Tiểu Xuân và Tiểu Thu nghe vậy, liền lập tức lật mặt, hùa theo Tiểu Hạ, tỏ vẻ trách móc cha Kim:
- Hạ muội nói chí phải. Cha thật tồi!
- Đúng đúng. Cha phải chịu sự trừng phạt thỏa đáng!
- Nè Thu muội, là bồi thường chứ không phải trừng phạt.
- Đúng đúng, là bồi thường!
Ma Kim cười nhạt đáp:
- Được, được thôi. Nhưng đợi khi bọn con trưởng thành đi rồi tính.
Tiểu Xuân bèn thắc mắc:
- Khi nào cha mới công nhận bọn con trưởng thành?
- Để xem nào. Khi nào bọn con không chỉ tự bảo vệ lẫn nhau mà còn có thể bảo vệ cho các mẹ. Như vậy có thể tạm coi là trưởng thành rồi!
Tiểu Hạ liền chìa ngón út ra và yêu cầu:
- Cha móc ngoéo đi!
Ma Kim cũng vui vẻ chấp thuận, tương tự làm với Tiểu Xuân và Tiểu Thu, đây là nghi thức xác lập giao kèo hoàn toàn dựa trên lòng tin. Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ chúng ta ra ngoài chơi nhé. Các con mau mặc y phục vào đi.
Ba tiểu chu đồng thanh đáp:
- Dạ vâng!
.
Tiết trời mùa xuân mát mẻ, những cây cỏ xung quanh khuôn viên thi nhau đâm trồi nảy lộc. Đám người Kim gia tản bộ cùng nhau trong điệu bộ thư thái.
Mấy đứa trẻ khoe khoang với các mẹ về cái lời tuyên thệ khi nãy, một phần vì muốn chia sẻ niềm vui, một phần muốn để tất cả bọn họ làm nhân chứng.
Phản ứng của các phu nhân không quá ngạc nhiên, dù sao thì dưới sự rù quến của Hồ Mẫn, bọn họ sớm đã thấm nhuần tư tưởng, đường lối đặc biệt, đó chính là chỉ có tri kỷ của Ma Kim thì mới có thể cùng đồng hành với hắn cả đời. Việc các con yêu quý hắn như vậy và cả ý đồ có phần lớn trước tuổi kia tất thảy đều đã rõ mồn một. Nếu không thể ngăn cấm thì lựa chọn duy nhất của họ là cổ vũ mà thôi.
Tuyết Hân bỗng hỏi ngu:
- Nếu sau này các con cưới anh thì chúng có còn gọi em là mẹ không?
Ma Kim cười đáp:
- Thật là, chuyện đó còn lâu lắm. Suy nghĩ chi cho mệt.
Tiểu Hạ liền trả lời:
- Mẹ Hân yên tâm, mẹ muốn con xưng hô thế nào, con sẽ xưng hô như vậy!
Hồ Mẫn bỗng nhảy lên trước rồi quay đầu lại nói lớn:
- Mấy đứa sau này cứ gọi ta là mẹ nhé. Khi chúng ta tình tứ, xưng hô mẹ con sẽ rất là...
Bụp.
Ma Kim dịch chuyển tới thúc đầu gối vào bụng Hồ Mẫn khiến nàng ta sụi đơ, hắn nghiêm giọng đe dọa:
- Ta đã bảo, ở nơi này, đừng lanh mồm!
Đám nữ nhân còn lại nhìn cảnh tượng này không chỉ lần một lần hai, họ đã quá quen thuộc và thậm chí vài người còn cảm thấy buồn cười khi thấy tiểu bạch nữ này ăn hành.
Chỉ có vài tên công tử của thế gia khác, vài tên hoàng y vệ, vài cung nữ ở xa xa chăm chú quan sát nãy giờ cảm thấy có chút bất bình khi chứng kiến gia chủ Kim gia đột ngột hành động thô bạo, chẳng có tí gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, triệt để mất đi khí phách của đấng nam nhi.
Ma Kim cũng biết rõ tai mắt xung quanh, cơ mà nếu cứ tiếp tục để Hồ Mẫn tùy tiện thì khéo còn xảy ra hiềm khích lớn hơn gấp bội.
Hồ Mẫn thì vẫn hồn nhiên vô tư, dang tay ra đòi ẳm để chiếm tiện nghi, cơ mà bị chủ nhân lạnh lùng khước từ, thậm chí còn chẳng cho phép nàng khóc lóc nhõng nhẽo.
