Chereads / Có lẽ anh không còn yêu em nữa! / Chapter 2 - CHƯƠNG 1: CÔ GÁI ĐÁNG THƯƠNG

Chapter 2 - CHƯƠNG 1: CÔ GÁI ĐÁNG THƯƠNG

- Phạm nhân số 1204, trong quá trình cải tạo đã có biểu hiện rất tốt nên được ân xá, mãn hạn tù trước 1 tháng...

- Phạm nhân số 1204 bây giờ cô được thả tự do rồi...

- Phạm nhân số 1204 hãy sống thật tốt đừng để phải vô đây nữa...

- Phạm nhân số 1204 từ bây giờ cô có thể sử dụng tên của mình HOÀNG GIA HÂN, hãy là một công dân tốt....

**********

"Két...." cánh cửa phòng nhà tù đóng lại sau khi cô – Hoàng Gia Hân vừa mới bước ra khỏi nơi đó. Đã trôi qua 5 năm rồi, qua khứ cũng khép lại nhưng nó vẫn y nguyên trong đầu cô như mới xảy ra ngày hôm qua. Tất cả mọi thứ đều có kết cục của nó và cô đã trả giá cho những gì mình đã làm. Bây giờ là lúc kết thúc mọi chuyện.

Ngửa đầu lên hít thở không khí trong lành mà lâu rồi cô chưa tiếp xúc này, lúc này cô mới cảm thấy được thả tự do là chuyện tốt nhất trong cuộc đời của cô ngay thười điểm này.

Đứng bên đường khoảng 5 phút, một chiếc xe chạy đến trước mặt cô và dừng lại. Người phụ nữ trên xe bước xuống tiến lại gần nhìn dáng vẻ gầy gộc của Gia Hân ôm trầm lấy cô khuôn mặt đầy đau thương nói:

- Nhóc con phải chịu nhiều cực khổ rồi, lần này chị sẽ không để em ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết nữa đâu...

- Jane, cảm ơn chị rất nhiều...

Gia Hân đưa tay lên ôm lấy người phụ nữ dính chặt lấy mình nãy giờ cảm động không nói nên lời. Có lẽ trên đời này ngoại trừ người đó và Jane thì không còn ai có thể yêu thương che trở cho cô đến mức này.

À

Phải nói là còn có anh nữa nhưng có lẽ từ vụ việc 5 năm trước nhát dao kia đã biến tình yêu đó thành thù hận và anh chắc sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nữa đâu bởi chính cô còn không tha thứ cho chính mình thì sao dám nhận được sự thương hại từ anh.

Một lúc sau chiếc xe dừng trên đường chạy đi mang theo một người phạm nhân vừa mới được phóng thích bắt đầu một cuộc sống mới

********

- Bây giờ em muốn đi đâu, chị sẽ đưa em đi... Nếu không chúng ta về chỗ chị nghỉ ngơi trước rồi tính sau

Chị Jane lên tiếng ngay khi xe vừa chạy vào đường quốc lộ.

- Chị cho em đến trước khu A là được. Em biết chỗ chị rồi chút nữa xong việc em sẽ tới chỗ đó.

Cô bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ trả lời... chị Jane nhìn cô lắc đầu thở dài nói:

- Em vẫn muốn tới gặp cậu ta sao? Giờ mọi chuyện đã như vậy rồi em còn muốn níu kéo nữa sao? Hơn nữa 2 năm trước cậu ta cũng đã đính hôn rồi! Giờ em trở về thì chưa chắc cậu ta đã để ý đến em! Đừng tự làm khổ mình nữa được không?

- Không... em không muốn níu kéo gì cả... mọi chuyện đi đến ngày hôm nay là do em sai nhưng em không hối hận... em chỉ muốn nhìn xem anh ấy như thế nào thôi! Anh ấy có vị hôn thê rồi, em sẽ không phá hoại tình cảm của họ đâu! Chỉ nhìn một chút thôi, em hứa đây là lần cuối cùng. Nhìn xong sẽ đi ngay.

Gia Hân nhìn chị Jane bằng ánh mắt van nài đầy bất lực nhưng ai bảo cô là người đuối lý trước. Trở về nước, yêu anh, nghe lời họ hại anh... mọi chuyện do cô là người bắt đầu thì cô cũng đã là người kết thúc rồi. Hiện tại cô chỉ muốn nhìn anh lần cuối cùng trước khi cắt đứt tình cảm của mình, chôn sâu nó vào tận đáy lòng mà thôi!

