Chereads / Pháp sư và phù thuỷ / Chapter 2 - Quá Khứ

Chapter 2 - Quá Khứ

Tôi là Shimada Masaru, 15 tuổi. Như bao người khác, tôi cũng đã từng có 1 gia đình tuyệt vời, bố, mẹ, em gái và tôi. Mẹ tôi lúc nào cũng ân cần quan tâm chăm sóc gia đình, em gái của tôi mặc dù ít nói nhưng nó luôn yêu thương gia đình, và cuối cùng là người mà tôi dành nhiều sự kính trọng nhất là bố của tôi. Có thể đôi lúc ông ấy cư xử hơi khác thường nhưng ông ấy luôn ở bên cạnh tôi lúc tôi cần ông ấy nhất, lúc nào ông ấy cũng trao cho tôi niềm tin và động lực để tiến lên.

-vào khoảng 7 năm trước

Vào lúc tôi còn nhỏ, khi vào lớp 3, tôi chẳng quen biết bất kì một ai, chính vì vậy mà tôi rất rụt rè và không dám bắt chuyện với họ, vì điều này mà sức học của tôi cũng giảm dần so với lớp 1 và lớp 2, lúc này tôi rất rối, cũng chẳng biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì có khi nào lên cấp 2 nó sẽ còn tệ hơn nữa không? Nhìn thấy thế bố tôi đã đến, đặt tay lên vai và nói:

-Con trai à, không phải ai cũng hoàn hảo, cũng học giỏi, cũng dễ gần. Hồi lúc bố còn nhỏ cũng có lúc như con, cũng không có nhiều bạn để chơi cùng. Vì vậy nên bố cũng đã thử bắt chuyện với những người khác. Kết quả là bố chẳng kiếm được 1 người bạn nào cả. Bố muốn nói chuyện này với con hôm nay là để nhắc lại quá khứ của bố và cũng muốn nói cho con biết là mọi thứ sẽ không thay đổi nếu con không cố gắng và tiến lên, vì vậy nên con cứ làm những gì mình muốn khi còn nhỏ đi, 1 lần không được thì 2 lần cứ tiếp tục như v thì ông già này đảm bảo vs con là khi lớn lên con sẽ có 1 dàn huynh đệ đấy.

Lời nói đó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, mặc dù là đôi khi ông ấy hơi ngốc nghếch nhưng ông ấy luôn cố gắng đem lại nụ cười cho tôi và gia đình.

Sau đấy, bố đã nói:

-Con nhớ bắt chuyện với mấy bạn nữ nữa nhé, bố muốn có 1 người con dâu thật xinh đẹp đấy!

Cứ như vậy đấy, mỗi lần như thế này thì ông ấy sẽ trêu tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ đáp 1 tiếng thật to!

-Dạ!

Lúc đó mẹ tôi đã nghe được gì đó nên đã cười một tiếng rồi bảo tôi đi kêu e xuống ăn.

Sau khi bố động viên. Tôi đã cố gắng hết sức mình và bắt đầu mở lời với nhiều bạn trong lớp. Việc học hành của tôi đã tiến triển, nhờ vậy mà tôi đã tránh khỏi việc sợ bị cô lập khi lên cấp 2. Chính vì vậy nên tôi luôn muốn cảm ơn bố, tôi cũng muốn thấy ông ấy cười và vui vẻ bên những người mà ông yêu thương.

Nhưng mọi thứ đã kết thúc vào mùa thu 3 năm trước. Ông ấy đã qua đời do một tai nạn, một người mà tôi tưởng chừng như sẽ không bao giờ rời xa tôi bây giờ đã biến mất đột ngột.

Sau đó tôi đã dính phải 1 cú sốc nặng và đã không ăn ngủ trong suốt 2 tuần liền. Đến bây giờ tôi cũng không biết là ngày nào rồi, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được việc bố tôi đột ngột qua đời.

-Khát quá!

Tôi định lấy cái ly đang được đặt trên bàn bởi mẹ tôi để rót nước và nó đã đóng băng. Tôi đã vô cùng hoảng hốt khi thấy vậy.

-Có khi nào đầu óc mình có vấn đề rồi không?

Đúng lúc đó mẹ tôi gõ cửa và đưa đồ ăn tối cho tôi, tôi mở cửa ra và bà nói:

-Con ăn đi, con thấy không khỏe hay cần gì thì cứ nói vs mẹ.

Tôi đã trả lời một cách sợ sệt:

-D-Dạ

Sau khi thấy tôi như thế, tôi nghĩ rằng mẹ đã suy nghĩ rất nhiều phải làm như thế nào để tôi vượt qua nỗi đau như vậy. Và thế là tuần sau khi mọi thứ đã dịu bớt tôi bắt đầu xuống nhà ăn.

Trong khoảng thời gian đó, mẹ đã động viên tôi và làm nhiều món tôi thích, tôi dường như cảm nhận được hình bóng của bố mặc dù bố đã không còn nữa. Em gái tôi thấy như vậy đã kéo áo tôi và đưa con thú nhồi bông mà em thích nhất và nhẹ nhàng nói:

-Onii-chan đừng có buồn nữa. Anh mà buồn là em cũng buồn theo đấy!

