Tiết trời mùa thu mát mẻ, cơn gió xô ngã những chiếc lá đỏ, lá vàng.
Vút.
Mười chiếc lá héo tàn cùng lúc bị xuyên qua bởi năm cây kim, ghim chặt trên trên thân cây, chỉ có âm thanh trong tưởng tượng phát ra.
Trong thời gian rảnh rỗi, Ma Kim dùng Phân Thân kỹ để luyện tập Khiển Xạ kỹ, võ kỹ này của hắn đã đạt tới trình ngũ giai, cứ tiếp tục sử dụng phương pháp gian lận này thì chỉ cần hai năm nữa nó sẽ đạt tới mức dung hợp.
Thanh lưỡi hái sớm đã mòn sau những cuộc chiến khốc liệt, nó đang được chủ nhân lau chùi bóng lưỡng. Nhìn kỹ thì mới phát hiện, thứ vũ khí này đang dần bị ám lên một màu đỏ sậm hay còn gọi được gọi với cái tên mỹ miều là huyết sắc.
Mỗi lần cầm nó trên tay, trong người Ma Kim sục sôi nhiệt huyết chiến đấu, vậy nên bây giờ chỉ khi nào cần thiết hoặc tâm trạng thanh thản nhất mới dám chạm vào.
Hắn chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo: "Dù gì thăng lên nhị giai cũng phục hồi cơ thể. Ta có nên dùng xương của bản thân để luyện khí không nhỉ?"
Hắn mỗi lần nghĩ việc thăng lên nhị giai, trong lòng đều có một chút ảo tưởng sức mạnh, bản mặt lại lộ ra vẻ ranh mãnh: "Ta sẽ dùng Hắc Long xưng bá, cửu giai vũ hồn nhất định sẽ cực kỳ mạnh mẽ, trấn áp quần hùng. He he he."
.
Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng của ba đứa nhện con đâu cả, nghe đồn rằng chúng muốn tự mình tổ chức tiệc, đó là sự trưởng thành mà Hồ Mẫn chẳng bao giờ đạt tới.
Dù vậy, ít nhất hai trong các mẹ phải đích thân dẫn chúng ra ngoài đường, đồng thời bí mật đem theo vài tên nhị giai giáo đồ. Sự việc bị bại lộ thân phận yêu nhân giữa quảng trường Hoàng Hà thành đã quá đủ rồi, nếu tái diễn ở nơi đất khách quê người này khó mà Ma Kim lo liệu ổn thỏa.
Nói là tự chuẩn bị chứ thực chất chủ tiệc nhờ vả không ít, nhưng như vậy đã quá tốt rồi, với cái đầu của Tiểu Hạ không biết con bé sẽ bày ra trò gì.
Thức ăn thì mẹ Như nấu còn mẹ Hân sẽ pha chế nước uống. Mẹ Khả và mẹ Thanh hộ tống hành trình đi mua sắm. Ba hồ yêu tỷ tỷ phụ giúp trang trí. Mẹ Ngọc thì bận trông Tiểu Đông.
Hồ Mẫn cảm thấy có chút hứng thú, bèn chủ động hỏi:
- Thế còn mẹ thì sao?
Tiểu Hạ lễ phép đáp:
- Dạ, phiền mẹ cho con mượn Bạch Miêu ạ!
Hồ Mẫn liền giãy nãy lên:
- Thế thôi sao? Con đang khinh thường mẹ đấy à? Con không thương mẹ, tối ngày chỉ mượn Bạch Miêu để ôm ấp, không thì cũng như thằng cha kia úp mặt vào ngực của các nữ nhân khác. Mẹ không thiết sống nữa!
Tiểu Hạ dùng hai tay đặt lên vai Hồ Mẫn để giữ nàng ta ổn định rồi trả lời:
- Dạ con chưa nói hết. Mẹ giúp con trang trí với ạ!
Hồ Mẫn quay đầu sang hướng khác lên giá:
- Nếu con thành tâm cầu xin thì mẹ cũng không nỡ từ chối.
"Mong là mẹ ấy không giở trò quái dị gì trong lúc làm việc." Tiểu Hạ nghĩ thầm.
Đến mấy đứa trẻ cũng bắt đầu để ý tới thần kinh bất ổn của mẹ nó.
Dường như chỉ có Ma Kim chẳng hay biết gì về kế hoạch tổ chức, nói đúng hơn là giả vờ không biết. Hắn nghe tiếng động ổn ào nên đi vòng vòng muốn giúp một tay nhưng toàn bị các nữ tử xua đuổi.
