Hôm sau, Thiên Khả và Bạch Đường Tuyết cùng đoàn tùy tùng tiến về Kim phủ.
Hai mỹ nhân ấy kể từ cái lần đồng cam cộng khổ ở Trung Tâm, tình cảm tiến triến rất nhanh, sớm coi nhau là tỷ muội kết nghĩa.
Thiên Khả rất thích phi hành bằng Thiên Thuẫn mà Ma Kim đã tặng. Mỗi lần đứng trên đó nàng có cảm giác bản thân cân được cả thế giới vậy. Nhiệm vụ tông môn nàng cũng đã sắp hoàn thành hết, đơn giản là vì ngoài sự trợ giúp đắc lực của Bạch Đường Tuyết thì còn có năm nhị giai giáo đồ khác của Nhật Nguyệt giáo.
Nói đến Bạch Đường Tuyết, vai vế của nàng mặc dù trong Nhật Nguyệt giáo cũng chỉ là giáo đồ, nhưng mà nàng sớm coi bản thân là nữ nhân của Ma Kim. Dẫu sao thì trong đám nữ nô ngoài nàng ra chẳng ai từng ân ái với chủ nhân cả. Nàng luôn coi đó là điều hãnh diện kèm theo xuất thân cao quý từ Bạch gia nữa.
.
Trong lúc Ma Kim và Hồ Mẫn dắt bốn nữ hồ đi tham quan Trang Viên Nhật Nguyệt thì vô tình trông thấy bóng dáng của nhóm người Thiên Khả đang lượn lờ trên cao, hắn liền kêu Hổ Trung bay lên gọi họ xuống.
- Thiên Khả phu nhân, chủ nhân cho gọi người!
Hổ Trung vội vàng lớn tiếng báo cáo.
Nghe vậy, Thiên Khả và Bạch Đường Tuyết cũng như năm nô lệ biểu lộ thái độ ngạc nhiên, lập tức đáp ngay xuống dưới, trong lòng không tránh khỏi sự phấn khích.
Ma Kim chạy tới úp mặt vào bờ ngực phổng phao của Thiên Khả hít lấy hít để, tuy ngại nhưng mà nàng rất thích thú với cảm giác này.
Nàng thì thầm với hắn:
- Chàng đừng có vậy chứ, xung quanh bao người.
- Nhớ nàng quá đi thôi! Sao thôi, trên đường làm nhiệm vụ, có thế lực nào dòm ngó nàng không?
- Vì thiếp đi cùng với Bạch muội nên có chuyện gì thì muội ấy đều giải quyết ổn thỏa.
- Thế thì tốt rồi.
Ma Kim đứng thẳng người dậy, hướng tay về phía bốn nữ hồ lần lượt giới thiệu:
- Đây là Đại Nô, Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô. Bọn họ là những nô lệ mới của ta, có lẽ ta nên xếp một số mỹ nhân vào danh sách nô lệ đặc biệt cần được chăm sóc mới được.
Các nữ nhân hòa đồng, vui vẻ bắt tay hỏi han nhau. Ma Kim sớm bị đẩy ra rìa đứng cạnh Hồ Mẫn, hắn hỏi nhỏ:
- Sao anh nhớ nữ nhân bọn em ghen tuông lắm mà. Sao lại anh lại thấy họ hòa nhã thế. Nếu anh là các em thì anh cắt mất vòi tiểu tiện của tra nam cho đỡ tức.
- Em cũng tính như thế...
- Ê cái con kia, mới gài một tí đã lộ bản chất rồi. Sao thế, còn giận vụ hôm qua à?
- Hứ, anh bỏ rơi em mà còn mạnh mồm như thế à?
- Đâu có, tại vì kích thích đó cần đồng bộ. Nếu em muốn, anh sẽ làm riêng cho em mà.
- Anh nói thật chứ?
- Ừ, miễn em đừng bép xép đặt điều với Ái Như là được.
- Anh cứ nghĩ oan cho em thôi.
- Em mà oan thì chắc trên đời ai ai cũng vô tội.