"Ta muốn trở về Hoàng Hà thành, tại sao ta lại phải giữ ý tứ cơ chứ. Anh ấy rõ là đủ khả năng nắm trọn cả Hạ giới cơ mà. Tại sao lại cứ bắt ta hành xử thuận theo con mắt người đời! Tức quá mà! Tí về phòng phải đè anh ấy ra cắn mới được!" Hồ Mẫn chu môi phồng má tỏ vẻ hậm hực mặc dù đã được Ma Kim xoa đầu dỗ dành.
.
Bọn họ nán lại ở đây thêm hai ngày nữa. Suốt khoảng thời gian đó, công chúa Bảo Linh rất hay lui tới khu ký túc để rủ các phu nhân của Kim gia đi dạo, lại còn hào phóng tặng mỗi người vài món trang sức quý giá.
Ma Kim vì để ngăn ngừa rắc rối nên hắn rất hạn chế tiếp xúc với nữ nhân này, thi thoảng gặp mặt chào hỏi thì lại làm ra bộ dạng của một tên háo sắc, cứ dẻo miệng nịnh nọt công chúa nhưng nàng ta vốn đã nắm thóp được chiêu trò này. Hắn càng làm trò lố lăng như tùy tiện chạm vào tóc, tay, bảo kiếm hay các vật dụng của Bảo Linh thì nàng ta càng giả vờ có cảm tình với hắn.
Điều này khiến cho Ma Kim có chút đề phòng do hắn có dùng Ma Nhãn để soi luồng khí cảm xúc của đối phương, về phần giao hảo thì ít nhưng hành động nhiệt tình như vậy rõ ràng là có âm mưu đằng sau. Hắn đâu ngờ rằng bản thân đơn thuần chỉ đang là trò tiêu khiến của nàng công chúa kia.
Sau khi thấy mấy trò nhảm nhí của bản thân chẳng có tác dụng, Ma Kim cũng bắt đầu bình thường hóa cách cư xử với công chúa, khi dâm khí không kích hoạt và nhan sắc của hắn bị ẩn giấu dưới lớp mặt nạ, không có lí do gì để Bảo Linh phải lòng hắn cả, tuy vậy, nàng ấy vẫn khá tò mò về con người bí ẩn này.
.
Một ngày nọ, cả đám nữ tử Kim gia xúm lại để dò hỏi về năng lực của Ma Kim. Hắn gãi đầu bối rối, có chút chần chừ không biết nên tiết lộ cho họ hay không, bởi lẽ làm như vậy có thể sẽ khiến họ cảm thấy không thoải mái về sau.
Tiểu Hạ đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cha nó rồi chất vấn:
- Rõ là cha còn có thiên phú gì đó. Không thể nào cha có thể nắm thóp tất cả mọi người trong lòng bàn tay được!
Ma Kim thở dài rồi nói:
- Thôi được. Ta khai là được chứ gì. Thật ra... ta có thể nhìn được cảm xúc thật sự của người khác.
- A ha, biết ngay mà, cha là người cha tồi!
Ái Như khẽ nhắc nhỡ con gái:
- Này, Hạ nhi, sao lại nói cha của con như vậy! Phải là rất tồi mới đúng chớ.
Thiên Khả thắc mắc:
- Chàng biết bằng cách nào, dựa vào phân tích siêu phàm gì đấy để phân tích biểu cảm trên gương mặt sao?
Ma Kim nhìn về phía mười ba nữ tử đang ngóng trông câu trả lời, hắn đắn đo một tí rồi cùng đành mạo hiểm giải đáp:
- Thật là ta có thể nhìn thấy những luồng khí bao bọc xung quanh một sinh vật, miễn là sinh vật đó có cảm xúc.
Tam Nô liền hỏi:
- Có phải mỗi cảm xúc thì sẽ hiển thị một màu khác nhau không ạ?
Ma Kim có phần ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết đó?
- Dạ, thiếp chỉ đoán mà thôi.
- Giỏi lắm. Đúng như Tam Nô suy đoán, mỗi một loại cảm xúc của người khác đều thể hiện qua luồng khí bao bọc họ, hiện tại thì gồm các màu như, màu đỏ của nộ khí, hay có thể gọi là bạo khí ấy, màu đen của sát khí, màu tím của dâm khí, ngoài ra còn có màu xám của sầu khí, màu hồng của tình khí, máu cam của hỉ khí và màu trắng của hạo khí. Thật ra không sách vở nào ghi chép về năng lực. Tất thảy là do ta tự cảm nhận. Khi bé thì năng lực này của ta không phát triển cho lắm, chỉ nhìn thấy khi cảm xúc đối phương mãnh liệt, tu vi ta càng cao thì ta càng có thể dễ dàng nhìn xuyên cảm xúc của đối phương. Nếu muốn ta không biết được cảm xúc thật, tốt nhất là dùng phân thân, không thì dùng khôi lỗi hoặc những sủng vật vô tri như linh trùng cũng tàm tạm. Rồi đấy, sau này ta có bị tha hóa thì nhớ khắc chế ta.
