Hội nghị nhỏ tại Kim gia cũng đến lúc kết thúc. Trần Tiếu Ngạo và tên sư đệ Diệp An Tinh lịch sự xin phép rời đi trước để làm chuyện trọng sự. Những người còn lại trong bàn thấy vậy thì đồng loạt đứng dậy.
Ma Kim cũng không có ý định cản trở, hắn cúi chào một cách kính cẩn:
- Đa tạ các tiền bối đây đã bằng lòng hợp tác.
Trần Tiếu Ngạo vui vẻ đáp lại:
- Đệ đừng khách khí như vậy.
Sau đó y nhìn phía các nữ tử, mỉm cười thân thiện nói:
- Các sư muội, cáo từ! Hẹn có dịp gặp lại ở tông môn.
Rõ ràng đây là Trần Tiếu Ngạo ra ám hiệu ý chỉ Chu Tịnh Y cùng rời đi với mình. Ả cũng thừa biết điều đó, nhưng bây giờ mọi hành tung của ả đều không được phép rời khỏi tầm mắt của Ma Kim, chí ít là cho đến khi có sự chấp thuận của hắn.
Lúc này Ma Kim quay về phía lão thành chủ, lão ta biết ý liền ngỏ ý cáo lui:
- Ta đây cũng phải về phủ thành chủ một chuyến.
Ma Kim vui vẻ cười nói:
- Đại nhân đi cẩn thận! Có dịp rảnh cứ ghé sang đây để tiểu nhân tiếp đãi.
- Công tử khách sáo quá rồi.
Tên đội trưởng cảnh vệ binh cũng theo bước thành chủ ra về. Điều này vô hình chung khiến cho Trần Tiếu Ngạo không thể chần chừ được mà phải rời đi, trong lòng có chút bực dọc "Con ả họ Chu này, có vẻ chưa muốn bỏ qua cho Thiên Khả sư muội. Mong là ả ta không làm hỏng chuyện."
Duy nhất Đặng Hạ Anh là mặt dày xin xỏ:
- Kim gia chủ, không biết liệu ta có thể nán lại đây một đêm không?
Ma Kim cũng chỉ đành gượng cười đáp:
- Ha ha, đường xá xa xôi trắc trở. Đặng tiền bối và Chu tiền bối không chê thì cứ nán lại đây vài hôm. Nếu cần bất cứ thứ gì thì cứ báo với ta.
Sau đó hắn liền quay qua Thiên Khả và dặn dò:
- Nàng giúp ta thu xếp cho hai người họ chỗ nghỉ ngơi, sai mấy gia nô hầu hạ cho chu đáo. Nếu cần thì qua y phòng lấy vài thang thảo dược cho họ tẩm bổ. Hai gian phòng ở cuối dãy từng tiếp đón Trần tiền bối và Diệp tiền bối, chưa thu dọn xong. Chừa hai phòng đó ra là được.
Thiên Khả cười tít mắt đáp:
- Dạ!
Chu Tịnh Y không mở miệng nói câu nào, chỉ lẳng lặng nghe theo sự sắp xếp của Ma Kim.
Thế là Thiên Khả dẫn hai vị tỷ muội tới xem những gian phòng còn trống trong Kim Phủ, nhìn chung hầu hết các phòng bố trí tương tự nhau, sở dĩ Ma Kim bảo chừa hai phòng kia là vì lát hồi hắn phải vào đó kiểm tra kỹ lưỡng xem coi hai vị khách cũ có từng phát giác ra bất cứ cơ quan ẩn giấu nào chưa.
Thoắt thấy có mảng bụi bám bên cửa sổ do mấy phòng này đã lâu không ai ở, Thiên Khả liền nhanh trí kéo họ ra hoa viên nhỏ ngồi xích đu ngắm hoa đàm đạo, mục đích là câu giờ để cho đám gia nô dọn dẹp trang trí lại.
.
Tại phòng khách lúc này chỉ còn lại Ma Kim cùng bàn tiệc tàn. Hắn ngồi lại vào ghế, tự thưởng cho bản thân một ngụm nước trái cây.
Ái Như và Tiểu Xuân sau khi đưa tiễn các quan khách xong xuôi liền trở vào trong để gặp mặt gia chủ.
Bà chủ thương hội mọi ngày tấp nập lo toan việc kinh doanh, hiếm khi có một ngày nghỉ ngơi thì lại phải đích thân tiếp khách, tới tận khi quan khách ra về thì nàng mới có cơ hội lại gần người thương. Nàng mở lời bằng một câu hỏi trong tâm trạng lo lắng:
- Ngày hôm nay thế nào? Mọi chuyện có ổn thỏa không?
