Vì Bạch Đường Tuyết đã mất nên những hàng nước giải khát ở Kinh Dương Thành có nguy cơ phải đóng cửa vĩnh viễn. Tuy nhiên chỉ cần một bức thư gửi tới Bạch gia thì Kim gia đã được nhượng lại toàn bộ. Thật ra từ trước mấy cửa tiệm này sớm đã có tay chân của Nhật Nguyệt do Bạch Đường Tuyết tuyển dụng vào, nay chuyển thương hiệu thì cũng coi như về với đúng chủ. Thế là Nhật Nguyệt thương hội đã có thêm một thị trường vô cùng tiềm năng, hàng loạt mặt hàng khác nhân cơ hội này cũng vận chuyển đến đây để bày bán.
Ái Như và Tuyết Hân suốt mấy tuần liền bận tối mặt tối mày để tổ chức nhiều sự kiện lớn bé nhằm lái dư luận khỏi tin tức vụ tử chiến kia.
Lam Ngọc đã được Tuyết Hân đề nghị thăng lên chức chủ quản của Nhật Nguyệt kỳ hội nhờ vào tài năng kỳ đạo và thái độ làm việc vô cùng chăm chỉ, tuy vậy nàng ấy chỉ chuyên về mảng nổi là cờ, còn mảng chìm là thu thập thông tin vẫn do một vài giáo đồ Ma Kim tín nhiệm phụ trách.
Thanh Thanh được giao cho nhiệm vụ quản lý Cô Nhi viện kiêm việc nuôi nấng bốn tiểu nha đầu, dẫu sao thì nàng ấy vẫn là người có kinh nghiệm làm mẹ nhiều nhất trong đám nữ tử.
Bốn nữ hồ sau vụ việc kia thì được Ma Kim cho lên hẳn chức đại sứ thương hiệu của đế chế Nhật Nguyệt, đi khắp nơi cùng hai phu nhân để quảng bá hình ảnh, lại còn được vẽ chân dung lên những mặt hàng độc nhất. Có hai nguyên nhân chính, một là nhan sắc của bọn họ mỹ miều, hai là giúp cho Đại Nô khó nhận dạng hơn nữa.
Ma Kim sau khi trở về lập tức điều động binh lực tản ra tứ phía, nói đúng hơn là về lại vị trí cũ, riêng Phúc Khánh với tài năng diễn sâu được giáo chủ giao cho trọng trách tiếp cận Sát Dục hội.
Bốn bộ thăng giai thừa ra thì Ma Kim ưu ái cho Thanh Thanh hấp thụ hết để nàng ta trở nên mạnh mẽ hơn, dù gì khu vực nàng ấy phụ trách toàn là trẻ em không có khả năng tự vệ.
.
Xử lý xong chính sự Ma Kim lại tiếp tục trở về ngày tháng an yên bên gia đình. Hắn ta thường quanh quẩn ở khu vực Hoàng Hà thành để giám sát hiệu quả công việc cũng như mở lớp dạy học cho giáo đồ, ngoài ra thì hắn cũng tới Cô Nhi viện để giáo huấn bọn trẻ bằng mấy câu châm ngôn tự bịa ra.
À, ba bé tiểu chu cũng không còn học ở mấy cơ sở giáo dục thông thường, tất cả là vì thiên tài Tiểu Hạ nó học hết kiến thức ở đấy rồi, thế là nó dắt tỷ muội qua bên Cô Nhi viện luôn.
Mặc dù chỉ mới có tí tuổi đầu mà Tiểu Hạ đã được Thanh Thanh đặc cách cho làm giảng viên, vừa dạy mấy đứa trẻ mồ côi, vừa dạy cho mấy tỷ muội còn lại.
Tiểu Hạ chính là thần tượng của cả Cô Nhi viện, là tấm gương sáng để cả bọn noi theo, nó gần như là một đứa trẻ hoàn hảo, chỉ có một tật xấu là luôn nhăm nhe gạ gẫm phụ thân ngay khi có thể, dạo gần đây còn bắt đầu đòi xoa bóp bánh bao của các mẹ đẹp.
"Đúng là cha nào con nấy mà!" Các mẹ đều có chung suy nghĩ.
Ma Kim nhìn đám trẻ rồi dòm sang Hồ Mẫn thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, nàng ta rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi lần chở tướng công đi tới đâu thì tiện tay phá đến đấy, tần suất bị quánh cứ thế ngày càng tăng.
Vào mỗi cuối tuần Ma Kim hay dẫn mọi người ra ngoài khu rừng phía Đông để cắm trại. Hiện tại thì nơi đây khá là an toàn, mấy con hoang thú đều bị lùa sâu phía Đông, vài con cá biệt sắp tiến hóa thành linh thú hoặc ma thú còn bị bắt nhốt lại.
