"Tại sao cô ta không phản ứng? Chả nhẽ..."
Chu Tịnh Y chưa kịp nghĩ thông suốt thì Thiên Thuẫn đã bay tới. Do ban nãy ả ta chỉ tập trung cảm ứng khí tức phía trước nên không thể nào chống đỡ đòn tấn công bất ngờ từ đằng sau.
Cũng may Thiên Khả không có sát ý, nàng dùng tiên lực để hất bề mặt chiếc khiên va chạm, chứ nếu thuận theo chuyển động tự nhiên trúng ngay cạnh rìa thì không khéo nạn nhân đã gãy xương sống.
Dù bị ngã nhào xuống đất nhưng tay Chu Tịnh Y vẫn nắm chặt cây roi, ngỡ rằng đã áp chế được sư tỷ.
Nhưng khi khói mù tan biến, ả mới phát hiện có tới tận hai Thiên Khả, và đương nhiên, cái đang bị xiết cổ kia chỉ là phân thân.
Phụp
Thiên Khả thu phân thân về, dây roi rơi xuống đất, nàng nhanh trí dùng Thiên Thuẫn sấn mạnh một đường xuống để vô hiệu hóa vũ khí của đối phương.
Lần dính đòn ban nãy đã khiến Vũ Tịnh Y mất hết sức lực, lại thêm việc bị tước vũ khí, ả không thể nào không thừa nhận trận chiến chóng vánh này thắng bại đã rõ ràng.
- Thiên Khả, ngươi thắng rồi. Lần tới khiêu chiến ta sẽ cẩn thận hơn.
Nhưng mà Thiên Khả ngay từ ban đầu đã chẳng quan tâm thắng thua, và càng không muốn tái đấu tí nào. Nàng chỉ đành bắt chước dáng vẻ nguy hiểm của phu quân để chặt đứt mối nhân quả này.
Chỉ thấy Thiên Khả lôi ra một con dao găm, nở một nụ cười man rợ, từ từ bước tới nạn nhân.
Đối phương có chút nghệch ra, không tránh được sự mông lung.
Thiên Khả dùng ngón tay vuốt ve lưỡi dao và nói:
- Ngươi là một kẻ đeo bám à? Có lẽ ngươi không nên sống thêm một giây phút nào nữa.
Chu Tịnh Y vẫn còn ngoan cố khiêu khích:
- Thiên sư tỷ có gan giết ta sao?
Thiên khả lại để lộ một nụ cười nham hiểm:
- Máu của người, chắc sẽ ngon lắm đây.
Chu Tịnh Y lúc này mới biết sợ hãi, bèn vứt vũ khí và quay người bỏ chạy.
Thiên Khả vận tiên lực hút hộ thuẫn về tay rồi nhẹ nhàng vung ra trước khiến vị sư muội ngã văng xuống đất.
Nàng không một chút chần chứ nào lao nhanh tới, một dao nhắm ngay phía sau gáy.
Hứa Thừa Dụ không biết từ đâu xuất hiện, chỉ cần dùng hai ngón tay đã dễ dàng ngăn chặn hành vi có phần điên rồ của Thiên Khả.
- Thiên nhi có chút quá tay rồi.
.
Hứa Thừa Dụ là nhân vật có tiếng tăm trong tứ đại tông môn, nhưng không phải là vì sức mạnh mà là nhan sắc. Y toát lên vẻ tao nhã cùng thần thái bất phàm, thích tiêu diêu tự do tự tại. Chỉ với một ánh nhìn, một giọng nói cũng có thể đốn tim bao nữ nhân.
Ngoài vẻ điển trai, chiến lực của Hứa Thừa Dụ cũng chẳng hề tầm thường chút nào. Kiếm pháp tuy không quá xuất sắc nhưng kiếm ý cao thâm khó lường. Không cần dụng tới kiếm, bản thân y vẫn có thể vận linh lực để tạo ra hình thể sắc hơn cả kiếm, uyển chuyển hơn cả lụa, tùy ý sử dụng, thậm chí có thể ngự hành.
Hứa Thừa Dụ hoàn mỹ như vậy, đương nhiên số lượng người theo đuổi y có thể xếp hàng dài từ chân lên đỉnh núi. Ấy mà xưa đến nay y vẫn là một kẻ độc thân, thích ngao du khắp nơi tìm kiếm đệ tử ưu tú.
Thiên Khả lọt vào tầm ngắm của y, bởi đơn thuần do nàng có sở trường thiên về phòng ngự, thứ mà trong danh sách đệ tử của y đang thiếu trầm trọng, sở dĩ một người quá tuổi như Thiên Khả được thăng lên nhị giai là nhờ có sự hậu thuẫn của vị tiền bối ấy.
