Phúc Khánh vội vàng kể lại:
- Sự việc là, mấy tuần trước, Kim công tử có sai tại hạ đi dò la tung tích của Bạch Đường Tuyết, không may, ta bị Bạch Đường Cung nhắm trúng, do chênh lệch tu vi...
Bạch Đường Cung ban đầu rõ đắc ý, nhưng khi nghe đến đây thì thấy không ổn, không nghĩ ngợi nhiều liền rút kiếm lao tới tính giết người diệt khẩu.
Ma Kim khẽ hất đầu ra hiệu cho Đại Nô can thiệp. Bằng một cái hất tay, nàng ta dễ dàng vô hiệu hóa đòn công kích của đối phương.
Tên giáo đồ thấy được chủ nhân bảo kê như thế, liền mạnh dạn nói lớn tiếng hơn nữa:
- Bạch Đường Cung đã bắt ta lại, sau đó nhét vào họng ta một viên độc đan. Ép ta phải phục tùng hắn, trước mặt mọi người vu khống cho Kim công tử. Nếu ta không nghe lời, hắn sẽ không giao ra thuốc giải. Ngược lại, nếu ta làm y theo lời hắn nói, không những giữ được tính mạng mà có thể nhận được vàng bạc châu báu. Tuy nhiên, Kim công tử là hình mẫu vĩ đại trong tim ta, ta có chết trăm lần cũng không thể nào phản bội lại công tử. Vậy nên ta đã giả vờ hợp tác cùng Bạch Đường Cung để có thể minh oan cho Kim công tử. Dẫu cho ta có chết thì cũng cam lòng... nhưng mà...
Nô lệ Phúc Khánh bỗng ngã khụy xuống, gương mặt nhăn nhó để lộ sự đau đớn tốt cùng.
Cảm động trước sự trung thành của tên giáo đồ, người nếu Ma Kim không có trí nhớ siêu phàm thì khéo đã quên béng, hắn vội vàng ngồi xuống bắt mạch rồi lấy kim châm cứu giải độc.
Ma Kim ngoảnh cổ lại, hét lớn:
- Bạch Đường Cung, tại sao ngươi lại bỉ ổi và cặn bã đến vậy? Dám dùng kế sách hèn hạ này! Mau, đưa ta thuốc giải.
Trong lúc Bạch Đường Cung hốt hoảng chưa thể nghĩ thêm đối sách nào, hai con ngươi rung động, miệng không ngừng phủ nhận:
- Hắn nói dối! Ta không có đầu độc hắn!
Bạch Khung, thân là bá phụ, đã vội liên tiếng bao che:
- Kim công tử, lời của một tên thuộc hạ thấp kém nào có đáng tin. Người đâu, mau lôi kẻ đó đi dụng hình, ép hắn nói ra chân tướng.
Thiên Khả nghe thế, lập tức lấy Thiên Thuẫn ra, Hồ Mẫn theo lời dạy của Ma Kim, có biến thì thần tốc núp sau tỷ tỷ. Đại Nô di chuyển tới vị trí có thể bảo hộ cho cả bốn người rồi đứng im chờ lệnh.
Ma Kim đứng dậy, nghiêng cổ trái phái phát ra tiếng "rắc, rắc" khá dị. Hắn cố kiềm chế sự phẫn nộ, suy cho cùng đây là đất của Bạch gia, hắn không thể để xảy ra hỗn chiến, đành từ tốn giảng hòa:
- Tiền bối nói đúng, lời của một tên thuộc hạ thấp kém chỉ được tin năm phần. Tuy nhiên năm phần còn lại phải do Kim gia tra khảo. Ta muốn tạm ngừng cuộc họp này, ta sẽ nán lại ở Bạch gia, chờ đến khi làm rõ mọi chuyện mới rời khỏi. Ngài thấy thế nào?
Đường Khung cũng không còn cách nào khác, đành đồng ý với kiến nghị của Ma Kim, dù gì y cũng cần có thời gian để bàn chuyện với đứa nghịch tử kia, trước mặt các nhân vật lớn khác trong Bạch gia, y không thể làm bừa.
Ma Kim dìu tên thuộc hạ đang tàn tạ về phòng riêng, các nữ tử hầu cận theo sau, trước khi rời khỏi, Hồ Mẫn còn chỉ tay về phía Bạch Đường Cung đe dọa:
- Ngươi liệu hồn đấy.
Kế hoạch thất bại, Bạch Đường Cung chỉ biết nghiến răng tức tối. Bạch Khung đứng lên tuyên bố tạm hoãn cuộc họp ngày hôm nay, ngày mai sẽ tiếp tục.
Đám người đó vì e sợ quyền lực của Bạch Khung nên không dám chất vấn gì thêm.
.
Trở về phòng, tên thuộc hạ liền đứng thẳng dậy như chưa hề dính độc gì cả, Ma Kim ban nãy bắt mạch cho y cũng đã phát hiện, như hai chủ tớ phối hợp qua mắt đám người họ Bạch kia.