Ma Kim chủ động rời khỏi ghế, hạ thấp người, dang hai tay đón lấy cái ôm của Tiểu Xuân rồi ẳm nữ tử ngoan ngoãn này lên. Hắn cũng không quên trách móc đạo lữ:
- Nàng thật không biết nghe lời.
Ái Như nghe vậy thì vô cùng sốt ruột, mau chóng hỏi lại:
- Ta làm sai ở đâu sao? Có nghiêm trọng lắm không?
- Có chứ, tay của nàng bị bỏng, không tiện xuống bếp, chả phải ta đã dặn dò như thế rồi sao?
Ái Như ngại ngùng đáp:
- Làm ta hết hồn. Cơ mà sao chàng biết...
Ma Kim cười đáp:
- Hì hì, mùi vị đặc trưng của nàng. Ta đương nhiên nhận biết.
Tiểu Xuân mặc dù được ôm ấp và vỗ về nhưng vẫn có chút ganh tỵ khi chen giữa cuộc đối thoại đầy tình tứ của cha Kim và mẹ Như tình, nó thỏ thẻ hỏi:
- Thế mùi của con thì sao ạ?
Ma Kim xách nách nữ tử ẳm lên cao rồi áp cả gương mặt vào bụng nó hít hà mấy cái khiến con bé cười khanh khách.
- Thơm phức á! Mùi của sự lém lỉnh, tự tin.
Cơ mà hắn thấy có chút khí màu tim tím phát ra nên vội đặt Tiểu Xuân xuống rồi vỗ vai Ái Như căn dặn:
- Nàng gắng giữ gìn sức khỏe. Không cần quá lo lắng. Ta sẽ không để ai làm hại gia đình chúng ta đâu.
Tuy nhiên, chính bản thân Ma Kim cũng cảm thấy bất an: "Sát Dục hội không biết sẽ phản ứng thế nào về vụ việc lần này. Chúng sẽ vẫn núp trong bóng tối rình mò hay lao ra xé xác."
Ma Kim mới chểnh mảng một tí thì Ái Như lại quen tay thu dọn chén dĩa trên bàn. Hắn vội ngăn lại và nói:
- Để cho gia nô làm mấy việc này. Ta có chuyện quan trọng hơn giao cho nàng.
Ái Như vẻ mặt nghiêm túc, quay người nhìn thẳng về phía hắn và đáp:
- Chàng cứ nói, thiếp nhất định hoàn thành tốt.
Ma Kim nở một nụ cười rồi nói:
- Báo với các phu nhân tối nay qua đêm ở phòng ta.
Ái Như mím môi cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, ngại ngùng trả lời:
- Dạ vâng. Tuân lệnh!
Sau đó nàng liền hí hửng rời đi.
Tiểu Xuân lúc này mới dùng tay kéo áo cha nó, đôi mắt long lanh ngước lên, đôi môi chúm chím thỏ thẻ:
- Còn tụi con thì sao?
Ma Kim cốc đầu nó một cái nhẹ và nói:
- Đương nhiên ngủ ở phòng riêng rồi, còn hỏi.
Tiểu Xuân ấm ức bỏ chạy ra ngoài:
- Cha thật tồi!!!
Ma Kim chống nạnh, tắc lưỡi hai cái, bất lực trước phản ứng khó hiểu của đứa con thơ.
.
Về phía Thiên Khả, nàng cười nói rôm rả cùng hai tỷ muội trên xích đu. Hoa viên trong Kim phủ không quá lớn nhưng có trồng hơn chục loại linh thảo sặc sỡ. Dưới ánh nắng xế chiều, chúng rực rỡ khoe sắc và tỏa hương thơm ngào ngạt.
Đặng Hạ Anh thẳng thắn bày tỏ:
- Ta đã đi nhiều nơi, nhưng chưa thấy đâu phát triển bằng Hoàng Hà thành. Nếu gia tộc của ta dời về đây thì tốt. Vừa sung túc, vừa an toàn. Ta sẽ chẳng cần phải bận tâm về họ nữa.
Không chạm mặt với Kim gia chủ, Chu Tịnh Y dần lấy lại tinh thần, bắt đầu nêu ra chính kiến của bản thân:
- Hoàng Hà thành quả thật rất phát triển, nhưng ta sợ sự phát triển này không bền vững. Ta đã từng nghe kể về những miền đất hứa phát triển trù phú, vô hình chung dẫn đến việc các thế lực tranh đấu. Cuối cùng dẫn đến đổ sụp. Ta mong quá khứ ấy không tái lặp ở đây.
Thiên Khả bình thản đáp:
- Muội yên tâm, Kim gia luôn cố gắng đoàn kết các thế gia ở Hoàng Hà thành và cả những vùng đất lân cận. Trừ khi có thế lực thù địch bên ngoài nhúng tay vào. Nếu không thì nơi đây vẫn sẽ sóng yên biển lặng.