Mấy cái gian phòng đều bị chiếm dụng hết. Hắn giờ đây chỉ còn có thể nằm trên võng đung đứa, tự hỏi: "Rồi là sinh nhật của mấy đứa nhỏ hay là của ta thế? Cứ giấu giấu giếm giếm. Mà tính ra sinh nhật ta ngày mấy nhỉ? Trên Thượng giới có lịch riêng, chỉ vỏn vẹn ba trăm sáu mươi ngày thay vì ba trăm chín mươi ngày như Hạ giới. Dường như người trên đó chẳng ai quan tâm tới ngày sinh nhật. Để xem nào, lần cuối ta hỏi Mộng tỷ về lịch vào ngày bốn tháng hai, vậy quay về thời điểm ta sinh ra thì..."
Mất tận ba mười phút mới cho ra kết quả cuối cùng, hắn phấn khích đập tay một cái nói lớn:
- Là ngày một tháng một!
"Nhưng mà... ta nhớ mẹ quá đi. Khi về, nhất định năm nào ta cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ." Ma Kim bỗng trầm xuống mốt xíu.
.
Giờ thiêng đã đến, ba đứa nhện con đã thành công trong việc khơi dậy sự trông ngóng của cha nó.
Ma Kim cả ngày hôm này còn chả được ăn miếng cơm, xơi miếng nước nào.
Hắn thở dài:
- Thật khắc khổ làm sao. Còn hơn lúc hành quân nữa.
Nguyên đại gia đình tụ họp đông đủ giữa sân, nếu xét về nô lệ đặc biệt thì thiếu mỗi Đại Nô và Bạch Đường Tuyết, tất nhiên Ma Kim chẳng thèm để ý tới điều này, thứ đáng để tâm hơn là Hồ Mẫn mặc bộ đồ khá dị hợm.
Đúng vào giữa đêm, gió lạnh thổi vun vút cuốn theo mấy chiếc lá và bụi bặm chưa được quét dọn, trong căn phòng tối mù ấy vọng ra một âm thanh ghê rợn của yêu nữ.
Người lớn xếp hàng ngay ngắn lần lượt bước vào. Đập vào mắt họ là cảnh tượng vô cùng lạ lẫm, mạng nhện giăng kín khắp lối đi, trông còn dày đặc hơn cả mấy cái bẫy đi săn yêu thú nữa. Ma Kim thân là người dẫn đầu phải cầm con dao được đặt sẵn trước thềm mở đường.
Hắn gãi đầu nói:
- Con dao này tệ quá. Ta được dùng con dao khác không?
- Chàng kỳ quá à. Phải tuân theo kịch bản chứ!
Vì tơ nhện của Bạch Miêu chất lượng rất tốt, nếu không dùng vật sắc để cắt mà dùng lực mạnh thì sẽ khiến căn phòng này đổ sập mất.
Năm phút trôi qua, Ma Kim tỉ mỉ xử lý từng sợi một. Ái Như dù hơi ngại nhưng cũng phải mở lời:
- Thôi chàng đổi con dao khác cũng được.
Tiến theo đường thẳng, rất nhanh họ đã tiến tới cái giường, trên đó có một cái khay và một tấm bảng ghi yêu cầu:
"Muốn tiếp tục, cần phải dâng hiến vật xứng đáng! Gợi ý, ngón tay!"
Ma Kim vẫy tay gọi Hồ Mẫn lại gần, nàng ta phấn khích đi lên và hô lớn:
- Cần Hồ Mẫn, có Hồ Mẫn!
Ma Kim xoa đầu nàng ấy và nhẹ nhàng hỏi:
- Đố nàng, ngón tay nào trong năm ngón là vô dụng nhất?
Hồ Mẫn ngây ngô giơ bàn tay lên trước ngắm nghía, rất nhanh đã có câu trả lời:
- Ngón cái là ngón lớn nhất, dùng lực, theo em nghĩ nó quan trọng nhất. Ngón trỏ, ngón giữa và áp út xêm xêm với nhau, ngón út tuy có thể nguấy mũi nhưng mà hầu như chẳng có tác dụng gì khác. Vậy nên đáp án của em là...
Ái Như vội bịt miệng Hồ Mẫn lại và quát:
- Chàng nghĩ đi đâu thế hả? Mấy đứa nhỏ đã sớm cho bọn thiếp gợi ý rồi. Giờ bọn thiếp chỉ cần đặt quà sinh nhật trên đó thôi.
Ngoài Hồ Mẫn thì mấy nữ nhân còn lại nhìn Ma Kim với vẻ hoài nghi.
Hắn gãi đầu cười cho đỡ quê:
- Mấy nàng được gợi ý từ trước rồi à. Hì hì. Nếu ai biết câu trả lời thì giải đi chứ.
