Kiếm tu xuất hành, đại đa số đều điều khiển kiếm của mình, vừa tiện, lại vừa nhanh.
Nhưng Bạch Ký Lam không cử động được, Bạch Ánh Sơn liền tìm một cổ xe ngựa xa hoa rộng lớn, dùng bốn con phi mã cao lớn trên lưng có hai cánh để kéo xe.
Trình Như Phong trước nay chưa từng thấy qua loại ngựa biết bay này, vừa tò mò vừa hưng phấn, không muốn tiến vào thùng xe, cùng người hầu điều khiển xe ngựa cùng nhau ngồi ở bên ngoài xem phi mã.
Huynh đệ Bạch gia ở trong xe đều có thể nghe được nàng vui vẻ hô to gọi nhỏ.
Bạch Ánh Sơn có chút buồn cười, "Giống như tiểu hài tử."
Bạch Ký Lam không lên tiếng, chỉ suy nghĩ, đừng nói là tu sĩ, cho dù là phàm nhân, mười bốn mười lăm tuổi, cũng đích thật vẫn là hài tử không rành thế sự.
Nhưng... nghĩ đến nha đầu này buổi sáng còn ngủ ở trên giường hắn, cả người nằm ở trên người hắn, phía dưới còn hàm chứa côn thịt của hắn .....
Bạch Ký Lam liền có chút không được tự nhiên.
Bạch Ánh Sơn cảm nhận được, hỏi: "Đệ sao vậy?"
"Không có gì." Bạch Ký Lam che dấu, nói: "Chỉ là đang suy nghĩ khi đệ mười bốn mười lăm tuổi có phải cũng như vậy hay không."
"Đương nhiên không phải." Bạch Ánh Sơn cười rộ lên.
Lúc mẫu thân sinh đệ đệ, khó sinh thân thể bị bệnh nặng, ở trước giường bệnh đem Ký Lam giao cho y, cái đệ đệ này là y nhìn lớn lên, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện, y đều nhớ rõ rành mạch.
"Đệ từ nhỏ chính là người cuồng tu luyện, lúc hơn mười tuổi, cũng chỉ là bế quan, luyện kiếm, ăn cơm, ngủ. Đừng nói hô to gọi nhỏ như vậy, ngay cả cười cũng không chịu cười đâu."
Bạch Ký Lam:...
Đột nhiên cảm thấy thời thơ ấu của mình hình như rất nhàm chán.
Bạch Ánh Sơn đang nói chuyện, người hầu bên ngoài không biết nói câu gì, dẫn đến Trình Như Phong cười ha hả.
Tiếng cười kia như âm thanh của chuông bạc, khiến lòng người ngứa ngáy.
Bạch Ký Lam đột nhiên rất muốn đem cái người hầu kia đổi đi.
Bạch Ánh Sơn cũng cười cười, "Nhưng mà cũng phải nói, tiểu hài tử vẫn là vui vui vẻ vẻ như vậy mới tốt chứ?"
"Ừ." Bạch Ký Lam lại lên tiếng, một lát sau, mới hỏi: "Nàng là do Thương Ngô cố ý chọn sao?"
Bạch Ánh Sơn nhíu mày một cái, nhớ lại tình huống lúc ấy, "Đại khái cũng không xem là như vậy, chỉ là vừa khéo mà thôi. Vốn dĩ nàng đi theo bên người Thương Ngô. Chúng ta ở hội Đấu giá gặp nhau, bây giờ nghĩ lại Thương Ngô mua mấy thứ kia, phỏng chừng vốn là muốn che dấu thể chất thuần âm của nàng. Gặp phải chuyện của đệ... cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
Bọn họ là đệ tử Dục Linh Tông, lại không có quy tắc phải thủ thân, che dấu thể chất cũng là vì chờ tìm được người càng thích hợp hơn mà thôi.
Nào còn có ai có thể tốt hơn so với Bạch Ký Lam?
Thân đồng tử thuần dương Kim Đan hậu kỳ.
Càng không cần phải nói diện mạo tuấn mỹ khiến cho toàn bộ nữ tu trên đại lục đều đang khóc la muốn gả cho hắn.
Cho nên Thương Ngô lập tức quyết đoán mà đem Trình Như Phong đẩy ra, cũng là ở trong tình lý.
Bạch Ký Lam rũ mắt xuống.
Bạch Ánh Sơn đối với đệ đệ quá quen thuộc, liền hỏi: "Đệ đang hoài nghi cái gì?"
Bạch Ký Lam nói: "Tình trạng của đệ đang chuyển biến tốt đẹp, chính là nói Thương Ngô phán đoán không sai. Trùng dương tất âm loại sự tình này, Mạc Như Hải không có khả năng nhìn không ra, ông ta vì sau còn nói với huynh cần phải có Cửu Dương Đan?"
Nếu Trình Như Phong là do Thương Ngô cố ý chọn lựa đưa đến bên người hắn, khả năng còn có âm mưu khác, nhưng hắn bên này chỉ là vừa khéo mà thôi, hiềm nghi về Mạc Như Hải càng nặng.
Bạch Ánh Sơn nói: "Sau khi đệ tỉnh lại, ta cũng đã tăng số nhân thủ đi tìm tung tích của Mạc Như Hải, nhưng vẫn không có tin tức."
Đây kỳ thật cũng là do Mạc Như Hải tự tìm đường chết.
