Bạch Hoàng vơ bừa tách trà đã cạn làm điệu bộ nhâm nhi thưởng thức, cốt là để câu thêm vài giây cho tâm trạng bình tĩnh trở lại. Sau khi nuốt vài ngụm không khí, y đặt ly xuống bàn, thở dài một hơi rồi cất lời giải thích:
- Giữa tại hạ và đám hạ nhân kia vốn chẳng có quan hệ gì. Chúng chủ động tìm đến tại hạ để thăm dò mối quan hệ giữa Kim gia và Bạch gia. Xin Hồ mỹ nhân đây đừng hiểu lầm.
Hồ Mẫn lấy tay che miệng tỏ vẻ thẹn thùng đáp:
- Bạch công tử thật là, tiểu nữ có phải là mỹ nhân đâu chứ. Vả lại, ta chỉ muốn làm rõ vấn đề thôi chứ không có ý xấu với soái ca ca đây.
Bạch Hoàng có chút bất ngờ, không kiềm chế được mà dùng hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hồ Mẫn đang đặt trên bàn, y tỏ vẻ thành khẩn nói:
- Đa tạ Hồ tiểu thư đã tin tưởng tại hạ.
Hồ Mẫn vội rút tay lại, nghiến chặt răng cố kìm nén cơn tức giận, chỉ giả vờ xấu hổ đứng dậy chỉ tay vào mặt Bạch Hoàng và nói:
- Ngươi đấy, đừng có ý định làm hại tới Kim gia, ảnh hưởng tới các tỷ muội và các con của ta. Đồ tồi!
Dứt lời, Hồ Mẫn lập tức quay người rời đi để lại Bạch Hoàng thẫn thờ ngồi trên ghế. Trái tim của tên công tử này bỗng thổn thức: "Thật thú vị, thật đáng yêu làm sao! Cử chỉ đó mang hàm ý gì đây chứ?"
.
Ma Kim chợt nở một nụ cười khi thấy luồng sát khí bao bọc xung quanh Hồ Mẫn lúc nàng rời khỏi tửu lầu.
"Ghê tởm, ta có nên chặt đứt bàn tay này rồi hồi phục lại cái mới không nhỉ?" Hồ Mẫn cảm thấy danh dự của bản thân vừa xâm phạm, không tránh khỏi nảy ra những suy nghĩ cực đoan trong đầu "Nhân phẩm của ta chỉ có chính ta hoặc phu quân có quyền chà đạp, há lại để cho kẻ khác đắc ý cơ chứ, phải kêu anh yêu giết chết tên khốn đó thôi."
Đề phòng trường hợp có kẻ bám đuôi và phát hiện ra kế hoạch, Ma Kim bảo một giáo đồ chở hắn về Kim phủ trước, còn Hồ Mẫn lân la mua đồ trong Sơn trấn tầm mười mấy phút rồi tự phi hành về sau.
.
Hồ Mẫn lại lần nữa quyết định xông thẳng vào phòng làm việc của Ma Kim, nhưng rất tiếc hành động này không còn suôn sẻ nữa. Cánh cửa đã được gia cố, thể chất yếu đuối của Tiểu Bạch Tuyết không cho phép nàng mở nó bằng đòn cước khiếm nhã, chỉ có thể ấm ức dùng tay đập cửa hét lớn:
- Anh đâu rồi, tên độc ác?
Hắn liền phóng ra hai cây kim và điều khiển chúng kích hoạt cơ quan ở hai góc cánh cửa. Cách mở khóa này khó có ai ngoài hắn thực hiện được, như vậy thì căn phòng này sẽ được đảm bảo an ninh hơn một chút.
Cánh cửa vừa hé, Hồ Mẫn liền lao vào ôm chặt lấy người thương, khóc nức nở:
- Anh ơi, người ta ăn hiếp em!
Ma Kim vỗ về an ủi:
- Ngoan nào, nín đi, lát hồi bị chặt tay thì khóc chưa muộn.
Hồ Mẫn lắc đầu van xin:
- Không, không chặt đâu, hồi phục lâu lắm.
Ma Kim tặc lưỡi một tiếng rồi giải thích:
- Thật ra tên Bạch Hoàng đó có nhiều giá trị lợi dụng, anh đã điều tra ra được phụ thân của hắn là Bạch Quân, rất có quyền lực. Anh muốn dụng hơn sát.
