- Aaa. Thơm quá đi. Giá như mọi ngày chàng có thể phân thân cho tỷ muội bọn thiếp mỗi người một cái thì tốt nhỉ?
Thiên Khả hôm nay nổi hứng chui rúc vào trong người Ma Kim nhõng nha nhõng nhẽo. Hắn mặc dù trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt lại tỏ ra chững chạc:
- Cơn gió nào đưa nàng tới đây? Nói đi, nàng muốn gì, lẹ để ta còn làm việc.
- Không có gì hết, chỉ là muốn ôm chàng thôi. Suy đi nghĩ lại, ta chính là người ít tiếp xúc với chàng nhất.
- Ờ, cũng phải. Tuy vậy cũng không có nghĩa ta thương nàng ít hơn đâu nhá.
- Thật không?
- Ta có nói dối nàng bao giờ đâu.
- Mà này, đêm qua ta nằm mơ, trong giấc mơ ta có thể làm mọi thứ, từ việc tạo nên những cánh rừng hoa, cho tới việc đánh chàng, y như thật vậy. Chàng phân tích thử xem giấc mơ đó có ý nghĩa gì?
- Chịu, ta trước giờ phân tích được hiện thực thôi, còn về giấc mơ ta mất thiên phú đó rồi. Tính ra cái khả năng phân tích siêu phàm này ta cũng không biết khi nào mất, chính vì vậy nên ta cần tranh thủ thời gian lên kế sách.
Thiên Khả không thể hiểu hết lời Ma Kim vừa nói nhưng vẫn gật đầu đồng cảm, sau đó lại dùng giọng điệu ngượng ngùng:
- Ra là vậy sao! Nhưng mà...
Ma Kim thúc giục:
- Muốn gì nói đi!
Thiên Khả được đà lấn tới:
- Gì cũng được hết sao?
- Muốn được kim đâm à?
- Ờm... cũng được.
-Trông cái mặt hớn hở thế kia mà đáp lời ấp úng thế. Nhưng đợi khi ta xong việc đi.
- Không. Ngay bây giờ cơ!
- Thiệt tình. Chắc lại cá cược với Hồ Mẫn chứ gì. Thôi được rồi, ta cho nàng mượn phân thân, thích làm gì làm, nhớ nhẹ tay thôi, à mà yêu cầu điều gì từ phân thân thì nói câu từ dễ hiểu vào, đừng để ta phải mất công chia sẻ giác quan.
- Vâng!!!
Thiên Khả cứ thế vui vẻ vác phân thân của Ma Kim sang phòng khác.
.
Hai vùng đất Lưỡng Hà và Khánh Hòa đã được Ma Kim bình định, tới nay mọi việc vẫn suôn sẻ. Tam khu liên thông trên đã giúp hàng hóa của Nhật Nguyệt thương hội trải đều một nửa lãnh thổ Việt quốc.
Đồng bằng Lưỡng Hà có đất đai màu mỡ thích hợp trồng cây lương thực. Ma Kim đã chuyển dời mô hình canh tác lúa nước sang đây.
Còn ở vùng ngoại ô Hoàng Hà thành thì hắn tập trung vào cây ăn quả để tiếp tục mở rộng việc bán nước ép trái cây. Thi thoảng hắn cũng dắt sáp nhỏ ra đây vừa hái lượm vừa ăn tại chỗ cho khuây khỏa.
Thung lũng Khánh Hòa đã mở được ba y quán, chuyên bào chế thuốc từ khu rừng linh thảo mà Đại Nô đã tiết lộ. Hắn cũng bí mật cho thuộc hạ xuất đan dược sang các khu vực biên giới lân cận, đặc biệt là chiến trường Mạt Thổ khốc liệt.
.
Ma Kim chẳng muốn đích thân ra mặt tí nào nhưng định mệnh lại vẫy gọi.
Hổ Trung cấp báo:
- Bẩm, có một đoàn người Sơn quốc vượt biên!
- Thế thì giết đi.
