Lúc tỉnh lại thì Khương Đường đã ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Người đứng bên giường hưng phấn kêu lên: "Cậu tỉnh rồi!" - chính là Diệp Linh.
Hắn nháy mắt mấy cái, lấm lét nhìn trái phải một chút, mở miệng nói câu đầu tiên là: "À, Viên Viên ngốc đâu?"
Diệp Linh thưởng ngay cho hắn một cái cốc đầu: "Sao có thể gọi người ta như thế? Là người ta gọi xe cứu thương đưa cậu đến bệnh viện đấy!"
Đó là tôi bảo chị ta gọi điện đấy chứ! Trong lòng Khương Đường nhủ thầm.
"Nó về nhà nghỉ trước rồi. Giờ là nửa đêm, cậu đã hôn mê cả ngày rồi đấy! Người một tay đưa cậu đến bệnh viện là Viên Viên, nó còn tất tả về nhà gọi tôi dậy, nếu không tôi cũng không biết cậu bị ốm nặng như vậy!"
Khương Đường nhìn bà chị thần kinh thô này không nói gì.
Rõ ràng hai người ở chung một mái nhà sao chị vẫn không phát hiện được em trai bảo bối của chị bị bệnh nặng như vậy?
Xem ra không thể tin vào phụ nữ được, Khương Đường quyết định tương lai sẽ dựa vào chính mình.
Hắn quyết định muốn làm bác sĩ, về sau có bệnh sẽ tự mình chữa trị, không cần phải nhờ cậy phụ nữ.
Diệp Linh vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Phù! Cậu cũng thật là, sao phải ngoan cố làm gì? Trước đó mẹ đã cảm thấy cậu có điều gì đó khác lạ mà cậu vẫn cứ làm bộ nói không sao."
Khương Đường nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Rất lo lắng cho tôi sao?" *lúc này KĐ chưa thật sự chấp nhận DL là chị nên chưa chịu gọi tiếng "chị"*
"Bốp"
"Ui! Sao lại đánh tôi?" Hắn giận xoa xoa cái trán đáng thương nhìn Diệp Linh chằm chằm.
"Cậu hỏi nhảm gì đấy? Tất nhiên là tôi phải lo cho cậu rồi! Cậu là em trai tôi, ngộ nhỡ có chuyện gì không hay xảy ta tôi cũng không sống nổi! Hơn nữa tôi biết nói sao với cha mẹ đây? Cậu cũng thật là, thân thể cũng mình thì mình phải rõ nhất chứ, còn cố tình làm ra như vậy. May mà cha mẹ không có ở đây nếu không bọn họ sẽ rất lo lắng."
Khương Đường cúi đầu.
Qua một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: "Cám ơn chị.
"Hả? Cậu vừa nói cái gì?" Diệp Linh lập tức vểnh tai.
Cô có phải mới nghe lầm không? Tên nhóc này lần đầu tiên ngoan ngoãn gọi cô là "Chị".
"Lời hữu ích không nói lần thứ hai. Đầu tôi tự nhiên thật choáng váng, phải nghỉ ngơi rồi."
"Ôi này, chẳng phải lời hữu ích thì càng phải nói thêm lần thứ hai hay sao? Nữa đi em trai yêu quý, gọi "Chị" cho chị nghe nữa nào!" Diệp Linh chọc ghẹo hắn.
Khương Đường đang định phản kích thì đột nhiên có một vật thể mềm mại nhào đến bên người, khiến hắn sửng sốt, mắt mở cực lớn, trong nháy mắt không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, giọng Diệp Linh nghe sao lạ lạ như vậy?
"Viên Viên, làm ơn, điểm này của cậu tớ thấy thật không thể chấp nhận nổi, đối với ai cũng là một bộ dạng thương người như vậy sao? Mà lá gan thì lại nhỏ….Nhìn xem em trai tớ còn vui vẻ khỏe mạnh, cậu không cần phải tự trách mình đâu. Nó bị sốt là đáng đời nó, không liên quan đến cậu, nếu cậu không kịp thời đưa nó lên xe cứu thương thì giờ nó đã không ở đây thoải mái như vầy, yên tâm, yên tâm! Cậu đừng khóc nha…."
Khương Đường phục hồi lại tinh thần, trong ngực hắn là Trình Viên Viên sao?