Ái Như lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ sơn móng tay rồi đặt lên cái khay.
Chiếc rèm giường tự động kéo lại, xem ra đã đáp ứng yêu cầu.
Bên trái bỗng có tiếng sột soạt, một con nhện lớn từ trên trần nhà bò xuống dọa cho mấy nữ tử hoảng sợ một phen, nhìn kỹ lại thì mới phát hiện đó là dạng bán yêu của Tiểu Thu.
- Gừ gừ!
Con bé trang điểm có chút kinh dị, tô phấn trắng bệch, hốc mắt đỏ lòm, còn đeo răng nanh giả dài ngoẵng, cơ mà bấy nhiêu không đủ để che đậy sự đáng yêu trên gương mặt của nó.
Tiểu Thu kéo tấm màn ngăn cách giữa hai căn phòng ra rồi chui qua đó.
Lối đi đã được thông hành, xem ra đây là lí do sáng tới chiều cả cái khách điếm ầm ĩ.
Ma Kim với tư cách nam nhi đại trượng phu, lại một lần nữa đảm nhiệm việc mở đường.
.
Tới căn phòng thứ hai thì mật độ tơ nhện cũng vơi dần, thay vào đó có nhiều chướng ngại vật như bàn ghế, tủ chất ngổn ngang.
Vì để tuân theo kịch bản nên đám người lớn này phải khéo léo leo trèo, trườn bò để tiến lên trước.
Điểm cuối lại là một chiếc giường và một cái khay, bên cạnh có một tấm bảng ghi câu đố:
"Chắn nhật cản phong ngừa thiên thủy
Một tay là đủ có phiền chi!"
Ma Kim trầm ngâm suy nghĩ: "Một bộ bí tịch nào sao? Ái chà, thứ này hơi khó tìm. Trong đám kia có ai kiếm được không nhỉ? Họa may chỉ có Đại Nô."
Ma Kim ngóng lòng chờ đợi, nhưng ngó đi ngó lại chẳng có ai xung phong cả, ai cùng có cùng tâm trạng như hắn. Hắn quay đầu lại hối thúc:
- Ủa tới lượt người nào kìa? Lên đi chứ.
Nhị Nô nhún vai đáp:
- Cái đó là của đại tỷ, nhưng mà bây giờ tỷ ấy vắng mặt rồi.
"Biết ngay mà, chỉ có Đại Nô mới có đủ điều kiện để kiếm được bí tịch tốt thế này thôi!" Ma Kim nhếch miệng cười, nhưng mà vài giây sau hắn ta liền sực nhớ tối hôm qua, trước khi rời đi, Đại Nô có gửi hắn một món đồ nhờ tặng cho bọn trẻ, vì là quà tặng nên hắn không để ý cho lắm nên cất nhanh vào túi.
Lúc này hắn mới thò tay vào túi trữ vật, dùng ý niệm kéo món đồ đó ra, một cái cây dài dài được quấn lại bằng vải.
Hắn dùng tay sờ sờ cảm nhận thử vật bên trong thì mới phát hiện... đó là một cây dù. Hắn liền giả vờ huênh hoang nói làm như đã giải được câu đố từ sớm:
- Úi, có gì đâu mà mấy nàng cứ suy nghĩ sâu xa, cái này Đại Nô tự tay làm còn được mà. Chỉ là không hiểu sao yêu cầu có một cái, chắc là chỉ có một đứa thích dùng.
Tuyết Hân tò mò hỏi:
- Rốt cuộc đó là gì thế anh?
Ma Kim vừa đặt vật lên khay vừa trả lời ngắn gọn:
- Đó là cây dù.
Tấm rèm kéo lại, câu đố được giải thành công.
Tiếng sột soạt của màn ngăn khai thông cánh cửa dẫn tới căn phòng thứ ba phát ra, tuy nhiên không có bé nhện nào xuất hiện, có vẻ chúng chú trọng vào yếu tố bất ngờ là chính.
Thật ra thì ở trên trần nhà, bọn chúng đang khui quà. Ngắm nghía cây dù mới toanh với những đường hoa văn tinh xảo, bọn chúng trầm trồ khen ngợi.
Tiểu Hạ trầm trồ khen ngợi:
- Đại Nô tỷ tỷ quả khéo tay mà.
Tiểu Thu làm ra vẻ tiếc nuối:
- Hic, biết vậy muội cũng đòi món này.
