Đứa trẻ không đợi được mẹ xong việc, đôi mắt nó lờ đờ híp lại, cái đầu lắc lư hệt như món đồ chơi trong tay. Cho tới khi không gắng gượng được nữa thì thằng bé gục xuống đất ngủ một cách ngon lành.
Ma Kim và Xích Bích nhìn thấy cảnh tượng đó liền bật cười. Chủ quán đang đem hai tô cháo ra cho khách có hiếu kỳ ngó qua xem thử hài nhi đang nghịch ngợm gì, khi phát hiện tiểu tử thối nằm úp mặt trên nền đất đầy bụi thì rất sốt ruột. Bà ta trong lúc bước đi vội vàng đã bất cẩn vấp chân và vô tình hất tô cháo về phía Xích Bích.
Ma Kim có cơ hội hóa thân thành anh hùng cứu mỹ nhân, nhanh chóng dùng thân mình để che chắn. Mặc dù cháo đang rất nóng nhưng da thịt của hắn chẳng hề hấn gì khi tiếp xúc, tính ra nguội chán so với những lúc ngâm bồn cùng các đạo lữ.
Có điều bộ y phục tinh tươm bị vấy bẩn khiến Ma Kim có chút không hài lòng. Nhưng điều đáng sợ hơn đó là Xích Bích đang vô cùng phẫn nộ, sợi dây chỉ trong ống tay áo nàng lập tức phóng về phía bà chủ quán, nàng lạnh lùng nói một cách ung dung:
- Chết cho ta.
May mắn thay, Ma Kim có thể nhìn thấu cảm xúc của nàng nên kịp thời ngăn cảnh tượng máu me xảy ra. Hắn dùng tay quấn lấy sợi chỉ siêu mỏng, thứ đủ bén để làm xước làn da rắn rỏi rồi khẽ chạm vào cằm nàng.
Để tránh gây ra náo loạn, Ma Kim chọn cách nói lời an ủi cô tiểu thư ngang ngược thay vì quở trách:
- Nè, nể mặt tại hạ, đừng động tay động chân trong Hoàng Hà thành. Có thể coi đó là một trong những điều khoản cam kết. Để ta bảo bà ta bồi thường tô cháo đặc biệt nhé.
Loạt thao tác xảy ra trong tích tắc khiến cả đám thường dân chẳng thể nắm bắt kịp. Bà chủ quán vội cúi đầu xin lỗi thành khẩn, dù sao y phục của Ma Kim và Xích Bích thừa sức nói lên thân phận quyền quý của họ, nếu không may làm phật lòng thì hậu quả khôn lường.
Xích Bích ngoan ngoãn nghe lời Ma Kim, không chấp nhặt hạng phàm nhân này, chỉ đành nén cơn giận quay người rời đi:
- Tiểu nữ muốn tới Nhật Nguyệt lầu.
- Được được, chiều ý nàng.
Ma Kim cố gắng xoa dịu tâm trạng của nữ nhân máu lạnh trước mặt, sau đó hắn bước lại chỗ bà cô kia, đưa một tấm lệnh bài kèm một thỏi vàng trị giá mười vạn đồng, nghiêm giọng căn dặn:
- Cầm lệnh bài, đến Nam quan bảo lính canh đưa các ngươi đến nơi an toàn, kể chuyện ngày hôm nay với họ. Đừng thắc mắc nhiều kẻo họa sát thân. Ta chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Nói xong Ma Kim cũng nhanh chóng đuổi theo, không quên nắm lấy bàn tay thon gọn của nàng cùng dạo bước.
.
Quả đúng như Ma Kim nghĩ, đám tay chân của Xích Bích rất trung thành với ả ta, theo một cách mù quáng. Như thường lệ, bất cứ ai chọc giận tiểu thư thì chỉ có con đường chết và lần này chẳng ngoại lệ.
Bọn chúng gồm ba tên nhị giai trung kỳ, đợi khi chủ nhân khuất bóng liền lập tức ra tay máu lạnh.
Nhưng hành vi Ma Kim đưa lệnh bài cho người đàn bà kia đã thu hút sự chú ý của các phu nhân của Kim phủ, bọn họ đoán chắc rằng gia chủ muốn ám hiệu điều gì đó nên đã nán lại theo dõi. Khi họ phát hiện ra đám cặn bã của Sát Dục hội hạ thủ với cả thường dân thì không nghĩ ngợi nhiều lập tức ra tay nghĩa hiệp.
Một tên sát thủ phóng ra hai con dao găm nhằm đoạt mạng hai mẹ con bán cháo, dù sao cũng là nhị giai tu chân giả, há lại phí nhiều thời gian cho mấy chuyện vặt vảnh nên chọn cách nhanh gọn lẹ.
Thiên Khả ngay tức thì dịch chuyển tới và triệu ra Thiên Thuẫn để che chắn.