Chị Jane nhìn cô bất lực đánh tay lái về hướng ngoại ô, nhẹ nhàng nói

- Được! Chỉ nhìn cậu ta một lần thôi! Chị chờ em...

***************

Dừng xe trước ngôi biệt thự nhà họ Hàn, Gia Hân hạ của xe xuống lặng lặng đưa mắt ngắm nhìn ngôi biệt thự xa hoa, cổ kính phía trước rồi chỉ chăm chú nhìn vào cánh cổng màu ngà kia chỉ mong mỗi một bóng hình xuất hiện. Chỉ cần anh chịu xuất hiện một lần để cô có thể ngắm anh một lần cuối cô sẽ biến mất mãi mãi trong cuộc sống của anh... mà phải nói là " cô đã biến mất khỏi cuộc sống của anh từ 5 năm trước rồi mới phải". Bây giờ phải nói là nhìn anh một lần cuối khi biết anh sống tốt rồi cố sẽ chôn anh sâu trong đáy lòng để sống tiếp cuộc sống tăm tối của mình.

Trời không bao giờ phụ lòng người, 30 phút sau cuối cũng anh cũng trở về. Anh vẫn như vậy sạch sẽ, gọn gàng, lịch lãm với bộ vest trắng. Anh luôn ấm ấp và tử tế. Nụ cười của anh luôn rất đẹp nhưng giờ nó không còn dành cho cô nữa rồi. Anh trở về và bước xuống xe cùng người con gái khác. Cô ấy rất xinh đẹp, làn da trắng muốt, bộ váy voan trắng trên người cũng thật hợp với cô ấy, cũng hợp với bộ đồ của anh nữa. Anh và cô ấy nói chuyện rất vui. Anh cười rất nhiều còn ôm cô ấy khi bước vào trong nhà nữa. Bây giờ cô đã nhận ra người con trai tên Hàn Phong không còn dành riêng cho cô nữa rồi. Trong thâm tâm cô bây giờ chỉ có thốt lên một điều "Họ thật đẹp đôi!"

Nhìn theo bóng dáng 2 người dần biến mất sau cánh cửa kia mà lòng cô chợt thắt lại. Cứ thẫn thờ như vậy mấy phút cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại dùng cái nhắm mắt này xóa bỏ hình bóng người con trai ấy ra khỏi thâm tâm của chính mình, xóa bỏ hết những ký ức vui vẻ của hai người, xóa bỏ ánh mắt ngây ngô ngày đầu gặp mặt... đến khi mở mắt ra chính là thực tại. Cô nên trở về với chính mình rồi một đứa con gái bị gia tộc vứt bỏ, một đứa con gái ngu ngốc, một đứa con gái ở tận cùng của đáy xã hội. Cô là một con người như vậy đó.

Đóng cửa chắn gió của xe lại, Gia Hân quay qua chị Jane miễn cưỡng nở một nụ cười.

- Em mệt rồi! Chúng ta trở về thôi!

- Được!

Chị Jane đau lòng nhìn đứa em gái số khổ của mình thở dài khởi động xe chạy đi. Còn Gia Hân sau lời nói đó liền im lặng không nói thềm lời nào, chỉ dựa người ra sau tự trấn an mình.

Nếu giờ cô nói cô hối hận rồi thì liệu mọi chuyện có trở về như ban đầu không? Giá như cô không trở về mà ở bên Anh cũng mẹ nuôi thì cô sẽ không phải gặp anh... Giá như cô trở về nhưng không đồng ý giả nam vào ngồi trường đó thì có lẽ cô sẽ không yêu anh... giá như cô không yêu anh thì cô sẽ không phải đau lòng như bây giờ... và... giá như cô không phải đâm nhát dao đó thì chắc anh cũng không hận cô như bây giờ

Nhưng...

Trên đời này không có " Giá như" và cũng không có thuốc hối hận cho cô quay lại nữa rồi. Tất cả chỉ là mơ mông viễn vông của cô. Cuộc đời của cô bây giờ chính là yên lặng sống dưới đáy địa ngục và trả giá cho quá khứ đầy tội lỗi của mình mà thôi...

~ Hết Chương 1 ~