Chereads / Đấng Du Ký Cửu Giai Giới / Chapter 219 - Thao túng tâm lý

Chapter 219 - Thao túng tâm lý

Mặc dù đang bị Ma Kim giữ tay và tứ phía có đám người che mặt bao vây nhưng Xích Bích vẫn bình thản hỏi:

- Kim gia chủ, đây là ý gì?

Ma Kim nhanh trí trả lời:

- Ta chỉ muốn trả lại khăn che mặt, nếu có gì mạo phạm, xin đạo hữu bỏ qua cho.

Sau đó hắn quay sang phía mấy tên thuộc hạ hét lớn:

- Còn không cút?

Cả đám giáo đồ bị hớ một vố, ngay sau đó vội rút lui.

Kế tiếp Ma Kim đưa chiếc khăn màu đỏ cho mỹ nhân và lịch sự nói:

- Mời vào phòng khách uống trà đàm đạo, hướng này.

Xích Bích nhếch môi cười rồi bước tới khoác tay Ma Kim, vui vẻ nói:

- Không cần trả, tiểu nữ tặng ngài đó, đi thôi nào, gia chủ... hay chàng muốn ta gọi là công tử nhỉ?

- À ờm, sao cũng được.

Hồ Mẫn đứng ngơ ngác như trời trồng khi nhìn thấy nữ tử xa lạ ngang nhiên cướp đi đạo lữ của mình. Nàng bất lực òa khóc nức nở như một đứa trẻ nhưng chẳng ai đoái hoài. Chỉ có vũ hồn Bạch Miêu đang dụi đầu vào chân nàng như muốn an ủi chủ nhân.

Xích Bích nép đầu vào bờ vai săn chắc của Ma Kim hỏi nhỏ:

- Nè, công tử không định dỗ dành phu nhân bé bỏng sao?

Ma Kim lạnh lùng đáp:

- Không cần. Con ả vô dụng đó mít ướt lắm, chiều quá sinh hư, nàng ta vừa rồi tùy tiện ra ám hiệu cho bọn thuộc hạ lao tới bảo vệ thật khiến ta mất mặt.

"Đúng là một kẻ thâm sâu khó đoán, thật thú vị quá đi. Quyết định tự thân đến đây quả không sai mà." Xích Bích cười thầm trong bụng.

Hồ Mẫn bị đạo lữ cho ăn bơ, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhục chạy ra ngoài tìm sự trợ giúp của các tỷ muội.

Nhưng chưa rời khỏi cổng thì một tên giáo đồ đã chặn đường, y cúi đầu cung kính nói:

- Bẩm phu nhân, ban nãy chủ nhân có gửi mật mã, ngài ấy nhờ phu nhân báo với Thiên phu nhân yêu cầu Đặng Hạ Anh và Chu Tịnh Y rời đi.

- Ờ, biết gòi.

- Bẩm, báo động vàng đã được bật.

- Hứ, làm như ta không biết vậy. Cút đê.

"Hu hu, sao hôm nay bị xua đuổi quá vậy nè. Mặc dù ta là phận nô lệ nhỏ bé nhưng cũng tổn thương quá đi." Tên giáo đồ có chút chạnh lòng.

.

Báo động của Nhật Nguyệt đế chế có bốn màu lục, lam, vàng, đỏ.

Lục là mức độ nhẹ nhất, chỉ để thông báo sắp có tiệc tùng hoặc sự kiện lớn không quá nguy hiểm, chỉ cần giáo đồ chú ý cảnh giác hơn mọi ngày một chút.

Lam là khi có thế lực thù địch trà trộn vào Hoàng Hà thành để thực hiện một âm mưu nào đó, cần các giáo đồ nâng cao cảnh giác tới mức tối đa, quan sát nhất chỉ nhất động trong thành để thu thập tình báo.

Vàng là mức độ khá nguy hiểm, yêu cầu các cao thủ tại khu vực Hoàng Hà thành đến bảo vệ Kim phủ và yếu nhân của Kim gia. Bao gồm từ gia chủ, các phu nhân, tiểu thư cho tới những người có mối quan hệ thân thiết như mẹ của Tuyết Hân, các đứa trẻ trong Cô Nhi Viện, lão thành chủ,...

Đỏ là tình huống khẩn cấp, cần triệu tập toàn bộ giáo đồ có khả năng chiến đấu, trừ một số có nhiệm vụ đặc biệt, trở về Hoàng Hà Thành trong tư thế sẵn sàng tử chiến.