Ông ta muốn duy trì hình tượng đức cao vọng trọng của mình, loại chuyện mê gian thải bổ này, đương nhiên không thể để cho người khác biết, cho nên chuyện mang Trình Như Phong đi làm rất bí mật, thậm chí còn bố trí biểu hiện giả "Sau khi gặp mặt, Trình Như Phong tự mình đi trở về", căn bản không ai hoài nghi.
Biệt trang ngoài thành càng là hạ trùng trùng lớp lớp cấm chế, không có ai biết nơi đó có quan hệ với ông ta. Cho dù muốn tìm, căn bản cũng tìm không thấy nơi đó.
Lúc đầu nếu không có Thiên Hương Đằng dẫn đường cho Mặc Uyên đến, Trình Như Phong chết ở nơi đó căn bản cũng sẽ không có ai phát hiện.
Cho nên, hiện tại chính ông ta chết ở nơi đó, cũng giống như vậy không tiếng không hơi, không người biết đến.
Bạch Ký Lam lại hỏi: "Phụ thân quen biết Mạc Như Hải như thế nào?"
Cái này cả Bạch Ánh Sơn cũng không rõ ràng lắm. Đặc biệt là phụ thân bọn họ ở mấy mươi năm trước, cũng đã qua đời.
"Trong nhà còn có mấy người thế bộc (nô bộc) vẫn luôn đi theo phụ thân, chúng ta trở về hỏi lại đi."
Bạch Ánh Sơn lại nhíu mày, "Đệ cảm thấy họ sớm không có hảo tâm sao?"
"Đệ chỉ là suy nghĩ vậy thôi, họ làm sao dám?"
Thiên Kiếm Tông là một trong tam tông, hơn nữa còn là môn phái kiếm tu, chỉ luận chiến lực, có thể nói đứng đầu chư tông.
Bạch gia lại là đại gia tộc của Thiên Kiếm Tông, đệ tử vô số kể, Kim Đan chân nhân cũng không ít, trong tộc còn có hai đời chưởng môn, ba vị Nguyên Anh chân quân.
Mạc Như Hải có như thế nào đi nữa, cũng chẳng qua chỉ là một đan sư, tu vi của bản thân vẫn luôn dừng ở Kim Đan sơ giai, ông ta lấy đâu ra tự tin, tính kế Bạch Ký Lam?
Chuyện này cũng không phải một chốc một lát là có thể điều tra rõ, hai huynh đệ không khỏi đều im lặng.
Lúc này chỉ nghe Trình Như Phong ở bên ngoài lại hoan hô lên. "Oa, phía trước có một tòa thành thật lớn. Đó là nơi nào?"
Bạch Ánh Sơn đẩy màn cửa sổ xe ra nhìn thoáng qua, cười nói: "Đó là Quảng Sùng Thành, đích thật là tòa thành lớn nhất ở Bắc Nguyên."
"Ồ." Trình Như Phong quay đầu nhìn y, lấy ngọc giản ra, ghi cái gì đó bên trong.
"Cô nương đang làm cái gì?" Bạch Ánh Sơn hỏi.
"Làm ký lục." Trình Như Phong nói, "Ta muốn vẽ bản đồ của thế giới này."
Thật là mục tiêu to lớn.
Nhưng... đối với tu sĩ có thọ mệnh dài hơn so với người bình thường mà nói, tựa hồ cũng không phải là chuyện không thể hoàn thành.
Bạch Ánh Sơn gật đầu khen ngợi, nói: "Trong Quảng Sùng Thành có một cửa tiệm, kêu Hưởng Tiên Yến, là do một vị tiên trù nổi danh mở tiệm. Bên trong toàn là tiên hào, cho dù là tu sĩ không trọng ăn uống, cũng sẽ khen không dứt miệng..."
(Tiên hào: giống "sơn hào hải vị", chỉ món ngon của tiên nhân)
Y còn chưa dứt lời, Trình Như Phong đã vén màn chui vào.
"Bạch chân nhân..." Nàng chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu, mắt trông mong mà nhìn y, chỉ còn thiếu không chảy nước miếng.
Giọng nói càng là vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ, bách chuyển thiên hồi, khiến người không đành lòng cự tuyệt.
Bạch Ánh Sơn ho khan một tiếng, "Ờ, cái đó, hiện giờ chúng ta đi qua, đại khái còn có thể kịp bữa cơm trưa."
Bạch Ký Lam:...
Ca ca hắn chính là loại tu sĩ không coi trọng ăn uống.
Cho dù là ở kỳ Luyện Khí Trúc Cơ, đều chỉ cần bình Tích Cốc Đan liền xong việc.
Từ khi nào thế nhưng sẽ biết đến cái gì Hưởng Tiên Yến?
Còn cố ý đi cho kịp bữa cơm trưa?
Trình Như Phong đương nhiên không biết cái này, nếu biết có lẽ cũng sẽ không để ý, có thể mang nàng đi ăn thì tốt rồi.
Cho nên lúc này chính là hai mắt sáng lấp lánh nói cảm tạ với Bạch Ánh Sơn, cười đến giống như một đóa hoa, "Bạch chân nhân tốt nhất."
... Một bữa cơm thì có thể thu mua tiểu hài tử!
Bạch Ký Lam có chút không vui.
Nhưng người không thể cử động, không có nhân quyền.
Hắn giận dỗi nói không ăn, vì thế liền thật sự bị lưu lại trong xe.
Tuy rằng ca ca hắn nói sẽ mang một phần về cho hắn, nhưng...
Hắn càng tức giận.