Tiểu Xuân an ủi tam muội và đồng thời cũng nhắc nhở nhị muội
- Cây dù này lớn mà, tỷ có thể vừa vặn che cho cả hai muội. Cơ mà Hạ này, muội nên gọi là Đại Hồ chứ không phải Đại Nô, như vậy không phải phép.
Tiểu Hạ đầu óc nhanh nhạy, trong đầu liền có thể nghĩ ra hàng chục cách trả treo hợp lý, nhưng mà con bé lại chỉ ngoan ngoãn "Dạ" trước lời giáo huấn của tỷ tỷ. Có lẽ là vì Ma Kim từng nói "Đối với người nhà, chứ tình phải đặt trên chữ lý."
.
Căn phòng thứ ba thì trống trơn, xem ra đồ đạc đã dồn hết vào phòng trước rồi. Tuy nhiên mất cái này thì thêm cái nọ, dưới sàn có rất nhiều hình vẽ ô vuông, bên trong ô vuông có những ký hiệu đặc biệt.
- Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, ta đây, chủ nhân của trò chơi sẽ giải thích quy luật sinh tồn.
Tiểu Thu lúc này mới từ từ đu tơ đáp xuống, sẽ thật ngầu nếu như con bé không dùng tới Bạch Miêu trong tay.
Điều nay làm khó cho đám người lớn trong việc kiềm chế cảm xúc, tránh làm cho Tiểu Thu mất mặt.
Có mỗi Hồ Mẫn là cười lớn, nhưng cười với tâm thế tự hào về Bạch Miêu, cơ mà dường như Tiểu Thu chẳng biết phân biệt.
- Sao mọi người lườm ta dữ vậy.
Hồ Mẫn vô tư không ý thức được hành vi kém duyên của mình.
"Hu hu, ta thật vô dụng mà, phá vỡ bầu không khí của mọi người rồi. Híc." Tiểu Thu đượm buồn.
Mấy tiểu chu cũng có thể sử dụng tơ nhện trong dạng bán yêu, tuy nhiên sợi tơ mỏng và ít đàn hồi, mười lần thì té mất chín lần nên phải nhờ đến Bạch Miêu.
Ma Kim nhanh trí bước tới nhỏ nhẹ yêu cầu:
- Trước khi bắt đầu có thể cho cha thơm một miếng hông?
Tiểu Thu liền cười tít mắt đáp ứng, quên hết mọi tủi nhục ban nãy.
Sau khi đã lấy được chiến lợi phẩm nằm ngoài dự kiến khiến hai tỷ tỷ trên trần nhà phải ghen tỵ, Tiểu Thu bắt đầu phổ biến luật cho khách tham dự:
- Trong các ô vuông có bốn loại ký hiệu đại diện cho tay trái, tay phải, chân trái chân phải. Phải đặt đúng vào từng ô theo thứ tự nhé.
Vì các ô vuông cách xa nhau, lại xếp ngẫu nhiên cho nên trò này yêu cầu mọi người phải hợp tác mới vượt qua được.
Sau khi Lam Ngọc nhờ Tiểu Thu trông hộ Tiểu Đông thì mọi người cùng tham gia thử thách vô cùng thú vị này. Tiếng cười đùa vang dội trong căn nhỏ khiến họ lưu giữ kỷ niệm khó quên.
- Này, nàng mau đặt chân vô ô kia đi! - Ma Kim.
- Có ai đang rảnh tay trái không, chạm vô ô bên phải với! - Ái Như.
- Tỷ sẽ chặn hai ô này, Tứ muội tiến lên đi. - Nhị Nô.
- Úi, Khả tỷ có thể xoạc ngang sao? - Tuyết Hân.
- Ái da, mỏi chi quá đi! - Thanh Thanh.
- Con lùn này, cố với tay vào ô kia đi! - Ma Kim.
- Có người chạm ra ngoài, phạm luật, đi lại từ đầu!!! - Tiểu Thu.
- Hả??? - Đám người lớn đồng thanh hét lên.
Sau một hồi chật vật lết tới đích, cả bọn mới được thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn về phía đầu bên kia, Tiểu Thu ung dung đi qua chẳng thèm để ý tới mấy cái ô vuông phía dưới, trong lòng bọn họ bỗng dấy lên cảm giác khó tả.
- Mọi ngươi vất vả rồi. Thân là chủ nhân của trò chơi này. Ta sẽ ban thưởng! Người đâu? Mau đem đồ ăn, thức uống đến!
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ lúc này mới lộ diện, hai tay bưng ra mấy dĩa thực phẩm đầy ắp. Trong mắt của Ma Kim, đây chính là khung cảnh thiên đường hạnh phúc và kia là hai thiên thần bé nhỏ xinh đẹp tuyệt vời.