- Nhưng chả phải anh từng nói, thà không hợp tác còn hơn là dây dưa với kẻ hai mặt sao?
Ma Kim búng trán nô lệ một cái mạnh và trách mắng:
- Này chẳng phải do em sao? Chỉ cần em nói theo những gì anh căn dặn thì chúng ta còn có thể lợi dụng hắn trong vài năm.
Hồ Mẫn bĩu môi:
- Không thèm. Chê.
Ma Kim kéo chiếc mặt nạ qua khỏi miệng rồi cúi đầu xuống cạp vào cái cổ trắng tinh của Hồ Mẫn một cái cho đỡ ghét, tuy là cắn yêu nhưng cũng khiến cho nàng ấy ứa máu và rên rỉ.
Hồ Mẫn có vẻ chưa nuốt trôi cục tức, nàng thầm thì nói nhỏ:
- Anh mau mau ra lệnh giết chết tên Bạch Hoàng đó đi mà.
- Không bé ơi. Giết hắn trong giai đoạn thì chỉ đem lại phần thiệt cho chúng ta. Để anh đền bù cho bé nhé.
- Nếu anh đã nói vậy thì em cũng tạm chấp nhận.
Thế là Ma Kim nhấc bỗng nô lệ lên, đem ngay vào căn phòng tra tấn.
Nàng ta nằm úp trên giường còn hắn thì đừng phía sau cầm chiếc roi quất tới tấp theo từng nhịp chửi:
- Này thì ngã này! Này thì soái ca ca này! Này thì....
.
.
Thiên Khả hôm nay phi hành tới Thanh Long môn để bàn giao nhiệm vụ, có bốn tên giáo đồ Nhật Nguyệt theo sau hộ tống. Để tránh kẻ khác phát giác, mấy tên thuộc hạ mỗi người ăn mặc một kiểu khác nhau, bay cách phu nhân một dặm ở tứ phía.
Thanh Long môn nằm trên một dãy núi cao, còn được gọi là Thanh Long Sơn, hình dạng kì vĩ, ngoằn ngoèo tựa như một con rồng đang uốn lượn.
Trên đây cũng có những tòa tháp tráng lệ, uy nghi, tuy không thể so với những công trình kiến trúc ở Thượng giới như Ma Sát giáo hay Ma La Cốc nhưng cũng đủ để đại đa số người ở Hạ giới choáng ngợp.
Đám giáo đồ tạm nghỉ ở chân núi, nơi đây có tận năm, sáu cái thôn làng lớn nhỏ, tất thảy dân chúng nơi đây đều được bảo hộ tuyệt đối từ đại tông môn nên cuộc sống khá thanh bình, yên ả.
Lần này ngoài việc hộ tống Khả phu nhân, bốn giáo đồ còn có một nhiệm vụ khác đó là ghi chép lại cuộc sống sinh hoạt của cư dân sống quanh khu vực này.
Nơi đây tuy không có phường trộm cướp làm loạn nhưng vẫn thường phải nghe tiếng gươm đao choang choảng từ những võ đường mọc lên như nấm.
Như một nhu cầu thiết yếu, bất cứ ai sống ở đây cũng đều mong muốn bản thân hoặc thân nhân được gia nhập vào Thanh Long môn. Tuy nhiên để đạt được ước nguyện đó thì không hề dễ dàng, họ phải thể hiện bản lĩnh và tư chất bất phàm của mình nhằm vượt qua vòng sơ khảo để có thể ghi danh vào đợt tuyển chọn.
Những lò võ như là một bước đệm để sản sinh ra những cao thủ đối kháng. Chỉ những ai chăm chỉ miệt mài hoặc có năng khiếu mới có thể đột phá lên nhất giai, từ đó mở ra cánh cửa bước vào một trong tứ đại tông môn.
.
Lữ Phi Nhung là nữ giáo đồ luôn đi theo hầu cận cho những lần xuất ngoại của Khả phu nhân, ả cũng là một trong những giáo đồ đáng tin cậy được giáo chủ cho thăng giai đầu tiên.
Lữ Phi Nhung không quá xinh đẹp, nhưng thần thái luôn khiến người đối diện kiêng nể, đương nhiên không tính những khoảnh khắc chiêm ngưỡng nhan sắc chủ nhân khiến cho tâm trí ả phát rồ lên.
