Lúc chờ Thần Huy trở lại, Trân Châu chẳng những đem phần của hắn hấp thu, còn có cả Mai Lan Cúc Trúc đều ăn hết một lần.
Thần Huy mang nàng đi gặp Đại sư tỷ U Tuyết.
Hắn cũng không nhẫn nại giống như Phương Lưu Vân nắm tay nàng đi từ từ như vậy, đi chưa được mấy bước, liền ngại nàng chậm chạp, bèn trực tiếp bế nàng lên.
Thần Huy cao lớn cường tráng, lại là Trúc Cơ tu sĩ, ôm Trân Châu một tiểu nữ hài như vậy đương nhiên không mất sức chút nào.
Trân Châu cũng mừng rỡ để hắn ôm, hơn nữa phía dưới của nàng còn ngậm viên hạt giống kia, đi đường gì đó, thật là một loại tra tấn ngọt ngào.
Trân Châu thân mật mà ôm cổ Thần Huy, hỏi: "Đại sư tỷ là người như thế nào?"
Bước chân của Thần Huy dừng lại, có chút bực bội mà nhíu mày, "Là một người điên, không có ta ở bên cạnh, muội đừng đi gặp sư tỷ."
Sở Dương nói như vậy, Thần Huy lại nói như vậy, chẳng lẽ Đại sư tỷ thật sự có vấn đề?
Nghĩ tới lời nói của Sở Dương, trước kia Thúy Hoa Phong thật có nhiều người, không phải đều bị Đại sư tỷ gϊếŧ chết thì chính là bị đuổi đi...
Nhưng Thần Huy vẫn luôn ở nơi này, nghĩ đến đích thật có chút đặc thù, có sẵn cái đùi to này, vẫn là phải nên ôm chặt lấy.
Trân Châu nghĩ như vậy, liền dính chặt lên trên người Thần Huy một chút.
Cảm nhận được sự ỷ lại rõ ràng như vậy của tiểu sư muội, tâm tình của Thần Huy liền chuyển biến tốt đẹp, nhéo nhéo cái mông nhỏ của nàng, "Muội cũng không cần sợ. Có ta ở đây. Muội đừng để ý đến tỷ ấy là được."
"Dạ." Trân Châu ngoan ngoãn trả lời.
U Tuyết ngụ tại Bạch Mai Cư, nơi này trồng đầy Mai trắng, hạ thêm trận pháp, chẳng phân biệt mùa nào cứ nở rực, như ngọc như tuyết.
Nhưng Trân Châu còn chưa có thưởng thức cảnh đẹp, hai người đã bị thị nữ ngăn lại, nói U Tuyết đang tắm gội, không có tiện gặp khách.
Thần Huy căn bản không để ý tới, lúc Trân Châu tắm rửa, hắn còn không phải muốn đi vào thì đi vào đó sao.
Nhưng ở chỗ của U Tuyết, rốt cuộc cũng không có trực tiếp sấn đi vào, mà chỉ nói: "Chỉ là mang tiểu sư muội tới gặp mặt một cái, không mất bao nhiêu thời gian. Lại đổi thời gian, tỷ ấy không nhất định có thời gian, mà ta cũng không nhất định có. Ngươi đi hỏi lần nữa đi."
Thị nữ đáp lời sau đó đi vào trong.
Không bao lâu lại đi ra, dẫn Thần Huy và Trân Châu đi vào.
Phòng tắm của Bạch Mai Cư có bể tắm thật lớn được xây bằng bạch ngọc, dẫn nước từ ôn tuyền, hơi nóng tỏa ra mờ mịt. Trên mặt nước toàn là hoa mai, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Nhưng mùi vị nồng nặc ở nơi này lại là mùi tanh của thể dịch do các nam nữ giao hoan văng ra khắp nơi.
Bốn bên bể tắm, đại khái có hai ba mươi thiếu niên toàn thân lõa thể. Có người đang thủ dâm, cũng có người ở trên người thị nữ không một mảnh che thân mà phập phồng lên xuống.
Vài thị nữ đi lại xung quanh các thiếu niên đó, một khi có người muốn bắn ra, liền dùng chén ngọc hứng lấy dương tinh, rồi đổ vào trong bể tắm.
Mà để cho Trân Châu khiếp sợ chính là, có một động vật to lớn thân mềm nằm bên cạnh bể tắm, tựa như thỏ biển mà nàng ở đời trước đã thấy qua, thân thể màu hồng hồng, hai bên có sọc đỏ tươi, thoạt nhìn rất diễm lệ.