Chu Tịnh Y không nhịn được, bộc phát suy nghĩ trong lòng ra ngoài:
- Đoàn kết sao? Rõ ràng Kim gia đã thâu tóm toàn bộ các thế lực trong thành. Nhưng thiên ngoại hữu thiên, nếu tên đấy mà vẫn muốn bành trướng quyền lực ắt....
Chu Tịnh Y tự nhận thức được bản thân có chút quá lời bèn chững lại rồi cúi gầm mặt, nhỏ tiếng nói:
- Ta xin lỗi.
Chính Thiên Khả cũng hiểu rõ điều này nên nàng không hề trách móc đối phương, ngược lại thì nàng hòa nhã trả lời:
- Không sao. Ta tin vào chàng ấy hơn cả chính ta. Nói ra thì có chút xấu hổ nhưng mà... nếu chàng ấy muốn có được thứ gì thì chàng ấy sẽ nghĩ ra cách.
Đặng Hạ Anh lúc này không khỏi tò mò, bèn thắc mắc:
- Này, sư muội. Muội thích Kim gia chủ ở điểm nào thế?
Thiên Khả đỏ mặt trả lời:
- À ừm... ta cũng không biết nữa... Có thể... ừm... chàng ấy nấu ăn rất ngon.
Đặng Hạ Anh vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi:
- Chả nhẽ những món ăn ban nãy là do hắn nấu sao?
Thiên Khả lắc đầu:
- Ta đoán không nhầm thì đó là do Như tỷ hoặc là Hân tỷ nấu, ta không rõ lắm. Nhưng chắc chắn không phải chàng ấy nấu!
Đặng Hạ Anh hỏi tiếp:
- Thế hắn ta nấu như nào? Chắc hẳn không ngon bằng nhỉ?
- Gì chớ. Trò so với thầy thì còn chênh lệch nhiều. Bọn ta còn phải học hỏi chàng ấy thêm.
Đặng Hạ Anh kinh ngạc hỏi lớn:
- Hả? Còn có thể nấu ngon hơn nữa sao?
Thiên Khả cười tít mắt đáp:
- Lần đầu ta ăn cũng bất ngờ như vậy đó. Nhưng mà dần dần cũng quen miệng thôi. Hì hì.
Chu Tịnh Y dè bỉu:
- Nhưng hắn ta vẫn chỉ là một gã xấu xí. Sao có thể xứng với tỷ chứ...
Thiên Khả có chút ngập ngừng, hai bàn tay đan díu lại với nhau, đôi gò má lại lần nữa ửng hồng:
- Về chuyện này thì...
Bỗng xuất hiện một tiếng ho từ xa vọng lại:
- Khụ khụ, ai xấu xí cơ?
Ma Kim mang chiếc mặt nạ hình con mèo từ tốn bước lại gần chỗ các nữ nhân đang trò chuyện.
Chu Tịnh Y nghe đến giọng hắn thì rợn cả tóc gáy, lại trở về với trạng thái lo âu, suy nghĩ thái quá "Thôi chết, tên này linh thế, vừa nhắc đã đến, chắc hắn không chấp những chuyện nhỏ con thế này đâu nhỉ? Nếu lỡ hắn thù dai, dùng dao rạch mặt ta để ta có những vết sẹo như hắn thì... Không không, Khả tỷ sẽ bảo vệ ta... Khoan đã, nếu ngay cả tỷ ấy cũng bị thì..."
Ma Kim thấy đối phương rơi vào tuyệt vọng, trong lòng có chút cảm thông, đành mỉm cười nói:
- Chu tiền bối cứ trêu ta thôi. Ta đây nhan sắc cũng có thể coi như xứng đôi vừa lứa với Thiên Khả nàng ấy mà.
Chu Tịnh Y cười gượng gạo trả lời:
- Kim gia chủ thật tinh ý, vừa nghe đã đoán ra trò đùa của ta.
Ma Kim vui vẻ đáp lại:
- Ha ha, lấy tại hạ làm trò cười cũng coi như là phù hợp quá đi chứ. À mà phòng ốc ở Kim phủ thế nào? Hai vị tiền bối có vừa ý không?
Thiên Khả nhanh nhảu đáp:
- Ban nãy ta kêu người tân trang lại một xíu cho phù hợp với hai vị đồng môn nên chưa dẫn họ vào trong xem kỹ.
- Ồ, làm rất tốt. Mà này, hôm nay ta nhìn nàng có chút tươi tắn, những vết chàm trên mặt cũng dần lành lại. Thật khiến ta cảm thấy hạnh phúc đó!
Ma Kim vừa nói, vừa vuốt ve gương mặt của đạo lữ ngay trước mặt hai vị khách quý kia. Thiên Khả lập tức hiểu rõ ẩn ý của lời khen đó, lòng tự trách "Hôm nay ta quên dặm thêm lớp nền mất rồi. Híc. Chắc không đến nỗi nào đâu."