Thì ra thân thể con gái lại mềm mại thế này, ấm áp, hơn nữa tràn ngập khoang mũi của hắn là mùi thơm nhẹ nhàng không thể tưởng tượng được, làm hắn tê liệt cả người.
Còn nữa...cái thứ mềm mại dán vào ngực hắn chẳng lẽ là…..
Thật là hỏng bét, hắn cảm giác thân thể mình dường như càng lúc càng nóng thêm.
"Viên Viên, chị Viên Viên, tôi không sao đâu!"
"Nhưng ….tôi thật sự lo lắng, sáng nay cậu ngất đi như vậy, tôi gọi mãi cậu cũng không tỉnh lại, tôi không có cách nào đưa cậu xuống lầu….."
Diệp Linh lúc này mới chen miệng vào: "Ôi trời, Viên Viên, em ấy mập như thế dĩ nhiên là cậu không làm được gì rồi!"
"Diệp Linh ngu ngốc, tôi mập ở chỗ nào hả? Bây giờ là thời kỳ trổ mã của tôi, đây gọi là khỏe mạnh có biết chưa!" Khương Đường cực kỳ tức giận rống lên.
Không biết vì sao đột nhiên hắn không muốn trước mặt Trình Viên Viên bị chị gái chế nhạo.
Hắn nghĩ...bây giờ thật giống người lớn an ủi cô gái nhỏ đang ở trong lòng hắn, vì hắn mà khóc.
Vào giờ khắc này, hắn có một cảm giác lâng lâng, thì ra mình cũng có thể là nam tử hán đội trời đạp đất, ôm cô gái mà mình yêu thích vào trong ngực, cô nhu nhược không có chỗ nương tựa, tâm địa lại thiện lương, là người cần được hết sức thương yêu như bảo bối cần được bảo vệ…..
Diệp Linh đứng ở một bên cảm thấy có điều gì đó không đúng, sao trên mặt em trai mình lại lộ ra vẻ háo sắc giống như mấy lão dê già vậy?
Tên nhóc này rõ ràng chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Chẳng lẽ là bởi vì... Ánh mắt của cô dời xuống dưới, quả nhiên là thấy bộ ngực cỡ C của cô bạn thân đang đè gắt gao trên người Khương Đường, khó trách vẻ mặt tên nhóc kia như muốn phun hết cả máu mũi ra.
"Viên Viên, thằng nhóc này không chết được đâu! Đừng vì hắn mà rơi nhiều nước mắt như thế, lãng phí." Diệp Linh kéo Trình Viên Viên một cái thuận tiện đưa cho cô mấy tờ khăn giấy lau nước mắt, nước mũi.
Khương Đường đột nhiên cảm thấy trong ngực mất đi ấm áp, biểu tình mất mát như đưa đám không giấu được.
Lúc này Diệp Linh vỗ đầu hắn một cái.
"Ui! Sao lại đánh em?"
"Tên nhóc đáng chết này, còn bé như vậy đừng có tự biến đầu óc của mình thành "phế liệu" như thế có đuôc không hả?"
"Em có làm gì đâu?"
"Còn nói không? Mặt của em đều đỏ hết lên! Còn nữa... đây là cái gì?" Ngón tay Diệp Linh chỉ xuống chỗ chăn bông đắp nửa người dưới: "Sao chị lại cảm thấy nơi đó có vẻ như mới nhô ra một chút?"
"Á... Không có, không có, không có, chị nhìn nhầm rồi!" Khuôn mặt đỏ bừng vội run lẩy bẩy lật người đắp chăn, kéo lấy cái gối úp lên đầu.
"Hả, Cục Đường, sao em lại nằm như thế này? Như vậy không phải là không tốt với tim mình sao?" Trình Viên Viên lau khô nước mắt, tò mò hỏi.
"Như vậy mới dễ ngủ." Khương Đường núp đầu dưới gối nói vọng ra.
Ánh mắt nghi hoặc của Trình Viên Viên nhìn về cô bạn thân Diệp Linh đứng bên cạnh, chỉ thấy cô bạn đang cô nén cười, bả vai vẫn run không ngừng.
Chị em nhà này thật là kỳ quái.
Cuối cùng Trình Viên Viên kết luận như vậy.