Chereads / Đấng Du Ký Cửu Giai Giới / Chapter 174 - Trở về nhà

Chapter 174 - Trở về nhà

Sáng hôm sau, Ma Kim cùng Hồ Mẫn đi tới bên phía doanh trại Sơn quốc gần biên giới để gửi một chút thành ý, dù gì trước đây họ cũng đã giao kết với nhau bằng lời và cả những lá thư úp mở. Đương nhiên hắn cũng kêu Đại Nô đi theo tháp tùng để đảm bảo an toàn. Thậm chí, cả ba người đều ăn mặc vô cùng kín đáo, áo quần rộng và dày, đeo mặt nạ, nhất là khoản búi tóc giấu trong nón để che đi mái tóc đặc trưng của hai mỹ nhân..

Thật ra, Ma Kim cũng có thể cử thuộc hạ đến đưa lễ vật, tuy nhiên, hắn muốn trực tiếp đi để tỏ bày thành ý, đồng thời thể hiện bản thân không có quá nhiều việc bận, cũng có thể coi đây là cách che giấu thực lực.

Nhưng quan trọng hơn cả vẫn là hắn muốn dùng cặp mắt hữu dụng nhìn xem kẻ địch có còn sát ý hay không.

Doanh trại của đám người Sơn Quốc đã được xây kiên cố hơn, không chỉ là dựng lều sơ xài như lần trước Ma Kim ghé thăm.

Quan sát thấy chiếc thuyền nhỏ tiến tới, binh sĩ trên tháp canh liền đánh một hồi chuông thông báo. Một tên nhị giai sơ kỳ ngự kiếm bay ra tiếp đón:

- Không biết các hạ là?

Hồ Mẫn tính tình trẻ con, chuẩn bị nhanh mồm đáp lời thì liền bị Ma Kim dùng tay chặn họng. Hắn cười đùa nói:

- Không rõ Diệu tướng quân có còn trấn giữ khu vực này không? Tại hạ từ phương xa đến, có việc cần nói chuyện trực tiếp, danh tính không thể tùy tiện nói ra.

Đối phương đương nhiên chẳng dám thái độ xấc xược khi mà tu vi nhị giai trung kỳ của Hồ Mẫn lúc nào cũng hiện rõ ra ngoài, y liền trả lời:

- Việc này, tại hạ sẽ báo lại với Diệu tướng quân. Các hạ vui lòng chờ trong chốc lát.

- Được thôi, không gấp.

Tên tu chân giả đó liền lui vào trong doanh trại bẩm báo lại, Diệu Quang Sơn đương nhiên nhận ra Kim chủ, liền đồng ý gặp mặt, lão cũng đã đợi từ sớm.

Ma Kim cùng hai nữ tử thuận lợi gặp mặt tướng lĩnh nước láng giềng trong một căn phòng riêng được cách âm cẩn mật.

Diệu tướng quân đang ngồi trên ghế, thấy khách tới, liền đứng dậy mở lời trước:

- Quý công tử đường xa tới đây, ta không kịp tiếp đón chu đáo, thất lễ rồi.

Ma Kim trong chiếc mặt nạ hình con heo cười nói vui vẻ:

- Ha ha, Diệu tướng quân khách khí rồi. Ta đây mới là thất lễ, tới không báo trước, may là ngài hiện vẫn trấn giữ nơi này.

- Thật ra ta cũng vừa mới hồi kinh trở về. Có chuyện này không biết nên nói cho công tử biết không.

- Ha ha, thường thì những thứ mà khiến ngài phân vân như thế, tốt nhất là không nói, tuy nhiên, lỡ khiến ta tò mò rồi thì cứ nói vậy.

- Chuyện là ta hay tin Vũ Nguyệt tướng quân còn sống.

- À à, người này ta nhớ. Trước thuộc hạ của ngài còn đòi chém ta vì cái người tên Vũ Nguyệt đấy. Tuy ta không rõ đó là ai, nhưng mà còn sống thì tốt rồi.

Nghe Ma Kim trả lời một cách thản nhiên như vậy, Diệu Quang Sơn có chút dè chừng, trong phút chốc từ việc muốn thăm dò đối phương lại trở nên rối rắm vô số câu hỏi trong đầu.

Đang lúc ngơ ra vài giây, bỗng có tiếng đập bàn lớn khiến lão tướng quân định thần lại.

Thì ra Ma Kim chỉ là đặt lễ vật lên bàn hơi mạnh tay một tí, hắn nhờ Đại Nô để nó ở giữa bàn, một tên thuộc hạ dưới trướng Diệu Quang Sơn bước tới nhấc lên và đặt lại gần cho chủ tướng xem.

