Bạch Ánh Sơn vừa vào cửa, liền thấy được Bạch Ký Lam một thân hỗn độn.
Trước ngực hắn bị mút ra dấu hôn, trên bụng nhỏ một vệt nước khả nghi, lông tóc giữa hai chân càng ẩm ướt dính vào nhau, còn có ở giữa...
Bạch Ánh Sơn vung tay lên, đắp chăn cho hắn.
Bạch Ký Lam cho ca ca của hắn một cái ánh mắt cảm kích.
Bạch Ánh Sơn cũng thực cảm động :"Ký Lam đệ thật sự đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Còn lạnh không? Có thể cử động hay không? Có thể nói chuyện hay không?"
Y hỏi một đống, Bạch Ký Lam cũng chỉ chớp chớp mắt.
Trước mắt hắn chỉ có thể chớp chớp mắt.
Bạch Ánh Sơn cũng đã nhìn ra.
Cũng tốt, tốt xấu gì cũng có ý thức, không giống như lúc trước, thật sự cách cái chết chỉ là một hơi thở. Hiện tại tốt xấu cũng coi là một người sống.
Bạch Ánh Sơn điều chỉnh cảm xúc lại một chút, duỗi tay kiểm tra mạch tượng của đệ đệ, một mặt nói đơn giản tình huống hiện tại cho hắn biết, lại quay đầu hướng Thương Ngô đi theo sau tiến vào, nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí. Chúng ta cũng không bị thiệt." Thương Ngô nói.
Bạch Ánh Sơn:...
Cái này cũng không phải chuyện tốt gì, ngươi có thể không cần ngay thẳng như vậy có được hay không?
Còn về tiểu cô nương kia, Bạch Ánh Sơn liếc mắt một cái nhìn qua, liền cảm thấy khóe mắt giựt giựt.
Trình Như Phong đã được Mặc Uyên không biết từ khi nào lấy ra chiếc áo choàng lớn bọc đến kín mít từ đầu đến chân.
Bạch Ánh Sơn nghĩ thầm, chính mình bọc thành như vậy, khiến cho đệ đệ ta lõa lồ như vầy?
Trình Như Phong nếu là biết y suy nghĩ cái gì, đại khái sẽ hô to oan uổng, nàng lúc ấy không phải quá vội vã đi thông tri sư phụ sao, chính mình cũng chỉ khoác áo choàng chân trần đi ra ngoài sao?
Mặc Uyên sư phụ không vui, sợ Thương Ngô sẽ liếc nhìn nàng thêm mấy cái, mới trực tiếp cầm áo choàng cho nàng bọc lên.
"Mặc kệ nói như thế nào, Ký Lam có thể tỉnh lại, vẫn là nhờ có Trình cô nương. Chúng ta tất có trọng tạ. Chỉ là..." Bạch Ánh Sơn ho khan một tiếng, nhìn nhìn Bạch Ký Lam ở trên giường vẫn như cũ không thể cử động, "Cái kia, một chuyện không nhọc nhị chủ, vẫn là muốn thỉnh Trình cô nương... tiếp tục..."
Đệ tử trong sạch của danh môn chính phái, nói loại lời này thật là rất mất tự nhiên, nói còn chưa dứt lời, chính mình liền đỏ mặt trước.
Nhưng ý tứ đã biểu đạt thật rõ ràng rồi.
Thương Ngô nhìn về phía Trình Như Phong, giọng nói nhỏ nhẹ, nói: "Trước đó là vì cứu mạng, cũng coi như là một cơ duyên của ngươi. Nói chung ngươi cũng không có khả năng tìm được một người so với Ký Lam càng tốt hơn, cho nên ta thay ngươi làm chủ. Kế tiếp muốn tiếp tục hay không, liền phải xem chính ngươi có muốn hay không. Nói chung loại sự tình này, vẫn là phải ngươi tình ta nguyện mới được."
Không hổ là Thương Ngô sư phụ. Trình Như Phong chỉ muốn nhấn ba mươi hai cái like cho sư phụ.
Bất quá việc này cũng không cần suy nghĩ.
Dù sao tựa như sư phụ nói, nàng lại không có thiệt thòi.
Huống chi Bạch Ký Lam đẹp trai như vậy, mới vừa rồi ... cảm giác cũng khá tốt.
Loại gậy mát xa hình người này, chơi nhiều thêm vài lần cũng không có sao.
Còn có thể có được lễ vật cảm tạ của Bạch gia.
Trình Như Phong liền gật gật đầu.
Thương Ngô lại nói với Bạch Ánh Sơn: "Huynh hỏi lại Ký Lam xem sao? Cũng không nên đến lúc đó lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngược lại làm khó xử tiểu đồ đệ nhà ta."
Nói chung thanh danh Dục Linh Tông không tốt lắm.