Những con dao găm nhất giai cỏn con lập tức vỡ vụn khi chạm vào tấm khiến cứng cáp nhất Hạ Giới.
- Bọn khốn các ngươi, trong Hoàng Hà thành mà dám giở trò hạ lưu. Xem ra là muốn chết.
Bọn sát thủ ngay lập tức nhận ra nữ nhân hùng hổ đối diện là Thiên phu nhân của Kim phủ. Chúng liếc mắt thăm dò ý định lẫn nhau, sau vài giây chần chừ thì quyết định rút lui, bởi dù sao Kim phủ cũng có giao hữu với Xích Bích, nếu chẳng may chuyện này làm kinh động tới tiểu thư thì mười cái mạng không đền được.
Nhưng Hồ Mẫn há dễ dàng để món hàng tốt thế này chuồn mất. Nàng nhanh trí lấy từ trong túi trữ vật ra một cây pháo sáng và bắn lên trời, đây chính là cách thức yêu cầu cứu viện của Nhật Nguyệt đế chế, có phần phô trương quá mức cần thiết khi đã khiến cả Hoàng Hà thành chú ý.
Các nhân viên cộm cán đang đứng ngoài quầy tiếp tân của Nhật Nguyệt trọ quán bị thu hút bởi tín hiệu đó.
Ma Kim cũng theo phản xạ quay đầu nhìn, khi thấy động tĩnh, hắn chỉ chậc lưỡi một cái rồi tiếp tục giới thiệu thực đơn đặc biệt cho Xích Bích và dẫn nàng vào phòng ăn riêng biệt trên lầu.
Hắn không ngần ngại thay y phục trước mặt đối phương, để lộ vóc dáng săn chắc đầy nam tính. Xích Bích cũng không phải lần đầu thấy thấy da thịt nam nhân, nhưng chẳng hiểu sao lúc này nàng trong lòng có chút rạo rực.
.
Nhị Nô nhanh chóng xuất hiện tại nơi bắn ra pháo sáng, nàng bất ngờ khi thấy Hồ Mẫn có mặt tại hiện trường nên tức giận quát:
- Là ngươi? Lại nghịch ngợm gì thế hả??? Đây là lần thứ hai rồi đấy.
Hồ Mẫn nhếch mép cười, trên tay nắm chặt thanh lưỡi hái đưa ra trước mặt như muốn khoe khoang:
- Sao? Ý kiến gì? Lần đầu chỉ là ta muốn thử pháo có hiệu nghiệm không thôi. Giờ thì đang cần người sai vặt.
Thiên Khả ngay lập tức thổi tắt ngọn lửa xích mích của hai tình địch ương ngạnh này, nàng nói lớn:
- Còn đứng đó làm gì? Có tội phạm xuất hiện, mau đuổi theo bọn chúng!
Nhị Nô khẽ gật đầu đáp:
- Vâng, thưa phu nhân.
Hồ Mẫn thấy vậy liền nhảy cẫng lên chất vấn:
- Nè, nè, ta cũng là phu nhân mà! Sao ngươi không lễ phép với ta?
Nhị Nô chỉ im lặng khinh bỉ, tinh thần tập trung vào nhiệm vụ đuổi theo mấy tên thích khách.
.
Ba tên thuộc hạ của Sát Dục hội khá bối rối khi không biết xử lý sao cho ổn thỏa, chỉ có thể vừa cắm đầu chạy vừa nghĩ đối sách.
Nhị Nô và Hồ Mẫn tốc độ vượt trội hơn hẳn nhưng không vội áp chế những tên tội phạm trước mặt. Họ rõ ràng muốn chơi trò mèo vờn chuột, nhân cơ hội này để khiến Sát Dục hội bẽ mặt, khiến họ không còn dám tự tung tự tác trên vùng đất này.
.
- Nào há miệng, a!
Ma Kim đang gắp đũa chuẩn bị đút Xích Bích ăn một miếng thịt thơm ngon thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc cốc, cốc cốc.
Âm thanh này là mật mã giao tiếp của Sát Dục hội, xem ra đám người đó muốn hỏi ý của Xích tiểu thư về rắc rối đang xảy ra.
Ma Kim nghe tiếng động liền dừng đũa lại, điều này khiến cho Xích Bích cụt hứng. Khỏi phải nói cũng biết nữ ma đầu lúc này bực bội như nào, ả ta ngượng ngạo đứng dậy xin phép:
- Để tiểu nữ ra xem coi ai đang muốn quấy rầy.
Ma Kim cũng đứng phắt dậy khiến cho đối phương ngạc nhiên, nhưng hành động tiếp theo của hắn chỉ là đút nàng nốt miếng thịt và nhẹ nhàng nói:
- Ừa. Sẵn nàng gọi nước giúp ta. Ban nãy mãi lo lựa đồ ăn trong thực đơn mà quên mất.