Tôi thấy em như vậy đã xoa đầu em và nói:

-Vậy anh sẽ không buồn nữa. Em nhìn đi, anh đang cười nè! Anh rất vui khi em quan tâm anh tới vậy.

Em gái tôi bắt đầu lắp bắp nói khẽ

-Th-thấy vậy e-em r-rất v-vui.

Tôi thấy biểu cảm của con bé không bình thường nên tôi đã hỏi:

-Em có sao không đó? Mặt em đỏ tới tai rồi kìa.

Em gái tôi đột nhiên la lên:

-Em không có sao hết! Onii-chan là đồ ngốc!

Em ấy đã chạy 1 mạch từ phòng ăn về phòng con bé và đóng cửa 1 cái rầm

Tôi nghĩ tôi đã nói cái gì đó làm cho cô em bé nhỏ của mình giận mình nên tôi đã định hôm sau sẽ làm hoà. Mẹ sau đó cũng nói với tôi là : "Em gái con nói nhiều như thế này là khá hiếm đấy con bé cũng hiếm khi lớn giọng như vậy lắm, thật ra trong lúc con ở trong phòng thì con bé cũng buồn lắm đấy, nó cứ khăng khăng muốn giúp mẹ nấu ăn cho con, cũng có những lúc nó đứng ngoài cửa phân vân xem có nên gõ cửa phòng con để nói chuyện không."

Đã 2 tháng kể từ lúc bố tôi qua đời, hôm đó là Chủ Nhật, lúc này mẹ và em tôi đang đi mua đồ, tôi đã đi tới nhà kho của gia đình, nơi chứa nhiều kì niệm của gia đình. Tôi lật cuốn bức hình bụi bặm ra và bật khóc. Ngôi nhà này bây giờ đã thiếu mất một người rất quan trọng, kể từ lúc đó mẹ tôi đã rất vất vả để nuôi 2 anh em tôi.

Bỗng nhiên một cuốn sổ từ trên kệ rơi xuống, nó dính đầy bụi và trông vô cùng cũ. Nó không có tiêu đề và tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó trong phòng của bố. Nhân lúc mẹ và em không có ở nhà tôi đã quyết định mở nó ra.

Đó là một bức hình tôi chưa từng thấy, thậm chí tôi cx chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì, tôi lật tiếp, những trang sau vô cùng bụi bặm và dơ, nhìn kĩ lại thì quả thật nét chữ này đúng là của ba tôi, dường như là nhật kí của ông ấy. Ba tôi không phải là ng sẽ có sở thích viết nhật kí, vả lại tấm hình ở đằng trc làm cho mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn, thế nên tôi đã bắt đầu đọc xem coi mọi chuyện như thế nào.

-Ngày 3/5/2007

Tôi đang đi trên đường và gặp 1 con vật có hình dạng kì lạ, tôi nghĩ rằng có người hoá trang nhưng có vẻ là không phải, nó để ý đến tôi và bắt đầu tiến lại gần, vì vậy nên tôi đã chạy thật nhanh, nó trông rất kinh tởm, có vẻ như là nó muốn ăn tôi, theo phản xạ tôi đã rút điện thoại ra và định gọi cảnh sát thì bỗng nhiên tôi lại vấp ngã. Lúc tôi quay lại thì nó đã cách tôi chỉ còn không quá 5 mét, ngay lúc đó đã có 1 người mặc đồ đen phủ toàn thân và xử lí con vật đó. Tôi sốc đến nỗi không nói nên lời và ngất đi.

-Ngày 10/5/2007

Tôi đã tham gia vào một tổ chức có tên gọi là "phù thuỷ" và bắt đầu học phép thuật. Hy vọng điều này không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi nhiều.

-Ngày 19/5/2007

Vào sinh nhật lên 4 của thằng bé, trong lúc nó ngủ, một vài thành viên của tổ chức đã đến để thẩm định sức mạnh cũng như kiểm tra con tôi vì họ không chắc rằng con tôi có bình thường không. Vào mờ sáng hôm sau họ đã tới và nói rằng con tôi mang có mang huyết thống của phù thủy và có thể sử dụng ma thuật, họ còn bảo rằng đây một trong số trường hợp hiếm nên đã muốn bắt con tôi đi.

Theo bản năng của một người cha, linh tính mách bảo tôi rằng chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ nên tôi đã quyết định phản bội lại tổ chức và bảo vệ con tôi đến cùng.

-Ngày 1/2/2017

Tôi đã tìm lại được cuốn sổ và đọc nó.

-ngày 19/3

Tôi sẽ đi mua đồ ăn cho gia đình tôi.

Sau khi đọc xong nhật kí của bố tôi đã rất hoang mang vì tôi không hiểu ông ấy đang viết gì.

"Có khi là ông ấy viết những gì mik tưởng tượng ra không?" Tôi chợt nghĩ.

Còn tiếp