- Cơ mà, em thắc mắc là, nếu một đạo lữ của anh giết một đạo lữ khác của anh thì anh sẽ xử lý thế nào?
- Anh cố ý để mọi người chung sống với nhau để tránh việc này xảy ra đấy. Tuy nhiên nếu có một đứa ngu dốt làm phản thì anh giết hết cả bọn.
- Hở?
- Ừa. Một hậu cung khiếm khuyết dù chỉ một người, thì anh sẽ xóa sổ cả hậu cung đó, cho nên, các em cứ đoàn kết đối phó với anh, đừng đối chọi lẫn nhau.
- Nghe kinh dị thật đó, anh quả là đồ máu lạnh. Không có ngoại lệ sao?
- Đối với mẫu thân của anh thì anh đặt lên hàng đầu, nàng ấy giết ai cũng được hết. Haha.
- Ơ kìa, anh lại phân biệt đối xử rồi.
- Nếu em có giỏi thì em làm mẹ anh đi.
- Hổng thèm.
.
Trang Viên Nhật Nguyệt chính là nơi mà Ma Kim thử nghiệm chăn nuôi yêu thú và trồng trọt linh thảo khi trước. Sau nửa năm thì nơi đây đã được mở rộng khá nhiều về quy mô lẫn diện tích.
Các loại thực vật quý hiếm đã đâm chồi nảy lộc nhanh chóng, thậm chí một số loại đã được đem đi bào chế làm đan dược.
Yêu thú đã được thuần hóa gần như triệt để, việc thu hoạch trứng và con non dễ dàng hơn. Một vài loài đang trong quá trình thuần phục để làm tọa kỵ hoặc trợ thủ.
Song song với đó, Hầm Ngục của Nhật Nguyệt giáo được xây dựng ngày đêm đã trở thành một nơi cư trú và sinh hoạt tiện nghi của các giáo đồ.
Hệ thống mật đạo chằng chịt thông với nội thành và các vùng lân cận.
Những nơi như Kim phủ, Nhật Nguyệt kỳ hội, Nhật Nguyệt thương hội và sắp tới là Nhật Nguyệt quán đều có một thông đạo dẫn tới chỗ hầm ngục, đương nhiên nơi vào được ẩn giấu kỹ càng.
Ngoài ra bên trong Hầm Ngục vừa xây dựng hệ thống cấp nước bằng việc đào thông tới tận hồ nước lớn trong rừng. Như vậy thì giáo đồ không cần thiết phải ra ngoài để lấy nước nữa.
Vùng đất ngoại thành phía Nam đã bị Nhật Nguyệt thương hội thu mua toàn bộ và đặt tên là Nông trại Phương Nam. Bạch Gia Khang không có ý kiến gì về điều này bởi lẽ năng suất sản xuất sau khi chuyển nhượng đã tăng lên gấp bội. Lượng thuế trưng thu Ma Kim còn chủ động đóng dư vào ngân sách, không việc gì lão ta lại tự làm khổ mình chống đối lại chính sách này, với cả có chống cũng chẳng được.
.
Ma Kim cùng nguyên một dàn mỹ nhân trở về Kim phủ, lần này kiệu cũng chẳng chứa đủ nên cứ phi hành cho tiện, đám dân đen trong thành mấy nay cũng đã quen với việc có tu chân giả bay vòng vòng trên bầu trời rồi.
Thiên Khả sau mọi lần ngao du làm đều đem về một đống quà tặng sáp nhỏ. Cơ mà có vẻ hôm nay những thứ vật chất tầm thường đó không thu hút chúng bằng Ma Kim.
Tiểu Xuân, Tiểu Hạ và Tiểu Thu giữ chặt cứng phụ thân không thả ra.
Tiểu Xuân lớn giọng tra hỏi:
- Tại sao hôm qua cha không gặp bọn con?
Ma Kim gượng gạo biện một lí do:
- Do ta bận quá, ta xin lỗi.
Tiểu Thu mồm nhanh hơn não nói:
- Cha nói dối. Hôm qua cha còn rảnh rỗi nghịch nước với các mẹ mà.