Đúng là Phúc Khánh trên đường làm nhiệm vụ đã bị Bạch Đường Cung phát hiện và bắt giữ, tuy nhiên tên công tử đó chỉ dùng lời nói và ngân lượng để thuyết phục chứ chưa tới mức dùng tới độc. Y quỳ xuống, cúi đầu sát mặt đất tạ lỗi:
- Xin chủ nhân tha lỗi cho nô tài tự ý hành động.
Ma Kim vừa đỡ tên giáo đồ dậy, vừa cười nói vui vẻ:
- Ngươi làm được thế là vượt quá mong đợi của ta rồi. Tốt lắm, giỏi lắm. Khi về ta sẽ trọng thưởng.
- Đa tạ chủ nhân!
Thiên Khả cũng như hai nữ nhân kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng liền tiến lại gần hỏi tên thuộc hạ:
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Ma Kim hất nhẹ đầu ra hiệu đồng ý rồi lại ghế ngồi xơi miếng nước.
Phúc Khánh liền tường thuật lại...
.
Vào hai tuần trước, khi mà Phúc Khánh được lệnh từ quản giáo Hổ Trung đi dò la tung tích của Bạch Đường Tuyết. Y đã bắt gặp Bạch Đường Cung đang mua đan dược trong một đan phường ở Kinh Dương, liền lập tức đi tới để bắt chuyện. Không ngờ trong lúc đối thoại, Bạch công tử liên tục buông lời khích tướng:
- Ngươi mới trẻ tuổi đã nhị giai sơ kỳ, tư chất tốt như thế há lại làm cẩu nô tài cho một tên nhất giai hậu kỳ trong một thế gia nhỏ bé?
Mặc dù trong lòng sục sôi phẫn nộ vì đối phương xúc phạm tới chủ nhân và Kim gia. Tuy nhiên khi nhớ lại lời răn dạy vô giá của những buổi học diễn xuất, nhiệm vụ vẫn luôn phải đặt lên hàng đầu bất chấp mọi giá, Phúc Khánh bắt đầu chau mày thể hiện ra ngoài sự bức xúc xen kẽ day dứt:
- Đúng thật đôi khi ta cảm thấy ta xứng đáng với những thứ tốt hơn. Nhưng mà dù gì Kim gia cũng có ơn nghĩa thu nhận ta.
Bạch Đường Cung cười nói:
- Ơn nghĩa thu nhận? Ha ha, ngươi bị tẩy não à. Những thứ Kim gia cho ngươi, nếu muốn, ta sẽ cho ngươi nhiều gấp bội.
Gương mặt Phúc Khánh có chút phấn khích, liền hỏi kỹ:
- Công tử nói thật chứ?
Thế là Bạch Đường Cung bắt đầu nói ra âm mưu đen tối và thuyết phục đối phương hợp tác.
Đương nhiên, suốt mấy ngày sau, Phúc Khánh vẫn luôn bị Bạch Đường Cung theo dõi nhất cử nhất động cho nên không thể liên lạc được về giáo phái, tuy nhiên nhờ sự mạo hiểm này mà có cơ hội lập công lớn.
.
Thiên Khả dùng ánh mắt kỳ vọng hỏi:
- Vậy ngươi có biết vị trí của Bạch cô nương không?
Tên nô tài Phúc Khánh e dè đáp:
- Bẩm phu nhân, tên đó quá cẩn thận, đến giờ vẫn chưa tiết lộ cho nô tài vị trí và động cơ đằng sau. Hắn chỉ nói chủ nhân và hắn có mối thù không đội trời chung mà thôi.
Hồ Mẫn lúc này cảm thấy hứng thú, bèn hướng về phía Ma Kim lời nghi vấn:
- Việc đó là gì dọ? Sao em hổng biết chuyện này dọ?
Ma Kim thở dài đáp:
- Anh chịu thua. Trước giờ trong quan hệ với Bạch gia, anh vô cùng cẩn thận, thậm chí bất cứ sự kiện nào cũng đặt họ vào vị trí khách mời quan trọng nhất. Riêng đối với huynh muội Bạch Đường thì anh chưa hề có ý định xấu xa gì cả. Thậm chí Bạch Đường Tuyết còn là một trong nô lệ đặc biệt của anh mà.
Hồ Mẫn nhíu mày đưa ra giả thuyết:
- Có khi cái tên kia ghen không? Em nghe bảo khi người ta ghen thì sẽ hóa điên lên, việc gì cũng dám làm cả.
Thiên Khả liền phản bác:
- Họ là huynh muội mà, làm sao có việc đó chứ!
Hồ Mẫn giễu cợt nói:
- Không được sao. Ta thấy Đại Nô và các tỷ muội hay tự sướng cùng nhau mà. Có khác gì người yêu đâu?
