xe, liền bày một cái kết giới cách âm cho thùng xe.
Tuy rằng bọn họ lại bay đến giữa không trung, trừ bỏ y ra chỉ có một người hầu tâm phúc đánh xe, cũng không có người nào khác.
Nhưng theo bản năng, cảm thấy vẫn là không cần nghe âm thanh bên trong thì tương đối tốt hơn.
Nhưng mà không biết là bởi vì kết giới là do chính y bày bố, hay là do âm thanh của Trình Như Phong đặc biệt có lực xuyên thấu, y ngồi ở đằng trước xe, lại luôn cảm thấy chính mình thấp thoáng nghe được tiếng nàng thét chói tai.
Ngắn ngủi mà sung sướng, mất hồn thực cốt, dục tiên dục tử.
Không hổ là yêu nữ Dục Linh Tông.
Rõ ràng hai ngày trước vẫn là xử nữ, hiện tại lại có thể ở trên xe ngựa chơi đến vui vẻ như vậy.
Rõ ràng Ký Lam không thể cử động, nàng đều có thể đạt đến cao trào phải kêu ra.
Bạch Ánh Sơn đột nhiên có chút hâm mộ đệ đệ.
Loại vốn liếng vẫn không thể nhúc nhích cũng có thể làm nữ nhân sảng đến thét chói tai... Hơn phân nửa nam nhân đều là sẽ rất hâm mộ.
Bạch Ánh Sơn nhớ tới sáng hôm nay lúc đi xem Bạch Ký Lam.
Nàng nằm ở trên người Ký Lam, không có bố trí phòng vệ nào mà ngủ đến thật say, căn bản không có cảm thấy được có người tiến vào. Cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch, trên mặt còn mang theo một loại lười biếng thoả mãn sau cao trào.
Tuy rằng hai người quần áo cũng coi là hoàn chỉnh, nhưng cái loại tư thế này, cái vị trí kia, suy nghĩ một chút liền biết nơi riêng tư của hai người khẳng định là dính chặt vào nhau, nói không chừng thứ đó của Ký Lam còn cắm ở bên trong nàng.....
Bạch Ánh Sơn đang hồi tưởng hình ảnh ngay lúc đó, liền nghe được trong xe tựa hồ lại truyền ra tiếng kêu.
Trong âm thanh mềm mại có mang theo tiếng khóc, đầu tiên là cao vút, sau lại đê mê, sau đó lại thét lớn... Giống như một bản nhạc đầy nhịp điệu, đang thiêu đốt nơi ngứa ngáy nhất ở trong lòng y.
Bạch Ánh Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua lều trại đã dựng lên ở dưới háng của mình, mà thở dài ra một hơi.
Sau khi trở về, y có phải cũng nên suy xét tìm cho mình một đạo lữ hay không?
Sau khi Trình Như Phong tỉnh lại, nhớ mang máng chính mình là uống say rượu, nhưng lúc sau ký ức có chút mơ hồ, giống như từng mảnh vụn, có chút không ghép lại được.
Nhưng nàng lại ngủ ở trên người Bạch Ký Lam, phía dưới lại ngậm lấy đồ vật của hắn, bọn họ khẳng định đã làm rồi, chuyện này xác định không thể nghi ngờ.
Nàng suy nghĩ lại quá trình, liền thoáng một cái nhảy dựng lên.
Bạch Ký Lam:...
Vì sao mỗi lần làm xong đều phải như vậy?
Động tác của nàng chậm lại một chút không được sao?
Lại bị rớt ra rồi.
Trình Như Phong mở to mắt thấy hắn, "Bạch công tử."
"Ừ." Bạch Ký Lam đáp lại.
"Ngươi cùng ta hôn môi à?"
"Ừ." Còn hôn không ít lần đâu.
"Ngươi còn cùng ta 69 à?"
"69 là cái gì?"
"Chính là..." Trình Như Phong duỗi tay khoa tay múa chân một cái, "Chúng ta đảo ngược lại như vậy, khẩu giao cho nhau, ta liếm kê kê của ngươi, ngươi liếm tiểu huyệt của ta..."
Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy chính mình lại muốn đỏ mặt.
Tuy rằng làm đều đã làm rồi, nhưng mà lại lấy ra nói, thật sự khiến người có chút ngượng ngùng.
Hắn liền ngậm miệng, chỉ chớp mắt một cái.
Trình Như Phong có chút sững sờ.
Đó chính là sự thật sao?
Rõ ràng là lúc trước cả hôn một cái cũng phải cự tuyệt mà chớp mắt hai cái, sao lại đột nhiên ngay cả liếm huyệt cũng làm rồi?
Là sau khi nàng uống say ấn phải cái chốt kỳ lạ nào sao?
Ngạo Nguyệt công tử sẽ cùng nữ nhân hôn lưỡi, còn liếm huyệt... Người này chắc đã hỏng mất rồi?
Cái người thanh lãnh xuất trần cao ngạo bất phàm đâu?
Nàng nhìn Bạch Ký Lam, thật đúng là gương mặt kia không sai mà: "Ngươi là Ngạo Nguyệt công tử giả đúng không?"
Bạch Ký Lam:...
Nàng còn chưa hết say rượu sao?
Hắn thật là không muốn nói chuyện với nàng.
Hắn cảm thấy cái ý tưởng trước đó của mình một chút cũng không sai, chờ hắn có thể cử động, nên làm nàng đến nàng nói không ra lời mới được.