Ma Kim không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
- Hể?
Tiểu Thu có tật mình, bẽn lẽn quay đầu nhìn hướng khác:
- Không có gì ạ!
Tiểu Hạ cố cứu vớt bàn thua trông thấy:
- Cha có khỏe không ạ?
Ma Kim chau mày hỏi:
- Khoan đã, nghịch nước cái gì, nói lại xem nào, hôm qua các con đã thấy gì hả?
Tiểu Hạ một mực phủ nhận rồi vội đánh trống lảng:
- Không có gì hết! Con qua nhận quà của mẹ Khả đây!
Tiểu Xuân và Tiểu Thu cũng theo ngay sau đó:
- Con cũng thế! Tạm biệt cha.
Ma Kim ngơ ngác vẫn chưa khép được miệng, quay sang nhìn Ái Như và Tuyết Hân với vẻ bối rối.
Đám hồ yêu đánh hơi mùi đồ ăn, cũng chạy sang phòng khách hóng hớt.
Bạch Đường Tuyết cũng lấy cớ giao ngân lượng định kỳ mà chui vào đây ăn chực.
Thanh Thanh và Lam Ngọc cũng tới đây để xin lỗi về chuyện hôm qua.
Ma Kim tựa lưng vào ghế nhìn cả đám nữ nhân cười đùa nói chuyện với nhau còn hơn cả một cái chợ.
Hắn thở dài bất lực, vừa chợp mắt một tí đã ngủ quên luôn.
.
- Tỉnh dậy, tỉnh dậy anh ơi!
Tiếng gọi của Hồ Mẫn đánh thức Ma Kim. Hắn vẫn chưa chịu hé mắt ra, miệng lớ mớ:
- Đợi anh xíu đê.
- Không đợi được! Đám hồ ly anh đem về lại lên cơn kia.
Ma Kim giật mình, vội xách dụng cụ đi theo Hồ Mẫn tiến đến Hầm Ngục.
- Ủa khoan. Sao không lấy thuyền ra đi mà kéo anh về phòng ngủ? Em dám để bốn đứa đó vào trong đấy à? Ái Như chửi anh chết.
- Yên tâm, Ái Như tỷ tỷ không trách em đâu!
Ma Kim mở cửa phòng ra thì giật cả mình, mười mấy nữ nhân lõa thể nằm ngửa trên giường rên rỉ hối thúc hắn.
- Aaaaaaaa!
Ma Kim thét lên làm đứt quãng bầu không khí sôi nổi ở phòng khách.
Thì ra ban nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Ái Như nghe động tĩnh liền lo lắng quay sang hỏi:
- Có chuyện gì thế chàng?
Ma Kim cố gắng hoàn hồn rồi trả lời:
- Không có gì, ta chỉ vừa gặp ác mộng.
Hồ Mẫn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ và chất vấn:
- Liệu có thứ gì làm anh sợ hãi đến đổ mồ hôi hột vậy kìa?
Ma Kim đứng lên đáp:
- Chỉ là một cảnh tượng kinh dị thôi. Mọi người cứ chuyện trò đi, ta xuống bếp làm vài món ăn đem lên cùng nhâm nhi.
Tiểu Thu liền òa lên:
- A. Cha đích thân xuống bếp. Hôm nay chúng ta được thưởng thức cao lương mỹ vị rồi!
Ái Như bèn ghẹo nữ tử:
- Ý gì đây, chê mẹ bình thường nấu không ngon sao?
Tiểu Thu ngoan ngoãn đáp:
- Không có, không có mà! Mẹ Như nấu ăn cũng ngon ạ!
Tiểu Xuân cũng hùa theo:
- Con thích đồ ăn mẹ Như nấu nhất á!
"Trông mấy đứa trẻ ngây thơ thật dễ thương quá đi. Không thể nào để chúng lây nhiễm dâm khí của ta được." Ma Kim nhanh chóng xua tan đi bao khổ tâm khi nhìn thấy khung cảnh hạnh phúc gần kề.
.