Các báo động được nhận biết bởi những cái chong chóng đặc biệt treo trên mái nhà các công trình của Nhật Nguyệt đế chế. Nó có hai màu trắng, đen và một trục ở dưới có thể điều chỉnh để quay về phía Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc. Mỗi hướng đại diện cho một màu báo động, nếu như chong chóng không quay về bốn hướng thì chứng tỏ không có báo động.

Khi có một công trình nào báo động, lập tức các công trình còn lại sẽ đổi hướng chong chóng theo. Phương hướng rất khó nhầm lẫn vì các công trình đều được quy hoạch Đông Tây Nam Bắc và trên mái vòm đều có họa tiết bốn góc rõ ràng để đối chiếu.

Các giáo đồ chưa nhận được mật mã truyền miệng hay thư tín thì vẫn có thể dựa vào chong chóng ở các công trình để nắm bắt được báo động, sau đó tiến hành đưa ra hướng giải quyết phù hợp.

Điều đặc biệt là các chong chóng không chỉ được gắn trên mái nhà của các công trình thuộc đế chế Nhật Nguyệt mà còn ở những hộ gia đình bình dân. Đơn giản là vì đó chỉ coi như vật trang trí bình thường đem lại may mắn, thường thì không xoay theo các hướng khác nhau mà cố định một hướng Đông Tây hoặc Nam Bắc.

.

- Mọi chuyện là như vậy đó!

Hồ Mẫn kéo các tỷ muội lại một hàng nước của Nhật Nguyệt rồi kể lại đầu đuôi sự việc, Lam Ngọc, Thanh Thanh, Tam Nô và Tứ Nô có cũng mặt ở đây để góp vui. Do Thiên Khả đang cùng với Đặng Hạ Anh và Chu Tịnh Y mua sắm nên không hay biết tin tức gì cả. Đại Nô với Nhị Nô thì sớm được điều tới Kim phủ để bảo vệ chủ nhân.

Ái Như đã quen với việc Ma Kim chinh phục mỹ nhân mới nên chẳng sinh lòng ghen tuông, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ khi sự việc lần này lại tiến triển có phần vội vàng, nàng bèn hỏi kỹ lại:

- Có thật cô nương đó tự nhận là người của Sát Dục hội không?

Hồ Mẫn húp một ngụm nước trái cây rồi đáp:

- Chính muội nghe thấy mà, nếu không thì anh ấy cũng chẳng phải bật báo động vàng.

Tuyết Hân có phần lo lắng:

- Anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm chứ?

Tam Nô liền trấn an:

- Yên tâm, hai tỷ tỷ của ta chắc chắn không để ngài ấy gặp vấn đề gì.

Lam Ngọc thắc mắc:

- Liệu ta có nên để các con trở về phủ không hay giữ lại ở khách trọ?

Hồ Mẫn ôn tồn trả lời:

- Nè nè, mọi người đừng có lo, cứ sinh hoạt bình thường. Thứ đáng ngại nhất bây giờ chính là làm sao để đuổi con ả Xích Bích đó, nếu được thì diệt khẩu luôn.

Thanh Thanh lên tiếng:

- Nếu ta đoán không nhầm thì thân phận của vị cô nương ấy không tầm thường đâu. Có thể ả chính là một nhân vật quan trọng trong Sát Dục hội, tuy chưa biết ý đồ của ả là gì nhưng ta nghĩ rằng Kim chủ ắt đang muốn lợi dụng đối phương mà thôi.

Hồ Mẫn tức giận nói:

- Hứ, anh ấy lợi dụng có chừa một ai à? Cái quan trọng ở đây là ta ghét ả, cái đồ làm bẩn tóc của ta.

Tứ Nô cũng muốn được góp ý, bèn thắc mắc:

- Còn về vấn đề của Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh thì sao đây? Cả Khả phu nhân nữa, cô ấy đang trong giai đoạn nhạy cảm, sợ là sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Mấy tỷ muội bỗng rơi vào im lặng khi nghe câu hỏi của Tứ Nô. Bỗng Tuyết Hân nảy ra một ý:

- Hay là đi hỏi Tiểu Hạ nhỉ? Con bé thông minh chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt.

Ái Như liền can ngăn:

- Thôi, đừng, những việc nghiêm trọng thế này tốt nhất đừng để liên lụy bọn trẻ. Tốt nhất là chúng ta nói thẳng với Thiên Khả, tỷ ấy, à không, muội ấy là một người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ không để vấn đề gì xảy ra đâu.