Bên trong túi vải bịt kín là một chiếc hộp mạ vàng, mở ra thì thấy hai bộ thăng giai hạ phẩm được xếp ngay ngắn, tuy đối với giới tu chân thì chẳng quý giá gì, nhưng mà với phàm nhân thì chúng là cả một gia tài.

Lão Diệu Quang Sơn hai mắt sáng rực nhưng cố giả vờ lơ đi bằng cách đóng hộp lại và đẩy nhẹ qua một bên, y cười nói:

- Kim công tử chu đáo quá.

Ma Kim đáp lời:

- Ta còn vài thứ khác muốn gửi tặng các binh sĩ.

Dứt lời, hắn ra hiệu cho Đại Nô lấy hàng từ trong túi trữ vật.

Tất thảy mười cái rương lớn, bên trong chứa toàn y phục tinh xảo.

Viên tướng họ Diệu đương nhiên không thể thấu mục đích của đối phương khi không tự dưng gửi mấy thứ đồ này.

Ma Kim cũng không để y đoán mò, liền nhanh chóng giải thích:

- Sắp tới ta sẽ mở vài chi nhánh tới Sơn quốc, chủ yếu kinh doanh y phục, nghe bảo bên đó có nguồn cung vải lụa chất lượng cao. Ta muốn tận dụng để kiếm chác tí ngân lượng. Mấy thứ này bảo binh sĩ khi về tặng lại cho họ hàng người thân, nếu thấy ưng ý thì có gì ghé ủng hộ.

Diệu Quang Sơn bật cười lớn, không thể nào ngờ Kim gia chủ lại nghĩ được đến đấy:

- Ta thật sự khâm phục tài năng của công tử đây. Riêng về chuyện này, ta ủng hộ hết mình. Ta cũng từng thấy vài mặt hàng của Nhật Nguyệt được thương nhân nhập về, nhưng mà họ độn giá khá cao. Nếu công tử mở tiệm luôn bên đây thì thật sự quá tốt rồi.

- Hôm nay ta không mang rượu, thịt tới. Không biết ở đây có gì để nhâm nhi không?

Gương mặt Diệu Quang Sơn xìu xuống, có chút thất vọng, cũng bởi vì đồ ăn, thức uống trước đây do phía bên Ma Kim mời ngon quá, đến nỗi khách tới mà lão còn kêu binh lính khoan hẵng bày đồ ra đãi mà xem coi họ đãi gì mình trước đã.

Lão quay sang phía thuộc hạ, vừa mới giơ tay tính ra hiệu thì Ma Kim bỗng nói lớn:

- À, sáng nay đại nương có chuẩn bị cho vài món, có gì thiếu rồi kêu thêm.

- Ha ha, chỉ có công tử là hiểu ý ta.

Vài món của hắn là một mâm đầy ắp, đủ để bốn người ăn. Diệu Quang Sơn vô cùng hài lòng về việc này.

Lúc đang trong bàn ăn, Ma Kim chợt hỏi thăm:

- Trước đây có vị cao nhân nào tên Hàn Hữu ấy nhỉ? Sao lần này ta không thấy?

Diệu Quang Sơn thẳng thắn trả lời:

- Chiến sự đã ổn, tên đó bế quan rồi, xem ra sắp sửa thăng thiên.

- Ồ, ra vậy.

Họ tiếp tục bàn về nhiều vấn đề liên quan tới thương mại giữa hai nước trên tinh thần đôi bên đều có lợi.

Ma Kim đã có Trương Định Hùng lo liệu về tin tức của Vũ Nguyệt nên hắn không cần đả động gì về nàng ta, cứ giả vờ như chẳng quen biết.

Còn về sát khí, lúc đầu Ma Kim còn thi thoáng thấy Diệu Quang Sơn tỏa ra, nhưng sau một thời gian đàm đạo thì trên người lão ta đã tiêu tán hết, xem ra chẳng ai là chê ngân lượng và tài năng giao tiếp của Kim công tử cả.

Mà thực ra cũng nhờ có vậy, Ma Kim mới phát hiện còn có người khác trong Sơn quốc thù hắn với mình.

.

Kết thúc buổi nói chuyện, Ma Kim cùng hai nữ tử bay trở về. Tướng và lính Sơn quốc thậm chí còn cúi đầu chào tạm biệt họ, một nghi thức trang nghiêm để hành lễ với những người quan trọng.

Hắn cảm thấy mọi sự ở thung lũng Khánh Hòa đã ổn thỏa, liền bảo mọi người trong Kim gia thu xếp đồ đạc để trong đêm trở về Hoàng Hà thành.

Về phía Đặng Liễu Nhi, Ma Kim đã kêu thuộc hạ chuyển lời rằng hắn đã tin tưởng và chấp nhận trả lại tự do cho nàng, thậm chí còn lấy trong kho vài thứ mà nữ nhân yêu thích như trang sức, quần áo, son phấn, nước hoa để bù đắp lỗi lầm.