Kể từ lúc nghe tin hạt giống này về tay Kim gia, tên họ Hứa càng quyết tâm phải giành lại bằng được. Đương nhiên với tính cách của mình, y sẽ chỉ dùng cách thức mềm mỏng.
.
- Hứa trưởng lão, cô ta muốn giết đồ nhi! Ngài mau bắt cô ta lại.
Chu Tịnh Y đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này để gây khó dễ cho Thiên Khả, liền lên tiếng tố cáo.
Thiên Khả vội vàng phủ nhận:
- Không, không có. Ta chỉ muốn dọa muội ấy thôi. Mong Hứa trưởng lão đừng hiểu lầm.
Hứa Thừa Dụ nhẹ nhàng trả lời:
- Không sao, Thiên nhi mau lui về đi.
- Đa tạ, Hứa trưởng lão.
Chu Tịnh Y không phục, lần nữa nói lớn:
- Cô ta quả thực muốn giết ta, làm trái với môn quy, xin trưởng lão hãy đòi lại công bằng cho ta.
- Chỉ là một cuộc tỉ võ thôi. Chu nhi không nên làm lớn chuyện, vả lại người làm trái môn quy là ngươi. Ngươi thực sự muốn bị phạt à?
- Nhưng...
- Nếu thực sự Thiên Khả muốn giết ngươi, ngươi sớm đã chết rồi.
Chu Tịnh Y nghe vậy, chỉ biết cúi gầm mặt xuống.
Thiên Khả nhún vai và nói:
- Vậy mong ngài khuyên răn muội ấy. Tiểu nữ lực bất tòng tâm, xin phép cáo lui trước.
Trước khi đi, Thiên Khả không quên thu lại tờ giấy nhiệm vụ.
.
Thiên Khả trở về phòng, tim đập thình thịch, trong một tích tắc nào đấy khi vừa nãy cầm con dao găm mà Ma Kim tặng để gọt trái cây, nàng quả thực nảy sinh tà niệm.
Thiên Khả dựa lưng vào tường rồi ngồi bệt xuống sàn, trầm tư suy nghĩ: "Quyết định đó có đúng hay không? Liệu không làm Hứa trưởng lão nghi ngờ ta chứ? Liệu có làm liên lụy tới Kim gia không?"
Thiên Khả lại nhớ tới lời dặn dò của Ma Kim, liền lấy từ trong túi trữ vật ra một giỏ trái cây, tiến lại bàn ngồi ăn ngon lành. Tuy không thể giải quyết sóng gió nhưng ít nhất vị ngọt thanh của chúng có thể khiến nàng cảm thấy thư giãn hơn.
- A, bưởi ngon quá đi! Tất cả là tại chàng ấy không chuộc ta ra khỏi Thanh Long môn, khi về phải xả giận mới được.
Lại là một biện pháp thôi miên tâm trí khác xuất hiện trong lớp học Nhật Nguyệt giáo mang tên là "Giận cá chém thớt". Theo đó khi cảm thấy trong lòng bất an thì cứ quy trách nhiệm cho chủ nhân, đợi đến lúc gặp mặt ngài ấy rồi suy xét đúng sai sau cũng được.
Thoạt nghe thì có vẻ vô lý và vô dụng, nhưng mà trong một số trường hợp, việc đổ lỗi này giúp các giáo đồ trong lúc nguy nan có thể bình tĩnh giải quyết, thậm chí có thể thuận lợi để thực thi kế sách khác như là "Giả làm bạn với kẻ thù" hay "Mỹ nhân kế"...
Đương nhiên, những thứ cảm xúc cừu hận này chỉ kéo dài trễ nhất là tới lúc được nghe thấy tiếng nói ân cần của chủ nhân mà thôi.
.
Thiên Khả trút bỏ xiêm y, từ từ đắm mình xuống làm nước mát rượi và những cánh hoa thơm phức nổi lềnh phềnh xung quanh.
Thanh Long môn cũng có những tòa kí túc xá dành cho các tông đồ. Với tư cách là đệ tử nội môn, Thiên Khả đương nhiên cung cấp một phòng riêng biệt, không như họ, những đệ tử ngoại môn bốn người phải san sẻ chung với nhau.
Tuy vậy, nhằm gia tăng ngân khố cho tông môn, trong kí túc xá còn có những gian phòng đặc biệt phải bỏ ngân lượng để thuê.
Đó chính là căn phòng Thiên Khả đang ở, khi xưa nàng đã ước ao được vào đây một lần cho biết. Thật ra vốn đã có nhiều cơ hội, nhưng tại vì nàng khước từ mọi sự ưu ái đặc biệt của người ngoài dành cho mình.