Vậy là cả bọn kéo tới chỗ Thiên Khả rồi lôi nàng ta ra một góc riêng để truyền đạt thông tin.

Thiên Khả nghe tới Sát Dục hội thì rất lo lắng, muốn lập tức trở về phủ để bảo vệ cho đạo lữ nhưng Ái Như đã khuyên ngăn:

- Trước mắt thì muội nên tìm cách để Đặng tiền bối và Chu tiền bối không dính dáng tới sự việc lần này. Sau đó thì chúng ta chờ đợi chỉ thị tiếp theo của chàng ấy.

- Vậy thì đành nghe theo tỷ, ta bây giờ sẽ bảo hai đồng môn rời khỏi Hoàng Hà thành.

.

Ở phía bên này, gia chủ Kim gia và tiểu thư của Sát Dục hội đang cố gắng thăm dò lẫn nhau.

Ma Kim đi vào thẳng vấn đề:

- Lần này, Sát Dục hội cử người tới đây là muốn làm gì? Cảnh cáo hay hòa giải.

Xích Bích bỗng chồm người về phía trước, đặt hai tay lên bàn và chống càm nói:

- Trước mắt thì công tử tháo mặt nạ ra đi đã, ta muốn ngắm kỹ dung nhan này.

- Nếu ta từ chối?

- Hừm, thì sao nhỉ? Tiểu nữ lập tức cho người tới san bằng nơi đây.

Ma Kim cũng bắt chước đối phương, khom người chống cằm thản nhiên nói:

- Xem ra cô nương không đơn thuần chỉ là một thủ hạ tầm thường của Sát Dục hội nhỉ?

- Úi, bị phát hiện rồi sao. Nhưng mà... dù ở địa vị nào thì tiểu nữ cũng không biết nói đùa đâu.

- Tháo mặt nạ ra cũng được. Nhưng cho ta thơm một cái.

- Thơm?

- Là hôn nhẹ ấy mà.

- Công tử thật là vội vàng quá đi, đối với nữ nhân, chàng đều tán tỉnh bằng cách này sao?

- Không, chỉ duy nhất riêng nàng thôi.

- Gì chớ. Sao lại đổi cách xưng hô rồi.

- Cũng như nàng thôi mà. Yêu cầu của ta, có đồng ý hay là không? Nếu không thì Sát Dục hội và Kim gia, xem như sắp có một cuộc tử chiến rồi.

Trước thái độ kiên quyết của Ma Kim, Xích Bích cười mỉm rồi dùng ánh mắt quyến rũ nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói:

- Thôi được, tiểu nữ xem như vì đại cục mà hi sinh tấm thân trong trắng này. Nhưng mà... hôm nay chỉ thơm thôi đấy.

Ma Kim đứng dậy rồi dịch chuyển ra sau lưng đối phương, hạ thấp người, cằm đặt lên bờ vai trắng nõn, khẽ nói:

- Nào, ta tặng nàng chiếc mặt nạ này, không chê chứ?

- Đương nhiên là không rồi!

Xích Bích vừa quay đầu lại nói vừa lấy tay tháo mặt nạ của Ma Kim xuống rồi thu vào túi trữ vật.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí lãng mạn, bắt đầu nảy sinh tình cảm, dù gì nhan sắc cũng xem như là hợp gu.

Vì Ma Kim không dùng linh lực để kích hoạt Ma Nhãn, nói đúng ra là vô hiệu tấm kính áp tròng, nên đôi mắt của hắn hiện giờ không thể đọc được cảm xúc đối phương. Chỉ có thể dùng phân tích siêu phàm tiến hành đọc thấu cách đối phương phản ứng, tuy không đảm bảo hoàn toàn là đúng nhưng cũng được tám chín phần.

Còn Xích Bích thì dường như bị đối phương thâu túng tâm lý. Vốn dĩ nàng trước nay không đánh giá quá cao nhan sắc mà chỉ thán phục năng lực của Ma Kim, tự dưng giờ đây lại bị say nắng: "Sao ta không nhận ra hắn soái thế này nhỉ? Thật là... càng tiếp xúc gần càng khiến người ta bị chìm đắm vào nhan sắc này mà. Bộ hắn có dùng mị lực sao, chắc là không đâu, nghĩa phụ đã cho ta tấm bùa hộ mệnh và ta vẫn đang giữ nó bên người. Mị khí sao có thể tác động lên ta được."