Mặc dù Bạch Ký Lam cùng Thương Ngô tính là bằng hữu, cũng chỉ là luận kiếm đạo, đổi lại cùng Trình Như Phong như vậy... chưa chắc có thể tiếp nhận.
Cả Bạch Ánh Sơn cũng không phải thản nhiên như vậy.
Nghĩ đến nếu không phải tình huống khẩn cấp vì cứu mạng, trước đó Bạch Ánh Sơn cũng không chịu đáp ứng.
Cho nên Thương Ngô mới cố ý hỏi nhiều thêm một câu, cũng coi như là phải chống lưng cho Trình Như Phong.
Trình Như Phong quả thực cảm động đến hai mắt ứa ra nước mắt. Sau đó đã bị Mặc Uyên trực tiếp xách tới sau lưng.
Trình Như Phong:...
Chỉ là cảm động, cảm động thôi mà, không được sao?
Thương Ngô sư phụ vì nàng suy nghĩ như vậy, nàng cảm động không phải là chuyện bình thường sao?
Mặc Uyên sư phụ người không cần phải mẫn cảm như vậy!
Bạch Ánh Sơn hiển nhiên cũng ý thức được thái độ trước đó của mình có chút không đúng lắm, có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, quay đầu đi hỏi Bạch Ký Lam, "Nếu là đồng ý liền chớp mắt một cái, không đồng ý thì chớp hai cái."
Bạch Ký Lam mở to mắt trừng mắt nhìn Bạch Ánh Sơn thật lâu, nhìn đến y cũng chột dạ, sau đó mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
Bạch Ánh Sơn nhẹ nhàng thở ra, hướng Trình Như Phong chắp tay, "Vậy vất vả Trình cô nương rồi."
Hai chữ vất vả này thật đúng là không nói sai.
Bạch Ký Lam không thể cử động, toàn bộ quá trình đều do nàng làm.
Mặc Uyên vẫn luôn không nói gì đột nhiên nói: "Ta xem hắn như vậy, cũng không phải một hai lần là có thể khỏi. Các ngươi là tính vẫn luôn ở tại Vạn Ninh Thành sao?"
Bạch Ánh Sơn bọn họ tới Vạn Ninh Thành, chủ yếu là tìm Mạc Như Hải.
Hiện tại không thấy Mạc Như Hải, Bạch Ký Lam lại có biện pháp khác có thể trị liệu, vậy cũng không nhất định phải lưu lại nơi này.
Vả lại đi ra bên ngoài, lại có người bệnh, như thế nào cũng không tiện như ở trong nhà, cả độ dày của linh khí, Vạn Ninh Thành cũng không bằng Thiên Kiếm Tông.
Nhưng bọn họ nếu phải đi về, bộ dạng này của Bạch Ký Lam làm sao bây giờ?
Bạch Ánh Sơn do dự một chút, liền nói: "Khẳng định là không có khả năng vẫn luôn ở tại đây. Chúng ta sẽ ở đây thêm mấy ngày, nếu vẫn không có tin tức của Mạc tiền bối, cũng chỉ có thể đi về trước. Không bằng, thỉnh các vị cùng nhau đến Thiên Kiếm Tông làm khách?"
Trình Như Phong thật ra không sao cả, chỉ cần không trở về Dục Linh Tông, nàng đi đâu cũng được.
Thương Ngô nhíu mày một cái, "Chúng ta vốn dự tính tham gia xong hội Đấu giá ở Vạn Ninh Thành, liền đi Nam Hải mừng thọ một vị tiền bối, lại là không tiện đường."
Bạch Ánh Sơn liền khó xử, người ta đi mừng thọ, bọn họ đương nhiên không thể đi theo, cũng không thể ép buột, chẳng lẽ phải cho Bạch Ký Lam nửa chừng như vậy mà chờ bọn họ trở về?
Mặc Uyên lại nói: "Không bằng như vầy, chúng ta đem Như Phong lưu lại, thỉnh Bạch huynh thay chăm sóc trông chừng, chờ khi chúng ta trở về đến tiếp Như Phong?"
Bạch Ánh Sơn đương nhiên cầu mà không được, liên tiếp lên tiếng nhận lời nhất định đem Trình Như Phong coi như con cháu nhà mình, chiếu cố săn sóc chu đáo.
Thương Ngô nghĩ nghĩ liền gật gật đầu, "Như vậy cũng tốt. Như Phong vừa mới đạt Trúc Cơ, phải đợi Ký Lam hoàn toàn bình phục, ít nhất cũng đến hai tháng, thời gian cũng không sai biệt lắm."
"Cứ như vậy đi." Mặc Uyên lại quay đầu giao phó với Trình Như Phong, "Ngươi không cần lo lắng, huynh đệ Bạch gia đều không phải là người xấu, ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn họ, có rảnh cũng có thể lãnh giáo kiếm thuật một chút, chờ ta trở lại kiểm tra."
Trình Như Phong:...