Lệnh cấm Đông Quan cũng bị bãi bỏ dần dần, dẫu sao theo Ma Kim phân tích, càng cấm thì càng khiến nhiều người tò mò, việc nới lỏng như vậy nhìn thì nguy hiểm nhưng thực chất góp phần ẩn giấu hang ổ Nhật Nguyệt giáo. Hắn còn tính mở một khu vui chơi hoang dã ở ngoài này, đúng là rảnh rỗi sẽ sinh nông nổi, hoặc có thể là ở gần Hồ Mẫn quá nên bị nhiễm tính ngáo ngơ.
Rất mau đã bước qua Tháng Mười Một, tuyết rơi ngày càng nhiều, Nhật Nguyệt thương hội thu mua toàn bộ vải lụa, vải gấm của Hoàng Hà thành để biến chúng thành những bộ đồ hoàn hảo rồi bán lại với giá rẻ chỉ đủ thu hồi vốn. Nguyên nhân là do Ái Như cách đó không lâu đã đề xuất một ý tưởng táo bạo, đó chính là tạo ra một trang phục đặc trưng cho vùng đất Hoàng Hà, lấy việc phổ cập là chủ yếu.
Và đương nhiên, không chỉ có mỗi Ái Như là có sáng kiến riêng để phát triển Nhật Nguyệt thương hội.
Trong cuộc họp quan trọng mang tên Nhật Nguyệt thương hội Thượng đình lần một do Ma Kim triệu tập, được tổ chức vào giữa Tháng Mười, Ma Kim đã lắng nghe, chắt lọc và xét duyệt kha khá sáng kiến độc lạ từ các thành viên trong Kim gia và nhiều nhân tài được mời tới.
Chủ đề mà hắn đưa ra chính là cách tạo nên đặc trưng riêng cho ba khu vực Hoàng Hà, Lưỡng Hà và Khánh Hòa. Nguyên nhân mà hắn trình bày là:
- Đời sống vật chất của người dân những vùng này đã cải thiện đáng kể khi mà có sự xuất hiện của Nhật Nguyệt thương hội chúng ta, tuy nhiên đời sống tinh thần của họ dường như không quá nhiều sự thay đổi, họa may chỉ bổ sung thêm vài món ăn, thức uống và kỳ đạo, nhưng ta cảm thấy như thế là chưa đủ, chúng ta cần có thêm những thứ gì đó khiến cho cán cân cuộc sống của họ cân bằng hơn, hạnh phúc hơn. Có như vậy, năng suất làm việc mới được gia tăng và lòng trung thành càng được củng cố!
Những người ngồi dưới im lặng, tập trung trí não để nặn ra một "thứ gì đó" đáp ứng với nguyện vọng của chủ nhân, còn có vài người còn chẳng hiểu nguyện vọng đó là gì.
Cánh tay đầu tiên giơ lên, nhỏ nhắn, xinh xắn và tràn đầy tự tin như này chỉ có thể là viên ngọc quý giá Tiểu Hạ, nhưng con bé không đưa ra đáp án mà lại hỏi ngược phụ thân:
- Đời sống tinh thần khác gì với đời sống vật chất ạ? Thuật ngữ đó con chưa từng nghe qua.
Ma Kim ôn tồn giải thích:
- Vật chất và tinh thần tồn tại song song và có mối tương tác qua lại. Một hạt cơm nó chính là vật chất, nó khiến con no thì vẫn chính là vật chất, nhưng nếu nó ngon và khiến con thấy hạnh phúc khi thưởng thức nó thì đó chính là tinh thần. Chẳng hạn như trong Kim phủ, những vật dụng như giường và sách chính là vật chất, nhưng giấc ngủ và tri thức ta lấy từ nó chính là tinh thần. Vật chất là thứ tồn tại sờ được, nắm được còn tinh thần thì chúng ta cảm nhận bằng cảm xúc. Con đã hiểu chưa?
- Dạ con hiểu rồi. Như vậy so ra thì vật chất quan trọng hơn tinh thần, nhưng tinh thần lại khiến cho vật chất tồn tại có ý nghĩa hơn đúng không ạ?
- Chính xác, có vật chất thì mới có tinh thần, nhưng có vật chất thì chưa chắc có tinh thần. Thứ chúng ta cần là nâng cao giá trị tinh thần hơn. Một trong những thứ ảnh hưởng đến giá trị tinh thần đó chính là tính độc nhất. Chẳng hạn như con là con gái của ta, con cũng có cơ thể lành lặn như bao bé gái khác, tuy nhiên con là con gái của ta, chứ không phải của bất cứ nam nhân nào, chính vì vậy con đem lại cho ta niềm hạnh phúc, so với những bé gái khác không phải con ta, thì đương nhiên, ta sẽ đặt con gái của ta lên trên rồi. Đó gọi là giá trị tinh thần!