Xét về độ cuồng tín, dường như chẳng có giáo đồ Nhật Nguyệt đọ lại với Phi Nhung khi mà ả luôn dành trọn tâm trí hướng về chủ nhân.
Hằng ngày, Lữ Phi Nhung miệt mài chăm chỉ làm nhiệm vụ và tu luyện, dường như mỗi lần nghĩ về người ấy thì năng lượng trong người lại sục sôi. Vì lẽ đó, tuy thiên phú không cao nhưng ả luôn nằm trong số những giáo đồ mạnh nhất.
Ba giáo đồ còn lại học được một tí kiếm pháp của Vũ Nguyệt cô nương, muốn thử sức cùng với những kẻ phàm nhân ở đây. Phi Nhung biết chuyện nhưng chẳng mảy may để tâm, quay người đi thẳng tới những cửa hàng để kiếm gì đó đem về làm quà cho chủ nhân, dù gì gần một nửa số mặt nạ của Ma Kim đeo đều đến từ tay nữ nô trung thành này.
Ba nữ giáo đồ kia vậy mà thất bại thảm hại dưới tay những tên còn chưa bước được vào ngưỡng nhất giai, tất nhiên là do họ không vận dụng linh khí mà chỉ so thuần võ nghệ với đối phương.
Bị mấy giáo muội bu xung quanh nhõng nhẽo, Lữ Phi Nhung cũng chỉ biết cười trừ cho qua:
- Thôi đừng buồn nữa, mau qua đây lựa quà cho chủ nhân nào. Muội xem chủ nhân có thích màu hồng không?
Đám nữ nô kia nghe nhắc tới chủ nhân, liền coi những thứ khác chỉ là vặt vãnh qua đường, bọn họ cười tươi nói:
- Nhung tỷ thật là, nam nhân ai lại chọn màu nữ tính đó.
- Muội thấy khăn choàng này khá đẹp nè.
- Chủ nhân đã ba ngày chưa đổi giày mới, muội sẽ lo liệu phận này, đừng ai giành nhé!
.
Nhật Nguyệt thương hội chưa tiếp cận tới những khu vực có phần xa xôi và trắc trở như vậy cho nên ngoài việc nghe ngóng thông tin từ Thiên Khả ra thì Ma Kim không có luồng nào khác.
Tuy nhiên, gia chủ như hắn nhận thấy việc mở rộng mạng lưới của mình tới những vùng đất quan trọng thế này là cần thiết, dù sao đây cũng là khu vực Khả phu nhân thường lui tới.
Ma Kim sợ bị Thanh Long môn hiểu lầm nên hành động rất cẩn mật. Nếu như hắn cho di dân từ nơi khác tới đây lập nghiệp thì ngay lập tức sẽ bị thế lực khác phát giác nên hắn chọn cách lôi kéo người bản địa.
.
Vì nơi đây là đất dụng võ nên trình độ thẩm mỹ có phần kém cỏi, dù trâm anh của gia đình giàu có nhất vùng thì ăn mặc cũng chẳng khác thôn nữ nghèo khổ là bao. Những bộ đồ hoa văn đơn điệu, chất liệu vải kém cỏi, không đa dạng kích cỡ nhìn thế nào đi nữa cũng chả thể bằng một góc ở Hoàng Hà thành.
Lữ Phi Nhung lòng thầm nghĩ ra được cách chèo kéo thêm tai mắt cho đế chế Nhật Nguyệt. Ả liền kêu ba tỷ muội đi tới vài tiệm bán y phục, lân la hỏi:
- Bọn ta phương xa tới. Không biết là ở đây có bán Mỹ Nhân Y không?
Mấy quan khách trong tiệm nghe vậy cũng tò mò vảnh tai hóng hớt. Bà chủ tiệm thì chau mày hỏi:
- Mỹ Nhân Y là gì?
- À thì là một kiểu y phục dành cho mỹ nhân nghe bảo rất thịnh hành ở Việt quốc. Giá đâu đó tầm ba mười đồng bạc.
- Tiệm của hạ nhân thứ đắt nhất cũng chỉ năm đồng bạc. Không có loại y phục đó. Các tiểu thư đây có thể xem qua những mặt hàng khác.
- Không cần đâu, nếu không có loại y phục kia thì bọn ta không làm phiền nữa.
Trong lúc rời đi, mấy nữ nô vờ xầm xì với nhau chê bai những loại y phục rẻ mạt, xấu xí kia, khiến cho những người trong quán có phần sượng mặt.