Đừng tưởng rằng nói đứng đắn như vậy, nàng sẽ không biết ngươi chỉ là muốn đem nàng ném đi, đi theo Thương Ngô sư phụ sống thế giới của hai người!
Cái sư phụ này quả nhiên cũng là thân sinh chạy trốn luôn.
Hai vị sư phụ nói đi là đi, lưu lại cho Trình Như Phong một túi trữ vật liền tiêu sái rời khỏi không thấy bóng dáng.
Trình Như Phong bị lưu tại đó cùng Bạch Ánh Sơn mắt to trừng mắt nhỏ.
"Bạch... chân nhân." Ấn theo giao tình của các sư phụ, tựa hồ hẳn là kêu tiếng sư bá, nhưng nàng lại cùng đệ đệ của y.... Trình Như Phong do dự một chút, lựa chọn xưng hô phổ biến đối với Kim Đan chân nhân.
Bạch Ánh Sơn hỏi: "Có chuyện gì?"
"An bài cho ta một cái phòng được không?" Trình Như Phong nói.
Nguyên dương của Bạch Ký Lam đích thực khiến cho nàng ăn no căng bụng ra, chạy đi kêu sư phụ gì đó, một đường vận động, hiện tại còn không có tiêu hóa sạch sẽ, phải tìm chỗ để tu hành tiêu hóa mới được.
Bạch Ánh Sơn có chút ngạc nhiên, "Cô nương không cùng Ký Lam cùng nhau..." Lời còn chưa dứt lời, chính y lại dừng lại, lấy tu dưỡng của y, cùng tiểu cô nương nói như vậy, thật sự có điểm không tốt lắm.
"Trên người của hắn quá lạnh, ta không cần ngủ cùng với hắn." Trình Như Phong thản nhiên nói.
Bạch Ánh Sơn lại hơi hơi đỏ mặt, nhưng vẫn là cắn chặt răng, lắp bắp nói: "Nhưng mà, cô nương không cùng hắn... thì sao làm..."
"Ồ, chờ đến lúc đó ta lại đi tìm hắn." Trình Như Phong có chút tò mò mà nhấp nháy con mắt đánh giá y.
Bạch Ký Lam đã hơn một trăm tuổi, Bạch Ánh Sơn chỉ có so với hắn lớn hơn đi?
Vì sao còn dễ dàng đỏ mặt như vậy?
Danh môn chính phái dạy tiểu hài tử như thế nào?
Bạch Ánh Sơn bị nàng nhìn đến càng thêm không được tự nhiên, vội vàng gọi người hầu tới, để gã mang Trình Như Phong đi tìm cái phòng an trí.
Trình Như Phong cũng không có ý một hai phải trêu đùa y, ngoan ngoãn hành lễ, đi theo người hầu.
Trình Như Phong tiêu hóa hai ngày, mãi cho đến Bạch Ánh Sơn nhịn không được đi gõ cửa phòng nàng, nàng mới đi ra.
"Trình cô nương, cô nương xem đã qua lâu như vậy..." Bạch Ánh Sơn nói còn chưa dứt lời, liền ngừng lại, mở to mắt, "Cô nương thăng cấp?"
Lúc mới vừa gặp mặt, nàng mới vừa lên tầng thứ nhất Trúc Cơ không lâu, hiện tại đã tầng thứ hai viên mãn, sắp lên tầng thứ ba.
Không sai biệt lắm có thể xem như liền thăng hai cấp.
Nghĩ cũng biết là bởi vì cái gì.
Trách không được Thương Ngô nói nàng không chịu thiệt.
Trách không được mỗi người đều nói Dục Linh Tông là yêu tà, rồi lại thường thường có người âm thầm nhớ thương tâm pháp của bọn họ.
"Ừ, nhờ phúc của Bạch công tử." Trình Như Phong cũng không ngượng ngùng, hào phóng mà thừa nhận. Lúc trước thời điểm nàng ở kỳ Luyện Khí, dương tinh của Thần Huy cũng có thể làm nàng tấn một bậc, huống chi lần này là nguyên dương của nam tu thuần dương Kim Đan.
Bạch Ánh Sơn liền cảm thấy ngực không thể hiểu được có chút nghẹn lại.
Nhưng... Lại không có cách nào, y vẫn là muốn thỉnh nàng tiếp tục cùng Bạch Ký Lam song tu.
Trình Như Phong có chút ngượng ngùng mà nhìn y, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể ăn cơm trước không?"
Tu sĩ kỳ Trúc Cơ đương nhiên vẫn là phải ăn cơm, tuy rằng Tích Cốc Đan cũng có thể chống đói, nhưng Trình Như Phong nói: "Ăn no, mới có sức lực vận động."
Bạch Ánh Sơn nghĩ nghĩ câu "Có sức lực vận động" của nàng là có ý gì, tức khắc liền đỏ mặt, lập tức liền chạy đi tìm người làm cơm cho nàng ăn.