- Bẩm, bọn thuộc hạ không dám động thủ, bọn chúng gồm đi bằng thuyền bay, đâu đó khoảng tầm ba mươi tên.
- Đù, dữ vậy. Thế có biết bọn chúng hướng tới đâu không?
- Dạ là tới đây.
- Ể? Ủa mà nếu bọn họ phi hành thì cũng sắp tới rồi chứ.
- Đúng vậy thưa chủ nhân. Chắc còn năm phút nữa tới á. Dương Quang và các huynh đệ khác cũng đã về tới nơi để hộ giá.
- Mau, kêu người bày trận kiểu thứ tư và báo động cấp hai.
- Tuân lệnh.
Tiếng chuông khắp thành reo lên, các giáo đồ nhanh chóng chuẩn bị vũ trang.
Những đạo lữ đang bận việc bên ngoài cũng vội vàng trở về. Sau khi có mặt đông đủ, Ma Kim căn dặn các nàng và các con ở yên trong gia phủ.
Chỉ có Thiên Khả với sức phòng thủ tuyệt đối và Hồ Mẫn với tốc độ di chuyển bá đạo được phép tham gia cùng hắn.
Hồ Mẫn hứng khởi hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi đâu đây?
Ma Kim liền đáp:
- Đi tới võ đài trung tâm!
Võ đài trung tâm được Nhật Nguyệt thương hội xây dựng để tổ chức những cuộc tỉ thí trong nội thành. Các giang hồ tráng sĩ có thể đăng ký để sử dụng nó, khu vực duy nhất cho phép xảy ra vũ lực, hoặc đôi khi diễn ra các sự kiện bán vé thương mại.
Sàn đấu khá rộng, tứ phía có tấm màn trong suốt ngăn cách linh lực với bên ngoài, Ma Kim đã nghiên cứu ra trận pháp đó nhờ vào kiến thức đã đọc trên Thượng giới.
Đoàn người đến từ Sơn quốc phi hành vào trong khu vực Hoàng Hà thành. Bọn chúng thấy khu vực sàn đấu tập trung đông đúc nên tiến đến xem sao.
Kim chủ đứng hiên ngang trên sàn đấu ngước nhìn lên trên như đang khiêu khích. Hắn vẫn luôn đeo mặt nạ, lần này là hình chó sói, cơ mà họa tiết có chút dễ thương.
.
Triệu Lâm là ngũ hoàng tử của Sơn quốc, Vũ Nguyệt từng là người hầu cận của y lúc nhỏ, mãi cho đến khi tài năng võ thuật của nàng ấy được trọng dụng trên chiến trường thì hai người mới xa cách.
Cặp chủ này tình cảm nhen nhóm, tuy không xảy ra hành động vượt quá giới hạn nhưng trong tim đã chừa sẵn vị trí quan trọng cho nhau. Sự xa cách không làm cho tình cảm của hai người nhạt phai mà ngược lại, nó càng trở nên quyến luyến.
Tuy là hoàng tử nhưng Triệu Lâm không có tiếng nói trong triều, y bẩm sinh thể trạng yếu đuối, nếu không nhờ sự động viên khích lệ từ Vũ Nguyệt thì y đã không thể đạt tới nhất giai hậu kỳ như hiện tại.
Lần này, sự việc đoàn người Sơn quốc vượt biên tới đây chính là chủ ý của y.
Trước đó Ma Kim đã gặp Triệu Lâm một lần, đó là cái ngay mà hắn đi đàm phán với tướng lĩnh phe địch. Triệu Lâm là kẻ xông vào lều tính giết chết Ma Kim.
.
Triệu Lâm nhảy thẳng xuống sàn đấu, tiếp theo sau là vài tên khác, nhất giai hậu kỳ có, nhị giai sơ kỳ và trung kỳ cũng có.
Triệu Lâm chỉa thẳng lưỡi kiếm về phía Ma Kim hét lớn:
- Ngươi có phải là Nguyễn Kim?
- Ừa, ta đây. Các hạ đây muốn gì?