Không chỉ có nội thất tiện nghi và sang trọng, căn phòng này còn có nồng độ linh khí đậm đặc hơn so với bên ngoài. Bởi nó được bố trí một trận pháp dẫn trực tiếp từ sơn mạch lượng linh khí rất tinh khiết, dễ hấp thụ.
Đương nhiên mỗi ngày phải chi trả hai mươi đồng vàng mới được sử dụng gian phòng cao cấp, nếu không phải vì ở Kim gia tiêu xài thoải mái quen rồi thì Thiên Khả cũng không nỡ.
.
Tới chiều, khi đang thiền luyện thì Thiên Khả nghe thấy tiếng gõ cửa. Một giọng nói của nam nhân vọng vào:
- Thiên nhi có bận gì không?
- Hứa trưởng lão, ngài đợi ta một xíu.
Thiên Khả vội mặc y phục rồi đi ra mở cửa mời khách quý vào.
Hứa Thừa Dụ uống một ngụm nước, vui vẻ hỏi:
- Nước trái cây Nhật Nguyệt sao?
Thiên Khả vô tư đáp:
- Dạ đúng. Tiểu nữ còn đem theo vài bình để tặng ngài đây, ngoài ra còn có trái cây tươi và một số mặt hàng bánh kẹo mới rất ngon đó.
- Thiên nhi quả thật đối tốt với ta quá.
- Hì hì, chỉ là chút quà mọn, chẳng đáng là bao.
Hứa Thừa Dụ một hơi cạn ly rồi nghiêm túc hỏi:
- Ban nãy, trông nha đầu nhà ngươi quả thực rất đáng sợ đấy.
- Đã diễn phải diễn cho tới chứ, ngài cũng biết đấy, muội ấy năm lần bảy lượt quấy rối ta, ta quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa.
- Coi như đã dạy cho Chu nhi một bài học vậy.
- Nhưng tiểu nữ mạn phép thắc mắc, tại sao trưởng lão ngài không can ngăn ngay từ lúc đầu.
- Thật ngại quá, ta đây cũng chỉ muốn xem thử Thiên nhi đã tiến bộ như nào. May mà mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
- Ngài lúc đấy không tin tưởng ta sao?
- Ta... Chỉ là sợ Chu nhi dùng tới biện pháp cực đoan để chống trả, như vậy thì hậu quả khó lường.
- Ra là vậy. Có hơi mâu thuẫn một chút nhưng không sao. Ngài lần này tới đây là có việc gì ạ?
- Ngươi nghĩ thế nào về việc trở thành dự bị của đội Tinh Anh?
- Chẳng phải việc này tiểu nữ đã trả lời rồi sao? Ta giờ đã là người của Kim gia, không thể tập trung tu luyện ở tông môn nữa.
- Ngươi đã quên lời thề của ngươi cách đây ba năm trước sao? Ngươi thực sự không còn muốn trở nên mạnh mẽ nữa à?
Thiên Khả bỗng nở một nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng nói:
- Kể từ lúc quyết định ở bên cạnh Kim công tử thì tiểu nữ không cần tỏ ra mạnh mẽ nữa rồi.
- Nha đầu ngươi đã kiên quyết như thế thì ta cũng lực bất tòng tâm.
Hứa Thừa Dụ thu chỗ quà cáp vào túi trữ vật rồi đứng dậy ra về, Thiên Khả tiễn vị tiền bối tới cửa.
Trước khi đi, vị trưởng lão để lại lời nhắn nhủ cho nàng:
- Nếu có suy nghĩ lại thì cứ nói với ta. Ta mong rằng tài năng của ngươi không bị mai một.
.
Tinh Anh là tập hợp những người xuất chúng nhất, được các thế lực tập trung tài nguyên bồi dưỡng. Nhiệm vụ của họ là đại diện tham dự tại những giải đấu lớn trên toàn Hạ giới để đem về cho cả bản thân và tông môn, gia tộc những vinh hoa, phú quý.
Phàm chỉ có nhị phẩm thế gia và các tông môn lớn mới có đủ tài nguyên để xây dựng lực lượng Tinh Anh, bởi lẽ lực lượng này thường xuyên vào sinh ra tử, một người chết hoặc rời khỏi cũng khiến cả thế lực đó tụt lùi.
Bạch Đường Cung và Bạch Đường Tuyết chính là hai dự bị của đội Thanh Long Tinh Anh, chỉ cần họ thăng tới nhị giai hậu kỳ, liền có thể tư cách trở thành chính thức, tiếc là đã không còn cơ hội.