"Có thể cho ta ngửi một chút không?" Phương Lưu Vân hỏi.
Trân Châu nâng mắt lên nhìn Phương Lưu Vân.
Phương Lưu Vân cười cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nàng, "Thôi Tình Hương của muội."
Trân Châu lại đỏ mặt, hơi hơi gật gật đầu.
Nàng đang muốn vận chuyển linh lực đem mùi hương kia phát ra, Phương Lưu Vân đã duỗi tay bế nàng lên.
"Phương sư huynh?" Trân Châu trợn to mắt, theo bản năng liền ôm lấy y.
"Ừ." Phương Lưu Vân đem nàng đặt lên trên bàn sách, vươn một ngón tay, ấn ở trên môi nàng, một cái tay khác lại nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng ra.
Trân Châu mặc chính là chế thức pháp y của Dục Linh tông, đệ tử Luyện Khí là áo màu trắng viền xanh, kiểu dáng bình thường, ưu điểm lớn nhất, đại khái chính là rất dễ cởi.
Yếm gì gì đó là không có.
Nàng nhỏ như vậy, tạm thời cũng không dùng đến.
Tay của Phương Lưu Vân duỗi đi vào, liền dán lên da thịt mịn màng non nớt của nàng.
Trân Châu theo bản năng xoay một chút, lại tựa hồ là chính mình chủ động cọ xát vào tay Phương Lưu Vân.
Tay của nam nhân, thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay ấm áp, khi mơn trớn tựa hồ có thể mang theo một độ ấm khác thường, thoải mái đến làm cho Trân Châu nhịn không được hơi hơi run rẩy.
Phương Lưu Vân cười khẽ một tiếng, cúi đầu, hơi thở nhẹ nhàng phất qua bên tai nàng, "Đúng là vật nhỏ mẫn cảm."
Hơi thở trên người Phương Lưu Vân như lá trúc thanh tân tươi mát sau cơn mưa quanh quẩn ở chóp mũi Trân Châu, so với cái gì Thôi Tình Hương càng quyến rũ.
Trân Châu há miệng thở dốc, vốn định nói chuyện, nhưng ngón tay của Phương Lưu Vân ấn ở môi nàng, nàng vừa mở miệng, thực tự nhiên liền rơi xuống giữa môi và răng, đầu ngón tay đụng phải đầu lưỡi của Trân Châu.
Trân Châu cũng không biết chính mình là bị trúng tà gì, tựa hồ là theo tính phản xạ, trực tiếp liền đem ngón tay của Phương Lưu Vân ngậm lấy, chiếc lưỡi thơm linh hoạt mà cuốn đi lên, cuốn lấy đầu ngón tay của Phương Lưu Vân, hút thật mạnh một cái.
Phương Lưu Vân vốn dĩ bình thản hơi thở đều đều tức khắc cứng lại, tay dán ở bên hông Trân Châu cũng không khỏi bắt đầu nặng lên.
Cái tay kia thật giống như mang theo ma lực, ở trên người nàng du tẩu vuốt ve, sau đó dừng ở trước ngực nàng, mân mê xoa nắn.
Trân Châu chỉ cảm thấy thân thể của mình dâng một ngọn lửa nóng hừng hực, hạt đậu đỏ nho nhỏ ở trong tay Phương Lưu Vân đứng thẳng lên, cảm giác ngưa ngứa. Hạ thân đã bủn rủn, xuân thủy kích động trong hoa huyệt, lại bị hạt giống kẹt trong hoa huyệt toàn bộ hút hết.
Buổi sáng hạt giống đã ăn no nê hết một trận, vốn dĩ rất bình tĩnh, lúc này bị xuân thủy của nàng tưới lên, lại bắt đầu sinh động, ở trong hoa huyệt không ngừng nhảy lên.
Trân Châu ngứa ngáy khó nhịn mà muốn kẹp chặt chân, lại chính là kẹp lấy eo của Phương Lưu Vân.
Nàng xoắn thân mình đến gần sát Phương Lưu Vân, cọ xát ở trên người y.
Nhưng mà cái cọ cọ này, mới phát hiện, y cũng không có cương cứng.
Trân Châu tức khắc hồi phục vài phần thần trí, sau đó càng cảm thấy hổ thẹn.
Nàng bị y đặt lên bàn, chỉ dùng một bàn tay liền chơi đến mềm nhũn vô lực, xuân triều mênh mông, còn chính y thì vẫn ung dung, cả nơi đó cũng không có động tĩnh.
Cái này làm cho nàng cảm thấy chính mình thật là dâm tiện, đặc biệt là ở trước mặt y...
Phương Lưu Vân lại cúi đầu xuống, cái mũi cao thẳng cọ qua cổ nàng, chóp mũi để ở trên xương quai xanh, nhỏ giọng nói: "Muốn ta à?"
Trân Châu không muốn nói chuyện.
Nàng chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Nhưng hạt giống trong hoa huyệt còn đang nhảy, thân thể bị khoái cảm kia kích thích , không tự chủ được mà vặn vẹo dựa vào Phương Lưu Vân, tìm kiếm sự an ủi của nam tính.