Có vài tên thiếu niên đang nằm ở trên người nó, nửa thân dưới đều tựa hồ muốn dính chặt ở trong đống mềm thịt, nhưng vẫn là nhìn ra được động tác của bọn họ không ngừng thẳng lưng thọc vào rút ra.
"Đó là linh sủng của Đại sư tỷ." Thần Huy nhỏ giọng nói, một mặt ôm Trân Châu vòng qua những người trên mặt đất, đi đến bên bể tắm, mới đem nàng buông xuống.
"Đại sư tỷ," Hắn thực tùy ý mà chắp tay, "Đây là Trân Châu tiểu sư muội mới tới."
Trân Châu đương nhiên không dám tùy tiện giống như hắn, nghiêm túc hành lễ, mới giương mắt đi nhìn xem.
Trong phòng tắm dâm loạn như thế, U Tuyết ngồi ở giữa bể tắm lại như là một đóa sen trắng tinh khiết, dung nhan tuyệt thế băng thanh ngọc khiết, không dính bụi trần.
Nàng ta chỉ giương mắt nhìn nhìn Trân Châu, liền nhấc tay, tựa hồ cả lời nói cũng lười nói thêm một câu.
Lại tựa hồ có một loại áp lực vô hình bức đến đây, khiến Trân Châu cũng không dám thở mạnh ra.
Thần Huy lại lần nữa đem Trân Châu bế lên, hướng U Tuyết nói: "Muội ấy là của ta."
Đã là tuyên cáo, lại là cảnh cáo.
U Tuyết lại nhìn Trân Châu liếc mắt một cái, vẫn như cũ không nói gì.
Thần Huy liền ôm Trân Châu rời đi.
Ra khỏi Bạch Mai Cư, Trân Châu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem đầu vùi vào vai của Thần Huy, nhẹ giọng nói: "Đại sư tỷ thật đáng sợ."
"Nói tỷ ấy là người điên, kỳ thật... cũng rất đáng thương." Thần Huy nói, "Tỷ ấy thích sư phụ, động chân tình, nhiều năm như vậy, vẫn luôn vì sư phụ thủ thân như ngọc."
Trân Châu thiếu chút nữa phun ra, màn party dâm loạn mới vừa rồi ... cũng dám nói là thủ thân như ngọc.
"Là sự thật." Thần Huy nói, "Tỷ ấy đến bây giờ còn giữ nguyên âm, không để cho người khác chạm vào, muốn hiến cho sư phụ. Cho nên, vẫn luôn chỉ dùng phàm nô tu luyện. Nhiều nhất cũng chính là làm cho bọn họ chơi linh sủng của tỷ ấy, sau khi linh sủng thăng cấp, tỷ ấy cũng sẽ được lợi..."
"Từ từ," Trân Châu nhịn không được nói, "Nếu như vậy, tỷ ấy vì sao không trực tiếp học theo sư phụ chỉ luyện kiếm?"
"Tỷ ấy đã thử qua. Một là do thân thể không thích hợp, thứ hai là, sư phụ thực đánh giá cao nghị lực của sư tỷ, nhưng cũng không muốn sư tỷ." Thần Huy nhún vai, "Thiên phú tu hành cùng cảm tình... cả hai đều cưỡng cầu không được."
"Vậy hiện bây giờ tỷ ấy, là từ bỏ sao?"
"Không, là điên cuồng." Thần Huy thở dài, "Tỷ ấy tính đem Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú luyện đến tuyệt đỉnh, đem chính mình biến thành một viên xuân dược, sau đó quấn chết lấy sư phụ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đắc thủ. Thừa dịp sư phụ còn chưa có xuất quan, ta nhắc nhở cho muội tỉnh, không nên có ý đồ đối với sư phụ, bằng không tỷ ấy mà điên lên, cả sư phụ cũng sợ. Ta nghĩ sư phụ cứ cách ba năm thì bế quan, không chừng chính là muốn né tránh tỷ ấy."
Trân Châu:...
Được rồi, có thể khiến cho một vị Kim Đan chân nhân vì trốn nàng ta mà bế quan... Cũng coi như là một loại bản lĩnh.
"Bất quá muội yên tâm, muội nhỏ như vậy, ngoan ngoãn chớ chọc đến sư tỷ, thì sẽ không có việc gì." Thần Huy ở trên mặt Trân Châu hôn một cái, "Ngoan ngoãn theo ta đi."