- Ngày hôm nay chính là ngày tàn của ngươi.
Triệu Lâm không ngần ngại lao tới, nhưng may cho y là hai tên thuộc hạ của y cản lại.
Ma Kim cười lớn khinh bỉ:
- Tên nhóc lỗ mãng, đừng tới đây quấy rối. Nếu người muốn trả thù thì lên sinh tử đài. Ta thách ngươi đấy.
Tên thuộc hạ đứng bên trái Triệu Lâm chỉ ngón trỏ về phía Ma Kim lên giọng thách thức:
- Ngươi không đủ tư cách tỉ thí với công tử, nay ta sẽ thay công tử lấy mạng chó nhà người.
Ma Kim quay người bỏ đi, phủi tay:
- Thôi, ta không có hứng thú tỉ thí với ngươi.
Đối phương nghe thấy vậy, lập tức rút kiếm khỏi chuôi lao tới hét lớn:
- Tên khốn, đừng hòng chạy.
Thiên Khả tiến lên một bước triệu hồi vũ hồn phòng thủ một cách dễ dàng
Những kẻ nhị giai bên phía quân địch cũng bắt đầu chuẩn bị giao chiến.
Lão thành chủ cùng vài binh lính từ dưới khán đài bước lên ôn tồn dàn xếp:
- Các vị ở phương nào, há lại tới Hoàng Hà thành gây rối.
Tên thuộc hạ kia không hề kiêng nể mà còn trực tiếp đe dọa:
- Đây là chuyện riêng của bọn ta, người ngoài đừng lo chuyện bao đồng, không may kẻo đầu rơi máu đổ.
Một người lính cận vệ của Bạch Gia Khang, đồng thời cũng là giáo đồ Nhật Nguyệt, liền lên tiếng phản bác:
- Hỗn láo, dám bất kính với thành chủ!
Biết được thân thế của lão già kia, đám người của Triệu Lâm có chút chần chừ không dám manh động, bởi đụng tới người của triều đình sẽ dẫn đến hệ lụy tiêu cực.
Ở Nam lục địa, triều đình như một tòa án trung lập giữa các thế lực tu chân giả, nhiệm vụ của họ là đảm bảo đời sống xã hội, an sinh.
Theo giao ước đã có từ lâu, triều đình sẽ không tham gia chuyện nội bộ của các tông môn và ngược lại, tu chân giả nhị giai sơ kỳ trở lên không được đụng chạm vào binh lính, đặc biệt là mệnh quan triều đình.
Ma Kim nắm rõ quy tắc này nên hắn luôn cố gắng giữ vững sự hợp tác với lão Bạch Gia Khang.
Thế lực Kim gia hiện tại không quá lớn mạnh, tiếng tăm cũng chẳng vang xa, những thế lực khác không kiêng dè việc xâu xé. Nhưng mà do được triều đình chống lưng nên phạm vi trong thành tương đối an toàn.
Chính vì lẽ đó hắn rất hạn chế cho phép các đạo lữ ra ngoài nếu không có Hồ Mẫn chở đi. Họa may Thiên Thuẫn của Thiên Khả có thể chống chịu được nếu như có vài cận vệ khác yểm trợ.
.
Triệu Lâm thấy tình hình không mấy thuận lợi, đành phải hạ lệnh rời khỏi thành Hoàng Hà.
Ma Kim thở phào nhẹ nhõm, tiến tới cảm ơn lão thành chủ.
"Tụi này khôn quá nhỉ, tên kia xem ra là kẻ cầm đầu, bảo sao không dám lên tỉ thí. Có điều, bọn kia không có nhị giai hậu kỳ. Mong là ma nhãn của ta lần này không bóp." Ma Kim nghĩ thầm.
.
Chờ đến giữa đêm, Ma Kim mới cùng với Hồ Mẫn và Thiên Khả lén lút rời thành, xuyên qua Đông quan, đi thẳng về phía khu rừng.
- Có người theo dõi, mau chạy!