Đại Nô mặc dù có chút sượng sùng nhưng vẫn thật thà nói:
- Tỷ muội là tỷ muội. Nếu muội muội ta có ý chung nhân thì ta còn chúc phúc cho muội ấy chứ sao mà ghen. Hồ phu nhân nghĩ lệch lạc quá đi.
Ma Kim bỗng lên tiếng phân bua:
- Thật ra thì... hừm... ta đoán Bạch Đường Cung là thủ phạm bắt cóc Bạch Đường Tuyết.
Thiên Khả không khỏi bất ngờ, há hốc mồm "Hả?" một tiếng. Ma Kim từ tốn nói tiếp:
- Vẫn còn một khả năng khác nữa là có kẻ thù của chúng ta bắt cóc Bạch Đường Tuyết, sau đó ép Bạch Đường Cung hãm hại chúng ta. Nhưng mà, ta vẫn nghiêng về dự cảm đầu tiên hơn. Vậy nên, các nàng phải hết sức cẩn thận. Cả ngươi nữa Phúc Khánh.
Trước thái độ có vẻ nghiêm trọng của Ma Kim, ba nữ tử chỉ có thể lắng nghe, họ đồng thanh đáp:
- Dạ vâng!
Phúc Khánh cũng lật đất cúi đầu lễ phép:
- Nô tài tuân lệnh!
Ma Kim kế đó còn cẩn trọng dặn dò:
- Chúng ta hiện tại như cá lọt lưới, muốn thoát khỏi lưới thì không nên vùng vẫy vô vọng mà hãy lẳng lặng cắn đứt những mắt xích quan trọng rồi rút lui. Bây giờ chúng ta không nên thanh minh thêm mà ngược lại, hãy giả vờ bị động rồi tìm cách giải cứu cho Bạch Đường Tuyết. Có được nàng ấy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Ta tin Bạch Đường Tuyết vẫn đang ổn, bởi Bạch Đường Cung rất yêu thương muội muội, nếu thực sự cô nương ấy xảy ra chuyện gì thì đã không rảnh đến nỗi dành tâm trí thù hằn ta.
Thế là bọn họ chờ đợi để xem Bạch Đường Cung đi nước tiếp theo là gì. Dù sao có Thiên Khả và Đại Nô bảo vệ, dẫu cho toàn bộ cường giả của Bạch gia bao vậy thì cũng không thể đụng tới một sợi tóc, Ma Kim rất tự tin về phân tích này nên không hề nóng vội, cái quan trọng mà cả hai phía lúc này là bằng chứng xác thực, kẻ nào càng hấp tấp thì càng để lộ sơ hở cho đối phương nắm thóp.
.
Ở phía bên kia, trong căn phòng chỉ còn hai người, Bạch Khung uống một ngụm trà rồi hạ ly mạnh xuống bàn khiến cho linh khí xung quanh dao động. Bạch Đường Cung vội quỳ xuống tạ tội với bá phụ, y khúm núm giải thích:
- Bá phụ, xin người giúp con! Con muốn tên Nguyễn Kim đó phải chết không toàn thây.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người luôn cẩn trọng như ngươi lại hành động lỗ mãng như thế. Tên họ Nguyễn kia đã đắc tội gì với ngươi sao? Nhưng quan trọng hơn tất thảy thì Tuyết nhi hiện đang ở đâu, có phải là ngươi đã làm gì nó không?
- Con thân là đại ca, bảo vệ muội muội là bổn phận cả đời, há làm ra việc tổn hại đến muội muội. Mong bá phụ đòi lại sự công bằng cho con.
- Tại sao ngươi lại nhắm vào tên Kim công tử đó?
- Con nghi ngờ hắn ta đã hãm hại Tuyết muội.
- Đừng xảo biện nữa, ta thừa biết nếu Đường Tuyết gặp nguy hiểm thì ngươi sẽ không thể làm việc cẩu thả như thế.
Bạch Đường Cung trầm mặc, thầm tính toán gì đó rồi đứng dậy, phủi phủi đầu gối rồi nhìn thẳng vào Bạch Khung nói dõng dạc:
- Con đã nghe Tuyết muội kể về bá phụ. Bí mật giữa hai ngươi. Con đã biết rồi. Vậy nên, trong sự việc này, bá phụ chỉ cần đứng sau mà thôi.
Bạch Khung nghe thế vô cùng sửng sốt, hai mắt trợn tròn, định đứng dậy giáo huấn cho tên bất kính kia một trận nhưng mà Bạch Đường Cung đã tiến tới gần đặt tay lên vai rồi đầu ghé sát nói nhỏ chuyện gì đó.
Bạch Khung xác nhận đối phương vừa nãy không hề hù dọa mình mà thật sự đã nắm thóp được điểm yếu chí mạng, vậy nên y chỉ biết đè nén cơn giận này lại, ậm ừ hợp tác với Bạch Đường Cung để giải quyết cho xong kế hoạch điên rồ này.