Mỹ Nhân Y vốn chả tồn tại, chỉ là do Lữ Phi Nhung bịa ra, nhưng mà nó đã đánh vào tâm lý những thôn dân thiếu hiểu biết về thời trang bên ngoài và khao khát làm đẹp của nữ nhân.
"Dẫu sao thì nếu có ngoại hình tốt, tỉ lệ cao sẽ được một tráng sĩ bất phàm để ý tới, sau này có thể ngồi không rung đùi hưởng lợi." Đó chính là suy nghĩ những thôn nữ, thậm chí có thể nói là mưu đồ chung của toàn bộ cõi tam giới "Ôm đùi cao nhân, ai lại không muốn."
Lữ Phi Nhung đến cầu kiến chủ nhân, vừa báo cáo nhiệm vụ, vừa nêu ra ý tướng sáng tạo của mình. Ma Kim nghe xong liền vui vẻ xoa đầu nữ nô thông minh khen ngợi:
- Giỏi lắm, ta rất tự hào khi có những nô lệ như ngươi. Về vấn đề ở Thanh Long sơn, ngươi sẽ phụ trách, có quyền nhờ năm nhị giai sơ kỳ và ba mươi nhất giai hỗ trợ.
Lữ Phi Nhung đỏ mặt, ả bỗng quỳ rạp xuống nói:
- Đa tạ chủ nhân, nhưng có việc này nô tì muốn cầu khẩn.
- Cứ nói.
- Chuyện là, nếu sứ mệnh này thành công, nô tì không dám nhận công, chỉ mong chủ nhân đừng chuyển nô tì sang hoạt động ở khu vực đó. Nô tì không muốn rời xa Hoàng Hà thành, rời xa Kim phủ. Còn nếu thất bại, nô tì,... xin chịu mọi sự trừng phạt.
- Ha ha, còn tính tới bước này sao. Thôi được rồi, ta hứa với ngươi, dù nhiệm vụ thất bại hay thành công, ngươi vẫn sẽ làm việc ở Hầm Ngục.
- Đa tạ chủ nhân! Chủ nhân muôn năm.
.
Liên tiếp vài ngày tiếp theo, các nữ giáo đồ thay phiên nhau ăn mặc đẹp rồi đến các cửa tiệm hỏi mua loại y phục đặc biệt ấy. Điều này khiến phái đẹp ở những thôn trang quê mùa này dấy lên mong muốn thay đổi màu sắc đã sớm nhạt nhẽo.
Mấy tên thị vệ thấy chẳng có gì đặc biệt khi những du khách xa lạ tới dừng chân tại vùng đất kề cận đại tông môn này, nếu có chú ý thì chỉ chú ý những thiết giáp, vũ khí, cảnh giới,... chứ chả ai lại để tâm tới mấy bộ đồ sặc sỡ của nữ nhân.
Một tuần tới, khi tin đồn đã lan rộng hết toàn bộ những cửa tiệm y phục, Lữ Phi Nhung liền trực tiếp tới chào bán y phục với giá chỉ mười đồng bạc một bộ. Như vậy có thể nói chỉ việc mua đi bán lại đã một lời ba, các thương nhân liền sáng tít mắt gật đầu ngay. Hàng về bao nhiêu liền được tiêu thụ bấy nhiêu, người giàu thì mua để phân biệt đẳng cấp với người nghèo, người nghèo thì cố gắng tích cóp để mua để không bị khinh thường.
Các thương nhân trong thời gian ngắn liền kiếm được kha khá ngân lượng. Nhưng mà chẳng ai cho không thứ gì cả, muốn thu lợi thì phải có trách nhiệm kèm theo, đó chính là lệ thuộc vô hàng hóa của Nhật Nguyệt thương hội, nhưng dưới sự lấp lánh của hiện kim, chẳng ai ý thức được là bản thân đang chui vào gông xích.
Kế tiếp, hàng loạt vật dụng được chuyển tới, đường nhiên số lượng không nhiều và chỉ nhắm tới đối tượng khách hàng là những người bị võ đạo ruồng bỏ. Chỉ có như vậy, những tai mắt của thế lực khác sẽ không chú ý, mà dẫu có phát giác ra thì cũng chẳng gây nên hiềm khích giữa Thanh Long môn và Kim gia.