Đặng Liễu Nhi đương nhiên vẫn còn vương vấn một ít tâm tình dù chỉ tiếp xúc với Kim gia chủ không bao lâu, tuy vậy nàng không đến nỗi mê muội như Bạch Đường Tuyết, khi biết rõ đối phương không có ý đồ với mình thì đành thất vọng trở về.

Ma Kim vẫn có chút đắn đo về lựa chọn này, bởi lẽ hai tên tù nhân kia, đặc biệt là Tự Đức, Đặng cô nương đã gặp qua rồi. Nếu như Lâm gia có điều tra về sự mất tích của tên thuộc hạ này thì có thể sẽ tìm tới Đặng Liễu Nhi, điều này sẽ gây ra mâu thuẫn rất lớn.

Nhưng mà suy đi tính lại, việc giết chết Đặng cô nương cũng là một phương án khá mạo hiểm. Nguyên nhân chính là Đặng gia có thể sẽ vào cuộc, gây ra hiềm khích không đáng có. Còn nỗi băn khoăn khác chính là việc giết người tốt sẽ tích tụ nghiệp chướng, Ma Kim rất tin vào câu nói "Gieo nhân nào, gặp quả đó" nên trước giờ hắn làm việc xấu cũng có chừng mực mà thôi.

.

Sau đợt thí luyện lần này, chiến lực của giáo phái tăng lên đáng kể. Ma Kim lúc này đang ung dung gối đầu trên đùi Ái Như, đồng thời hai cánh tay của hắn trở thành gối kê cho ba bé tiểu chu ngủ say sưa.

Kim gia bọn họ đang trên đường trở về nhà từ lúc mặt trời chưa ló rạng. Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, hắn sắp xếp lịch trình sự kiện trong đầu để tìm ra thời điểm thích hợp tổ chức một buổi khảo nghiệm cho giáo phái, đặc biệt nhắm vào những kẻ vừa mới sở hữu vũ hồn.

Thân là giáo chủ, Ma Kim có trách nhiệm định hướng cho các giáo đồ, nhất là trong giai đoạn tiền nhị giai, tu chân giả làm quen với cách vận dụng vũ hồn, thứ mà càng về sau sẽ càng có vai trò quan trọng.

Đặc biệt là những loại vũ hồn quý hiếm có những công dụng độc nhất vô nhị, điển hình là của Tử Nguyệt hay gần đây là Hồ Mẫn. Tuy nhiên vì những bộ thăng giai khi trước không quá chất lượng nên hắn cũng không kỳ vọng gì nhiều ở đám thuộc hạ.

"Chắc cũng phải đợi một thời gian nữa để bọn chúng tập làm quen với vũ hồn, với đám Hổ Trung thì chẳng có gì đặc sắc cả, tuy vũ hồn mạnh yếu phần lớn là do bẩm sinh, nhưng mà nguyên liệu thăng giai tốt sẽ giúp đẩy nhanh quá trình phát triển lên gấp nhiều lần." Hắn nghĩ ngợi trong đầu rồi dần thiếp đi.

Hồ Mẫn khát họng nên lấy chân khều khều chủ nhân tỉnh dậy để hút máu, còn về lí do mà nàng không dám động thủ lúc hắn ngủ thì do khi trước hắn có hâm dọa sẽ bẻ gãy răng nanh của nàng nếu nàng dám tùy tiện như con rắn nào đấy tên Lisa.

Lúc này ánh bình minh đang lấp lóe phía chân trời, nhân cơ hội này, nàng hét lớn đánh thức cả bọn một thể:

- Dậy mau!!! Sao mọi người lại ngủ hết vậy hả??? Dậy ngắm bình minh mau!!!

Lam Ngọc ngồi bên mạn thuyền, tay ẳm Tiểu Đông, hai mẹ con đưa mắt nhìn về quả cầu rực lửa đang dẫn nhô lên cao, có chút chói lóa, chỉ có thể nheo mắt quan sát để không bỏ lỡ bất cứ giây phút nào.

Bầu trời mùa xuân thật thoáng đãng, những đám mây trắng bồng bềnh rong đuổi theo chiếc thuyền bay. Song song với đó, từng đàn chim sải cánh uốn lượn trở về sau đợt di cư lớn.

Từ trên cao nhìn xuống, làn sương mờ ảo dần bị xua tan, để lộ ra khu rừng phủ một màu xanh nhạt của những chiếc chồi non mới nhú. Có những cây cổ thụ bị quật ngã ngổn ngang, giờ đây nó đã trở thành một phần quý giá cho đám thực vật khác chen chúc nhau vươn lên thay thế.

Mãi tới khi nhìn thấy một con sông lớn có dòng nước chảy cuồn cuộn thì họ mới nhận thức bản thân đã sắp về tới nhà.