"Tiểu tham ăn." Phương Lưu Vân hôn hôn nàng, lại rất kiên định lấy tay rút ra, thậm chí còn giúp nàng đem vạt áo sửa sang lại, "Nhưng mà không được. Hiện tại không được."
Trân Châu nâng lên một đôi mắt ngập nước, nhân bởi vì không được thỏa mãn tình dục mà xuân tình nhộn nhạo nhìn Phương Lưu Vân.
Phương Lưu Vân lại cười cười, lại lần nữa cúi đầu hôn nàng, nói: "Buổi sáng mới ăn qua dương tinh của Thần Huy sư huynh? Âm dương giao hợp chi đạo, không được dư thừa, phải hài hòa và cân bằng. Tu vi của muội chỉ tới đây, cũng không thể chuyển hóa dương khí dư thừa, cho muội nhiều đi chăng nữa, cũng không có bổ ích gì."
Đây là tri thức cơ sở tu hành của bọn họ, Trân Châu đương nhiên cũng hiểu rõ, chỉ là vẫn như cũ nhịn không được xấu hổ buồn bực, chẳng lẽ không thể ở ngoài việc tu hành cùng nàng...sao? Nghĩ như vậy, chính nàng lại tiết ra.
Phương Lưu Vân cũng là Trúc Cơ tu sĩ, ngoài việc tu hành ra, cùng đứa nhóc như nàng có gì vui mà chơi?
Nàng thậm chí cũng không thể chân chính để y cắm vào.
Có điều Trân Châu lại suy nghĩ, nàng mới tầng thứ tư kỳ Luyện Khí, ấn theo tình huống giống nhau mà nói, dương tinh của Trúc Cơ tu sĩ ẩn chứa dương khí, đích thực quá nhiều, càng không cần phải nói Thần Huy loại Trúc Cơ cấp cao, cho nên Phương Lưu Vân không dám cho nàng nữa cũng là chuyện bình thường.
Nhưng... Nàng hôm nay chẳng những ăn Thần Huy, lại ăn thêm mấy tên phàm nô, nhưng lại không có cảm giác không thể nhận thêm được nữa, vận công cũng không hề đình trệ, đây là vì sao?
Trân Châu nhìn nhìn Phương Lưu Vân, Thần Huy nói nếu nàng có vấn đề gì thì hỏi Phương Lưu Vân trước, nhưng... nếu mà hiện giờ nàng đi hỏi, sẽ bị y xem thành một loại cầu hoan dưới hình thức khác đi?
Dù sao cũng không phải vấn đề lớn gì, qua hai ngày nữa nói sau.
"Phẩm vị của Thần Huy sư huynh, rốt cuộc cũng bình thường một lần." Phương Lưu Vân hơi hơi nhắm mắt, sau đó hít vào một hơi, "Đích thực ngửi rất thơm."
Biểu tình của Phương Lưu Vân rất ưu nhã, giống như là đang phẩm mùi hương.
Trân Châu biết Phương Lưu Vân đang nói mùi thơm của cơ thể khi mình động tình, không khỏi lại đỏ mặt.
Phương Lưu Vân nhìn nàng, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần thương tiếc.
Cái này đích thực không phải thiên phú gì, nàng mới vài tuổi, bị cho uống cái loại thuốc thúc dục cơ thể sinh ra loại mùi hương này, đại khái cũng không phải là hồi ức vui sướng gì.
Phương Lưu Vân khẽ thở dài một hơi, hỏi: "Muội muốn giữ lại không?"
"Hả?" Trân Châu có chút khó hiểu.
"Mấy cái này chỉ là thuốc của người phàm thế, tu vi của muội càng ngày càng cao, thì nó sẽ trở thành tạp chất của thân thể từ từ bị bài xuất đi. Sẽ càng lúc càng nhạt." Phương Lưu Vân giải thích, "Loại hương này, vừa không phải là thiên phú, đối với tu hành cũng chẳng có bổ ích gì, đơn giản chỉ là trợ hứng mà thôi. Muội không muốn, thì không cần để ý đến nó. Nếu muốn giữ lại, ta phối chút thuốc cho muội, muội tiếp tục uống mấy năm, thì có thể ổn định rồi."
Trân Châu có chút mâu thuẫn.
Ý tứ của Phương Lưu Vân thực rõ ràng, cái này lại không phải thứ tốt gì, nỗ lực tu hành mấy năm, là có thể bài tiết ra sạch sẽ.
Nhưng ... nàng đã ở chỗ này rồi, làm gì còn có lúc sạch sẽ?
Giữ lại nhiều hay ít còn có thể xem có ưu thế đi.
Trân Châu do dự nhỏ giọng hỏi: "Muội có thể... chỉ cần hương thơm có được không?" Không cần thôi tình, chỉ cần thơm ngào ngạt là tốt rồi.
"Được." Phương Lưu Vân gật đầu đồng ý.
Cũng không có hỏi nàng muốn mùi hương nào, đó là một chút phúc lợi nhỏ mà y muốn giữ lại cho chính mình.