Tiểu Hạ cười tít mắt khi nghe và hiểu lời nói sâu sắc của phụ thân, nó cảm ơn rồi ngồi xuống tiến hành lấy giấy bút ra soạn thảo ý tưởng ngay tức thì. Những người xung quanh, bao gồm cả vài kẻ cách đây vài phút trước còn tự luyến là bản thân thông minh, tài giỏi nhất trong thiên hạ, đều phải thán phúc trước màn đối đáp giữa hai cha con Ma Kim.
Ái Như liền kéo Tuyết Hân lại bàn luận gì gì đó, sau đó nàng đứng dậy, khoe ra vài bức tranh và trình bày:
- Đây là ý tưởng trang phục mùa đông mà thiếp và Hân muội vẽ. Nếu như chúng ta chọn cho mỗi vùng một bộ thì có thể coi đó là bản sắc riêng không ạ?
Ma Kim tiếc là không thể khoe ra vẻ mặt đầy tự hào vì đang đeo mặt nạ, nhưng qua giọng nói thì cũng có thể cảm nhận được:
- Tất nhiên rồi. Đây chính là thứ mà ta muốn. Hai nàng giỏi lắm!
Dường như những người khác cũng nương theo đó mà cặm cụi viết ra ý tưởng rồi bắt đầu trình bày, có cái phù hợp, có cái chưa, thân là Kim chủ, hắn phân tích cho tất thảy mọi người khiến ai nấy trong phòng đều tâm phục khẩu phục.
Ma Kim chắt lọc ra những đề xuất khả quan nhất rồi tiến hành thảo luận công khai cụ thể từng cái một. Vì để đảm bảo mọi thứ được chu toàn nên cuộc họp đã kéo dài suốt một tuần, bao gồm cả thời gian tạm dừng nghỉ ngơi và ăn uống.
.
Cho đến hiện tại thì Ma Kim vẫn chưa thấy có gì bất ổn, điều này còn khiến hắn lo lắng hơn...
Bỗng có một tin cấp báo, cách thành hai trăm dặm phía Tây có một đoàn tu chân giả đang tiến đến, gồm khoảng mười người, tu vi ước tính nhị giai sơ kỳ, sẽ không có gì đặc biệt nếu bọn họ không khoác trên người quân phục. Mặc dù không rõ đám người đấy sẽ tới thành chủ hay Kim Phủ nhưng Ma Kim vẫn sai thuộc hạ chuẩn bị sẵn để tiếp đón.
Cho tới tận bây giờ, gia chủ của Kim gia vẫn giả mù đối với người ngoài, việc che mắt lại xem ra đỡ khó chịu hơn việc đeo kính áp tròng xuyên suốt. Ngoài ra, cũng nhờ có vậy mà trong chiếu thư vài hôm trước triều đình gửi xuống, Ma Kim dễ dàng từ chối yêu cầu tái chiến tại Mạt Thổ. Điểm hạn chế duy nhất là mồm miệng con Hồ Mẫn có phần tùy tiện, bữa ra ngoài đường thấy mỹ nữ còn khều khều rủ hắn ngắm chung:
-Gái xinh kìa, anh xem ưng không hốt về đi!
.
Đám quân lính kia ấy vậy mà lại tiến thẳng tới Kim phủ. Ma Kim liền kêu Hồ Mẫn dắt ra tiếp đón. Bảo là dắt ra chứ thật ra thì hắn nắm tóc nàng ấy rồi bước theo sau.
Đám người kia tự xưng là cẩm y vệ triều đình phái đến để khám xét Kim phủ với cáo buộc tội phản quốc và tàng trữ vật cấm. Bọn chúng đưa ra lệnh bài... và... không còn sau đó nữa.
Qua tấm vải mỏng, đôi mắt tử thần của Ma Kim có thể nhìn thấy sát khí hừng hực của đám lính trước mặt và bằng thiên phú phân tích siêu phàm, hắn biết ngay lệnh bài đó là giả.
Thế là chỉ cần một động tác tay ra hiệu của Ma Kim, bốn nữ hồ cùng một vài giáo đồ nhị giai nhanh như cắt xông tới trấn áp kẻ địch. Đám giả mạo kia thấy đã bị phát hiện, không nói không rằng, đồng loạt lấy vũ khí ra nhắm thẳng vào Kim gia chủ.
- Trình độ của các ngươi thật kém cỏi!
Ma Kim cười nhạt rồi cả hai phân thân biến mất.
Thế là đám kia như cá lọt lưới, toàn bộ mười tên không kẻ nào kịp trốn thoát. Thậm chí bí kỹ Tự Bạo cũng chỉ có hai tên có cơ hội dùng đến, đương nhiên chỉ khiến cho đám gia nô quét dọn hơi mệt, số kẻ địch còn lại không bị điểm huyệt thì cũng đứt tứ chi và bất tỉnh nhân sự.
Rút kinh nghiệm đợt trước, lần này Ma Kim thề rằng phải tra khảo bọn chúng thật kĩ càng và chậm rãi.