Ma Kim hét lên, Hồ Mẫn vội vàng tăng tốc. Đằng sau không ai khác chính là đám người của Sơn quốc đang ráo riết đuổi theo. Triệu Lâm đắc ý cười lớn:
- Để xem các ngươi chạy đi đâu. Vũ Nguyệt trên trời cao hãy yên tâm, ta sẽ thay nàng báo thù!
Ma Kim và hai đạo lữ dần bị thu hẹp khoảng cách, một tên nhị giai trung kỳ phe địch phóng ra hỏa cầu về hướng họ, may mà Thiên Khả đỡ kịp, nhưng một tên khác lại chém kiếm khí trúng vào mạn thuyền khiến con thuyền lắc lư rồi rơi xuống dưới khu rừng.
Trời tối mù, những làn sương mờ mờ ảo ảo khiến cho đám người Triệu Lâm lạc mất dấu vết của Ma Kim và hai nữ nhân.
Bọn chúng điên cuồng lùng sục, những vệt sáng từ hỏa cầu và quang kiếm liên tục lóe lên khắp nơi.
Ba tên nhị giai sơ kỳ cẩn thận quan sát tứ phía, liền phát hiện ra bóng dáng nữ nhân trắng xóa. Hồ Mẫn cười đểu, khẽ búng tay.
Bọn chúng chưa kịp mở miệng thì xung quanh bỗng tối mù, cơ thể cứng đờ vì bị hàng chục ngọn giáo sắc bén xuyên qua, chết không nhắm mắt.
Lần lượt nhiều tên khác cũng bị biến mất một cách thần kỳ không chút tiếng động.
Sắp sửa tới lượt Triệu Lâm thì một tên thuộc hạ phản xạ kịp vội kéo y bay lên không trung và hét lớn:
- Có mai phục!
Triệu Lâm tức giận quát mắng:
- Ta có thấy tên nào đâu chứ.
- Không thấy kẻ thù nhưng cũng không thấy quân ta. Người không để ý rằng lúc mới đáp xuống chúng ta liên tục phát ra tiếng động lớn thế nào à, nhưng rõ ràng âm thanh đấy ngày một nhỏ dần.
- Ngươi nói đúng, nhưng mà, bọn họ chẳng phải nhị giai sao, há có thứ gì không kịp để họ phản kháng.
- Thuộc hạ cũng không biết bọn chúng sử dụng tà thuật gì. Nhưng chúng ta cứ tạm rút lui trước đã.
Thêm vài tên nhị giai trung kỳ và sơ kỳ khác cũng cảm thấy điều bất thường nên vội bay lên tụ họp.
Ma Kim thấy quân địch tính rút khỏi trò mèo vờn chuột, liền bay lên khiêu khích, không quên tặng vài chục cây kim vào người bọn chúng.
Hai tên nhị giai trung kỳ thần tốc lao nhanh xuống, một tên dùng kiếm chém một phát khiến thuyền vỡ tung, một tên nhằm vào người Ma Kim nhưng Hồ Mẫn đã lấy thân ra cản. Hai người lại lần nữa rơi xuống khu rừng.
Triệu Lâm thấy thế, hớn hở ra lệnh toàn lực tấn công. Một tên thuộc hạ có chút chần chừ:
- Nhưng mà...
- Nhưng cái gì, mau, bọn chúng đã bị thương và mất phi cụ, ai lấy bắt được chúng, thưởng hai ngàn đồng vàng!
Đám người kia được động viên như thế, không nghĩ ngợi nhiều vội vàng lao xuống, chỉ có một tên cận về ở lại phụ trách bảo vệ an toàn Triệu Lâm.
Vài chục phút trôi qua, không một ai bay lên cả. Cánh rừng im lặng một cách đáng sợ.
.
Hai kẻ đang bay trên kia nào hay biết rằng sâu tận phía dưới lòng đất kia là tiếng gào thét vô vọng. Ma Kim chính là dùng lại thủ thuật mà khi xưa hắn từng kết hợp với Hồ Mẫn đánh bại cường địch.