Ma Kim môi chạm nhẹ tai phải của Xích Bích, rồi chậm rãi từng chút xuống gò má, hắn không dùng lưỡi liếm láp để tránh làm đối phương khó chịu, chỉ âm thầm cộng hưởng bằng làn hơi ấm áp.

Tuy nhiên, Ma Kim vẫn chưa đủ khả năng khống chế dục vọng trong người, tay hắn bất giác vòng qua eo mỹ nhân, chạm trần vào da thịt, cứ thế vuốt ve dịu dàng.

Xích Bích hơi thở dần gấp gáp, hai tay đặt hờ hững lên mu bàn tay của Ma Kim, trong đầu lúc này tràn ngập suy nghĩ đen tối, chỉ muốn hắn mạnh bạo hơn nữa, có thể là cắn một cái, hoặc thậm chí là luồn tay chạm vào vị trí nhạy cảm, có phần ẩm ướt.

Xích Bích trước nay chưa từng thân mật với ai cả, có phần chán ghét nam nhân, những tên nô tài thân cận đều bị chính tay ả thiến sạch. Lần này nàng tiếp cận Ma Kim, đơn thuần chỉ muốn chơi đùa với hắn, nhân tiện khai thác những bí mật xoay quanh thế lực đứng sau Kim gia, ai mà ngờ được chính bản thân đang bị tha hóa một cách chóng mặt.

"Ta muốn hắn! Nhất định phải có được hắn! Hắn là của ta!" Nội tâm Xích Bích đang gào thét khi mà Ma Kim đã chạm tới bờ môi của nàng.

Miệng nàng theo bản năng mở ra, lưỡi hơi đưa về phía trước, sẵn sàng chào đón đồng cơ quan vị giác.

Hai đầu lưỡi vừa cảm nhận nhiệt độ của nhau thì tai giật nhẹ do có tiếng chân người ngoài tiến vào.

Ma Kim lúc này mới lấy lại nhận thức, lập tức đứng thẳng người dậy, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh: "Đệt, không ổn, ngưỡng dục vọng lên cao rồi. Chắc là do hôm qua đánh nhau với Chu Tịnh Y. Sao ta có thể quên điều này nhỉ?"

Xích Bích phản ứng chậm hơn một nhịp nhưng cũng tạm thời thoát khỏi cơn u mê. Sau khi lấy lại được lý trí, nàng vội vã đứng dậy và mau chóng kiếm cớ rời khỏi để sự việc không vượt quá tầm kiểm soát:

- Xin phép Kim công tử, tiểu nữ trở về trước.

- Sao thế? Tại hạ đã đắc tội sao?

Xích Bích vội vàng lắc đầu phủ nhận:

- Không, không có, nào dám. Lần này gặp được công tử quả là vinh hạnh của tiểu nữ. Chỉ là tiểu nữ vừa sực nhớ có một chuyện quan trọng cần làm. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, có thể... có thể là tối nay ta sẽ quay lại!

Dứt lời, Xích Bích vội vàng bỏ đi, Ma Kim cười nói vọng theo:

- Coi chừng quên che mặt nha! Chỉ để ta ngắm thôi đấy!

Vừa hay, Đại Nô và Nhị Nô trong bộ đồng phục hầu nữ cầm theo bánh và trà bước đến cửa. Thấy vị cô nương lạ mặt hớt hải đi ra, Nhị Nô không kiềm chế mà đưa tay ra chặn lại.

Bốn mắt hai mỹ nhân nhìn nhau, nồng nặc sát khí, một bên vì ghen tuông, lo lắng khi có kẻ tiếp cận chủ nhân, một bên thì tự cao, tự đại, khinh thường kẻ thấp kém.

"Yêu nhân?" Xích Bích nhận ra ngay tức thì.

Mặc dù không có hảo cảm nhưng Nhị Nô vội cúi đầu và lễ phép nói:

- Quý khách đi chậm thôi kẻo ngã ạ. Kính chào quý khách. Lần sau lại ghé ạ!

Xích Bích nhíu mày tặc lưỡi với thái độ bực bội rồi tiếp tục rời đi, không quên lấy tay che mặt trong vô thức theo lời dặn của Ma Kim.

Sở dĩ Nhị Nô thay đổi thái độ ngay lập tức là vì nàng vô tình va phải sắc màu rực đỏ cháy lên từ đôi mắt của chủ nhân, đó quả là một sự đe dọa vô cùng đáng sợ, cơ mà thực tế thì Ma Kim chỉ đang tranh thủ dò xét tâm cơ của Xích Bích thôi chứ không có ý gì khác.