Các nữ tử lườm mắt nhìn Ma Kim, xem ra vừa thông suốt nhiều câu hỏi trong đầu bấy lâu nay, chẳng trách nhiều việc gia chủ này đây thu xếp vô cùng ổn thỏa, có thể chiều lòng toàn bộ mọi người trong Kim gia cũng như có thể đạt được thắng lợi nhất định khi đàm phán với các thế lực bên ngoài.
Tuyết Hân bỗng thắc mắc:
- Thế những lần em dỗi thì công tử cũng đoán được đó là thật hay giả à?
Ma Kim cười đáp:
- Ừm, cơ mà, dù là thật hay giả, điều đó có quan trọng sao? Anh vẫn làm điều tốt nhất có thể cho các em. Hì hì.
Hồ Mẫn chỉ tay thẳng mặt Ma Kim và thách thức:
- Đố anh tâm trạng hiện tại của em là gì?
- Em lúc nào chả một màu tím lịm. Thật là răm!
- Aaa, anh kì quá à!
Ma Kim vẫn như bao lần khác, đứng thẳng người nghiêm túc nhắc nhở:
- Về thiên phú của ta, tuyệt đối không được hé nửa lời với ai khác. Chủ đề này, các em chỉ nên nghe và hiểu, không nên bàn tán. Nếu lộ ra thì sẽ rất phiền phức. Nên nhớ, chỉ người thân của ta thì ta mới cho phép họ biết rõ về ta. Nếu kẻ khác biết thì tay ta sẽ phải nhuốm máu đấy.
Hồ Mẫn cười giỡn:
- He he, thế sau nay em ghét ai thì em sẽ nói bí mật cho người đó.
Ma Kim cười đáp:
- Ý kiến đó không tồi.
.
Phần thưởng triều đình cũng đã trao, những bữa tiệc chiêu đãi cũng đã kết thúc, các thế gia lần lượt rời khỏi hoàng thành, rời khỏi chốn kinh đô có phần nhàm chán.
Bạch Gia đồng ý cho Kim gia quá giang trở về Hoàng Hà thành trên cùng con thuyền khi trước.
Công chúa Bảo Linh tiếc nuối khi những bằng hữu rời xa, dù cho đây chẳng phải lần đầu tiên nhưng nàng không thể che giấu nỗi niềm của mình, nàng buồn bã hỏi:
- Ta còn gặp lại mọi người không?
Ái Như mỉm cười đáp:
- Kim phủ luôn hoan nghênh công chúa.
Tuyết Hân khẽ nhún mình rồi nói:
- Kim gia sẽ khắc ghi mối giao hảo với công chúa.
Hồ Mẫn thì có phần vô tư, nàng nói:
- Gặp lại là chuyện nhỏ. Quan trọng hơn là công chúa suy nghĩ thế nào về việc cưới tướng công của ta. He he. Chàng ấy làm phò mã thì ta cũng được làm công chúa rồi.
Ma Kim gõ đầu Hồ Mẫn rồi cười nói:
- Mong công chúa bỏ qua lời xằng bậy của đứa trẻ này. Sau này, như hai bà chủ nói, công chúa có thể tùy ý tới lui Kim phủ. Đó là phước đức của Kim gia.
Bảo Linh bật cười rồi đáp lời:
- Cảm ơn tất cả mọi người, suốt mấy ngày nay được ở bên mọi người, ta cảm thấy rất vui vẻ.
"Hờ, mới được ở bọn ta vài ngày đã vui thế rồi thì ở bên anh ấy khéo đòi đẻ con cho anh ấy mất." Hồ Mẫn thầm nghĩ, nhưng vài phu nhân khác cũng có ý tương đồng.
Thuyền đã khởi hành chuyến hồi hương, các nữ nhân của Kim gia đứng trên mạn thuyền vẫy tay chào công chúa Bảo Linh.
Tiểu Thu tuy thấp bé không rướn người qua lan can nhưng nó lại sợ sệt không dám trèo lên.
Ma Kim vẫn thường chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt như thế này, liền bước tới gần Tiểu Thu rồi nhẹ nhàng bế nó đứng trên lan can, vòng tay ôm chặt lấy đem lại cho con bé một cảm giác rất an toàn.
Tiểu Thu đỏ mặt, ngượng ngùng đến nỗi quên bén đi mục đích muốn rướn lên cao là để chào tạm biệt công chúa xinh đẹp và ngắm nhìn hoàng thành lần cuối trước khi rời đi.