Sử dụng trận pháp để dịch chuyển bọn chúng tới những cái hố đã đào sẵn. Nhưng lần này thay thế những cây chông nhọn tẩm độc bằng trò hay ho hơn.
Có những cái hố Ma Kim cho đám nô lệ cầm những ngọn giáo làm từ xương cốt của ma thú nhị giai được cường hóa ma khí mạnh mẽ sẵn sàng đâm loạn xạ vào thứ gì xuất hiện.
Vài cái hố nhốt ma thú hung tợn vào trong, tất nhiên có thể coi Bạch Miêu là ma thú cũng được. Tên xấu số nào lọt vào đây đương nhiên chết không còn xác.
Có cái thì cho Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô tẩm bổ. Ba nữ nô này được phá lệ cho phép hút cạn dương khí nam nhân, khiến họ trở thành cái xác khô, nhưng xem ra cái chết này nhẹ nhàng nhất rồi.
Lại còn có những hầm khí độc mà Ma Kim chỉ chờ có cơ hội quý báu như vầy để thử nghiệm. Với nồng độ cao, chỉ trong vòng vài phút hoảng loạn không điều tiết khí huyết trong cơ thể thì ngay cả nhị giai hậu kỳ còn phải hấp hối.
.
Đánh hơi được sự nguy hiểm, tên nhị giai trung kỳ vội vàng chở theo Triệu Lâm tháo chạy.
Tên hoàng tử si tình này vẫn chưa nhận ra bản thân đang đứng ngay ranh giới tử thần, y còn hoài nghi hỏi:
- Chẳng phải người của ta đang trở lại sao?
Nhưng khi y quay đầu nhìn kỹ thì mới phát hiện, bảy người đuổi theo sau chính là Ma Kim và các nô lệ của hắn. Đương nhiên vì ban nãy Ma Kim và Hồ Mẫn dùng phân thân nên họ chẳng có tí chày xước gì cả.
- Khốn khiếp! Bọn chúng sao có thể...
Triệu Lâm chưa nói hết câu thì hàng trăm mũi tên phóng ra từ phía dưới khiến cho tên nhị giai trung kỳ phải vận linh lực ra để chống đỡ.
Tuy nhiên việc phân tán linh lực làm tốc độ phi hành giảm xuống.
Hồ Mẫn nhanh trí xách Bạch Miêu lên và quay mông nó về phía kẻ địch. Những đường tơ đỏ dày đặc bắn chính xác vào Triệu Lâm kéo y lại.
Tên thuộc hạ nhị giai trung kỳ dùng tay cố níu giữ vị hoàng tử. Ma Kim nhân cơ hội đó đứng dậy, dùng toàn lực ném cây lưỡi hái vào thanh trọng kiếm mà hai tên kia đang ngự khiến nó văng ra.
Đối phương bị mất đạo cụ phi hành, không có cách nào khác ngoài rơi xuống dưới. Hồ Mẫn lại còn thả tay ra khiến cho Bạch Miêu theo sức đàn hồi của sợi tơ mà đáp thẳng vào kẻ địch như một quả bóng tròn. Hai tên xấu số nằm bép dưới đất, cố lắm mới có thể gượng dậy.
Ma Kim ung dung vừa bước tới vừa lựa chọn xem nên dùng loại kim nào thì phù hợp. Triệu Lâm lúc này mới ý thức được hắn đã dây vào loại người đáng sợ nhất:
- Khốn khiếp! Chúng ta bại rồi sao.
Ám khí của Ma Kim phóng ra, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vị cao nhân lao nhanh tới chỉ dùng linh lực thôi đã khiến cho mấy cây kim rơi vãi xuống đất.
Ma Kim cười nói giễu cợt:
- Ái chà chà, không ngờ ngươi cũng tới đây.
Thì ra vị cao nhân tới yểm trợ Triệu Lâm chính là tên quân sư của Sơn quốc mà Ma Kim đã có dịp gặp qua.