Nàng sau đó rụt rè đáp:
- Cảm ơn chàng đã quan tâm, ta thực sự rất cảm kích.
Ma Kim gãi đầu, cười xuề xòa làm ra điệu bộ lúng túng:
- À thôi ta về phòng trước! Không làm phiền mọi người nữa!
.
.
Ngày hôm sau, thông cáo ban bố khắp Hoàng Hà thành, nêu rõ vụ hỏa hoạn là do Sát Dục hội chủ mưu, bất cứ người dân nào tìm được manh mối đều có thể tới quan phủ cung cấp và nhận thù lao.
Trong một gian phòng rộng lớn, ánh lửa đèn dầu dập dìu mờ ảo, sáu người mặc những trang phục không giống nhau, tuy nhiên tất thảy đều đeo chiếc mặt nạ hình quỷ đặc trưng, tụ họp lại một cái bàn tròn.
Khi thấy được tờ lệnh truy nã, đám người Sát Dục hội vô cùng phẫn nộ, không biết tên đồng bọn nào trong tổ chức rút dây động rừng nên quay sang nghi hoặc lẫn nhau.
- Ngươi đã phải thuộc hạ ra tay phải không, Liên Hùng?
- Nam Trấn ngươi mới là kẻ khả nghi, tính tình nóng nảy ai trong hội cũng rõ.
- Diệu Tử gần đây hành tung bí ẩn, hay là âm thầm lập chiến công?
- Ta đây nếu làm thì ngại gì không dám nhận?
- Chuyện này ta tuyệt đối không liên quan.
Nội bộ bắt đầu lục đục, những tiếng thăm dò, chất vấn ngày một lớn, thiếu chút nữa là rút vũ khí ra để giải quyết.
Giữa dầu sôi lửa bỏng, cái bàn gỗ đột ngột bay lơ lửng lên không trung rồi bất ngờ bị tách làm đôi rơi xuống khiến tất thảy người có mặt ở đó ngỡ ngàng.
Một giọng nữ nhân phát ra, vô cùng trong trẻo, đang tiến lại gần:
- Bọn ngu dốt. Trận hỏa hoạn đó không phải là người của chúng ta làm. Kim gia đã tự biên tự diễn.
Nhìn kỹ lại thì ban nãy cái bàn đã bị một sợi chỉ đỏ cắt ngọt lịm, nó nhanh chóng được thu về trong tay áo của nữ nhân thần bí kia.
Ả mặc một bộ y phục màu đỏ, có chút hở hang khi để lộ vòng eo thon thả và bờ vai hao gầy. Khác với những tên kia, nữ ma đầu này không đeo mặt nạ mà chỉ che bằng một tấm vải mỏng màu đỏ, toát ra khí chất bất phàm và sự quyến rũ chết người.
- Xin tiểu thư cho thuộc hạ đi phanh thây chúng!
- Nếu chúng đã muốn hỏa hoạn thì thuộc hạ sẽ khiến Kim phủ sáng nhất đêm nay.
- Bọn chúng quả thật không coi chúng ta ra gì. Xin tiểu thư ban lệnh, thuộc hạ sẽ giải quyết chúng trong vòng một ngày. Đảm bảo không chừa lại một ai sống sót.
Những tên tu ma lớn giọng, hùng hổ xung phong trong việc trả thù, người vuốt chuôi kiếm, kẻ nắm cán đao, thiết côn, chùy gai đủ loại, dường như ai cũng muốn thể hiện khí phách trước mặt thượng cấp.
Nhưng nữ nhân kia bỗng ngẩng mặt lên cao, miệng cười lớn:
- Há há há. Thật thú vị. Lần này ta đây sẽ đích thân xử lý hắn.
Rồi ả gằng giọng cảnh cáo:
- Ý ta đã quyết, lũ vô dụng các ngươi đừng xen vào.
Nghe vậy, một tên thuộc hạ liền lên tiếng can ngăn:
- Bẩm tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không...
Lời chưa dứt thì tên xấu số này đã bị hai sợi chỉ đỏ đâm xuyên mắt phải sau đó chúng siết chặt rồi lôi cả con ngươi ra, máu văng tung tóe.
- Aaa...
Nạn nhân phản xạ hét lên một cách đầy đau đớn, chỉ có thể dùng bàn tay bịt lại ngăn dòng máu tuôn trào.
Chứng kiến thủ pháp cực kỳ tàn độc đó, không còn ai dám hó hé nửa lời, không khí bỗng ngột ngạt đến đáng sợ.
Nữ nhân đó lạnh lùng phủi tà y phục, quay người rời đi, để lại đằng sau đám thuộc hạ cúi đầu cung kính.