Chereads / DỊ GIỚI KHÔNG TƯỞNG / Chapter 1 - CHƯƠNG 1 : Căn Phòng Đá

DỊ GIỚI KHÔNG TƯỞNG

🇻🇳huytran2002
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 9.8k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - CHƯƠNG 1 : Căn Phòng Đá

Một sự tĩnh lặng, yên ắng đến khó tả. Đó là câu duy nhất tôi có thể diễn tả ngay lúc này !

Chuyện gì thế này? Tôi chỉ vừa lấy lại được ý thức của mình. Tôi chợt nhận ra , giờ đây cơ thể của tôi.

[ Nó cứ như, không còn là của tôi nữa - Tôi hoàn toàn không thể làm chủ được nó ].

Bây giờ, tôi chỉ có thể dùng cảm giác của mình , để cảm nhận mọi thứ .

Mọi thứ dường như rất yên tĩnh, cứ như nơi này không hề tồn tại bất kỳ thứ gì khác, ngoài bóng tối cả. Nơi này yên tĩnh đến mức kỳ lạ, nó khiến cho tôi có một cảm giác bất an chưa từng có.

Dưới chân tôi bây giờ, không hề có sự hiện diện của mặt đất.

" Mình đang lơ lửng sao ? Nơi đây là đâu chứ."

" Mà khoang , trước đó. Thì mình là ai ....? Tại sao mình lại ở đây".

" Mình không thể nhớ được bất cứ chuyện gì cả...."

Trong khi những câu hỏi mơ hồ đang ngày càng tăng lên trong tâm trí tôi. Thì một giọng nói nhẹ nhàng, từ từ vang lên từ suy nghĩ của tôi và chèn vào những câu hỏi của tôi lúc bấy giờ.

Một cách đầy dịu dàng, trong tích tắc, giọng nói đó đã xóa bỏ toàn bộ câu hỏi và sự lo lắng của tôi từ bao giờ.

"Cậu đã được chọn .... để trở thành .... kẻ thống trị."

"Gì cơ !...thống trị ? Là sao ? Cô là ai ?".

Cùng lúc đó những tiếng vỗ tay và bước chân bắt đầu phát ra từ mọi hướng.

Cứ như tôi đang bị một đám đông vây kín.

Một cách vô thức tôi tôi bật dậy. Tôi phát hiện ra, mình đang ở trung tâm của một hành lang rộng và dài.

Những hành lang ấy nó sâu đến mức, tôi chỉ có thể nhìn thấy phía cuối hành lang.

Là một màu đen muốn nuốt chửng hết tất cả mọi thứ đi vào nó.

Tôi loay hoay tìm người vừa cất tiếng.

Nhưng, những lời nói lẫn tiếng bước chân, vỗ tay điều tan biến như chưa từng xuất hiện.

"Là sao chứ ? Là ảo giác sao...?".

Tôi quay đầu nhìn sơ một vòng.

Trước mắt tôi, là một nơi kì lạ...Một căn phòng liên thông với nhiều hành lang.

Hành lang đó , có vẻ được tạo nên bở một loại đá có màu xanh riêu pha chút gân màu nâu nhạt với kích thước vô cùng lớn.

Hình thù của những khối đá này vô cùng kỳ lạ, chúng xếp chồng lên nhau trong có vẻ cực kỳ rắn chắc.

Ở những kẻ hở , của những khối đá này , phát ra một màu xanh lục rồi nhiều lúc thay đổi sang màu nâu nhạt , một cách chậm rãi.

Sau khi định thần được một lúc.

Tôi quyết định đứng lên và đi xem xung quanh vài vòng xem xét nơi này , sau vài vòng tôi không thể nhớ bất kỳ điều gì cả .

Kể cả nơi này là đâu ? và tại sao mình lại ở đây ?.

Nơi này giống như một hang động bằng những khối đá lạ , ở trung tâm có hình tròn khá lớn.

Phía dưới sàn có điêu khắc nhiều văn tự lạ, mà tôi không tài nào đọc được.

Bốn hành lang chia ra nằm đối xứng với nhau, ở mỗi hành lang điều có một cánh cổng đá mở hướng vào trong .

Vừa đủ cho khoảng một đến hai người chen qua.

Cùng với đó, một mùi hôi cứ thi thoảng lại bốc lên khiến tôi vô cùng khó chịu.

Ở trung tâm, nơi tôi đang đứng có một cột đá lớn dạng hình trụ cao ngang vai điêu khắc nhiều hoạ tiết phát sáng mời ảo.

Tôi tò mò lại gần. Trụ đá ấy , to khoảng một đến hai vòng tay người ôm , đầu trụ có năm

mấu chốt hình vuốt châu vào nhau. Trong khá giống như bàn tay đang cố nắm lại vậy.

Bên trong cột có một viên ngọc nhỏ phát sáng và một ít chất lỏng màu xanh đậm. Tôi cẩn thận đưa tay chạm vào viên ngọc định lấy nó lên.

Bỗng nhiên, toàn bộ thân trụ đá phát sáng chói lọi, tiếp đến lan xuống sàn rồi bao quanh toàn bộ không gian ở đó.

Ánh sáng đột ngột mạnh lên. Chỉ trong chớp mắt, căn phòng điều biến mất. Xung quanh tôi bây giờ chỉ chỉ toàn là một màu trắng xóa, đến mức tôi không thể mở mắt nổi.

Ánh sáng giảm dần. Tôi ngẩn người ra vì khung cảnh hiện ra trước mắt tôi bây giờ là một căn phòng vô cùng huyền ảo và xinh đẹp.

Tôi không còn có thể tin vào mắt mình được nữa, Trước mắt tôi giờ đây cũng vẫn là một căn phòng đá.

Nhưng những khối đá nơi này có kích thước vừa phải, chúng có hình lục giác xếp kín và chồng lên nhau, căn phòng khá rộng có đầy đủ nội thất và một chiếc bàn nhỏ. Khắp căn phòng điều khoác lên mình một màu xanh lục nhẹ. Mọi thứ trong căn phòng được trao chuốc rất tinh tế và sang trọng, trong thoáng chốc tôi vô tình thốt lên.

" Thật đẹp~~."...

Từ phía sau tôi một giọng nói thân thuộc cất lên. Khiến tôi choàng tỉnh.

" Cảm ơn ngươi ! ... Ngươi có vẻ khác với thứ tạp chủng mà ta biết đấy. Con Người."

đón xem Chương 2 : Mùi vị tử thần