Xích Bích mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài. Ánh mắt của nàng nhanh chóng chuyển sang chế độ chết chóc khi gặp mặt tên phiền toái dám phá vỡ bầu không khi tươi vui giữa nàng và đối tác.
Tên hội viên đó cũng e sợ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng tiểu thư mà cúi mặt xuống đất rụt rè nói:
- Bẩm, có ba tên trung hội viên bị các phu nhân của Kim gia đuổi bắt.
Xích Bích chau mày thắc mắc:
- Lí do?
- Không rõ ạ, có lẽ họ vừa vi phạm luật lệ gì đó trong Hoàng Hà thành.
- Bảo chúng khoanh tay chịu trói, sau đó kêu một tên thượng hội viên đến xin chuộc người, nói là chúng ta sẽ nợ Kim gia một ân tình, còn nếu bọn họ không chấp nhận thì tìm cách mau chóng giết quách ba tên đần đó đi. Đừng làm phiền ta lúc ta bên cạnh Kim công tử, ta không nhắc lại lần hai đâu.
- Dạ vâng, thưa tiểu thư.
Xong việc Xích Bích mau chóng quay trở lại phòng, Ma Kim vẫn yên vị trên ghế, hắn rướn người hỏi:
- Sao rồi? Bích cô nương gọi thứ đồ uống gì đó?
Xích Bích lúc này mới giật mình sực nhớ bản thân quên gọi nước, bèn lấp liếm:
- Tiểu nữ không biết dùng đồ uống nào cho hợp vị. Muốn quay lại hỏi ý của công tử.
Ma Kim điệu bộ bình thản đáp:
- Được thôi, để ta gọi nhân viên.
Hắn đứng dậy rồi bước tới kéo sợi dây gần lối vào, nó được nối với một cái chuông nhỏ ở lầu dưới, dùng để yêu cầu phục vụ.
.
Hồ Mẫn, Nhị Nô và Thiên Khả bên này vẫn đang ráo riết đuổi theo đám ngoại giáo. Ba tên đó chia ra ba hướng để chạy, chính vì vậy các phu nhân cũng phải tách lẻ.
Sau khoảng chục phút truy đuổi, Nhị Nô và Thiên Khả đã thành công tóm được hai tên tội phạm, còn về phần của Hồ Mẫn, nàng ta vẫn cứ dây dưa mãi.
Do đối phương đã nhận được chỉ thị từ cấp trên nên không còn ý định tẩu thoát, cố tình va phải chướng ngại vật để giảm tốc độ tuy nhiên Hồ Mẫn vẫn giữ khoảng cách an toàn, nàng ta thậm chí còn phân thân ra để đánh lạc hướng.
"Khốn khiếp, sao ả không tấn công, hay là sợ bị thương. Ta có nên đứng lại. luôn không?" Tên thích khách dần mất kiên nhẫn.
Bỗng dưng Hồ Mẫn nhếch mép cười đầy ẩn ý, nàng bất ngờ từ một góc khuất triệu hồi ra Bạch Miêu lệnh nó phóng tơ trói kẻ địch.
Điều này làm tên sát thủ thở phào nhẹ nhõm, rủa thầm: "Con khốn này thích giở trò màu mè thế không biết."
Hồ Mẫn kéo căng sợi tơ rồi buông tay ra, cục bông trắng theo quán tính lao tới kẻ địch hất văng y trúng tòa công trình trước mặt xuyên thủng cả tường đá.
"Khốn khiếp!" Tên tay sai của Sát Dục hội tức giận, rất muốn dạy cho ả tiện tì kia một bài học nhưng vì đã nhận mệnh lệnh nên không dám phản kháng.
Hồ Mẫn dường như đã sớm nhận ra điều này, nàng không ngần ngại lao tới dạy dỗ tên hạ đẳng.
Họ đang ở trong một khách điếm kiêm tửu lầu đắt khách, nhưng rất nhanh sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn.
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, xin nữ hiệp tha tội!
Mặc kệ những lời van xin của đối phương, Tiểu Bạch Tuyết vẫn tay đấm chân đá một cách thỏa thích. Tuy thể lực yếu ớt nhưng những đòn công kích của nàng đều mang theo ma lực rất lớn khiến nạn nhân cực kỳ đau đớn.
Quan khách xung quanh vội vàng lùi xa ra để tránh phiền phức, lúc này chỉ còn vài tên nhân viên của cửa tiệm gan dạ đứng cách có vài bước tập trung quan sát.
- Thôi, dừng lại đi. Cẩn thận đau tay em đấy!
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ trên tầng lầu phía trên, là Ma Kim. Thì ra khu vực đang xảy ra ẩu đả không đâu khàc chính là Nhật Nguyệt trọ quán, nơi mà Kim gia chủ đang tiếp đãi Sát Dục hội tiểu thư.