Cũng đã lâu rồi mới vào lại gác bếp, Ma Kim chẳng thể nào quên được những đêm quây quần với đại gia đình Tình phủ.
Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm nguồn cảm hứng cho ngày hôm nay: "Xem ra bọn họ đã thu thập khá thêm nhiều loại gia vị. Tuy nhiên có vẻ những thứ này ta đều từng dùng qua trên Thượng giới rồi."
Ma Kim bỗng sức nhớ tối qua có một nữ nô đã tặng cho loại nguyên liệu mới.
Sau vài phút tìm kiếm trong cái túi trữ vật đầy ắp hàng trăm thứ đồ linh tinh, hắn cũng lôi ra được một hủ đựng thứ bột màu đen.
Nó được gọi là hạt ca cao, trông khá độc đáo, hắn chưa từng thấy thứ này trên Thượng giới.
Ma Kim không ngần ngại nếm thử thứ màu đen độc lạ: "Nó có mùi rất thơm nhưng khá đắng, tuy nhiên vị đắng khá êm ái. Để xem nào, kết hợp với đường và sữa sẽ giúp vị nó thanh hơn. Sau đó sẽ thêm tinh bột vào trung hòa. Một loại bánh ngọt đắng sao? À ừm, giòn hay mềm đây.... tại sao không phải là cả hai chứ? Quất thôi!"
.
Thế là loại bánh thơm ngon được xuất hiện trên trần thế. Ma Kim đem những khay bánh nóng hổi lên cho mọi người thưởng thức.
Khỏi cần phải nói thì cũng biết được các nữ nhân trầm trồ đến cỡ nào.
Những miếng bánh có lớp ngoài giòn tan, khi nhai nghe tiếng rộp rộp rất sướng miệng. Phía dưới là lớp bánh mềm mại, tan dần trong miệng. Đặc biệt nhất là phần nhân bên trong, một lớp ca cao sữa chảy ra, hương vị không thể nào diễn tả bằng lời.
Bầu không khí trong nhà lại trở nên náo nhiệt.
- Aaa, ngon quá cha ơi! - Tiểu Hạ.
- Con muốn ăn nữa! - Tiểu Xuân.
- Con cũng muốn. - Tiểu Thu.
- Mỗi người một cái thôi! - Ma Kim.
- A, có thể bán ta công thức của món này không? Đảm bảo còn đắt hàng hơn cả nước ép trái cây! - Bạch Đường Tuyết.
- Chịu, nguồn cung nó ta chưa biết. Để ta hỏi kĩ lại thuộc hạ. - Ma Kim.
- Em muốn ăn thêm cơ! - Tuyết Hân.
- Sao nay cục cưng yêu dấu của anh lại hư rồi. Thôi để anh xuống làm thêm một khay bánh nữa. - Ma Kim.
- Yêu cha nhất! - Tiểu Thu.
- Còn mấy đứa kia thấy thế nào, khen nhau một lời đi chứ! - Ma Kim.
Thanh Thanh, Lam Ngọc và mấy nữ hồ lúc này đã rơm rớm nước mắt.
- Ta từ khi sinh ra chưa từng được thử qua món ngon thế này! - Thanh Thanh.
- Chủ nhân đối xử tốt với bọn ta như vậy. Làm sao ta có thể đền đáp ngài đây? - Lam Ngọc.
"Hôm qua còn chửi ta thậm tệ mà sao nay lật lộng thế không biết." Ma Kim nghĩ bụng.
- A! Chủ nhân thật tuyệt vời quá đi! - Tam Nô.
- Bọn thiếp đã phụ lòng chủ nhân như vậy mà chủ nhân vẫn đối tốt với thiếp. - Nhị Nô.
- Thôi thôi. Được rồi. Giờ ta đi xuống bếp tiếp đây. Mà ta thấy cái này cũng bình thường chán, thịt người ngon hơn. - Ma Kim.
- Khoan đã, chàng vừa nói gì? - Ái Như.
"Bỏ mẹ, vạ mồm rồi!" Ma Kim giật thót tim, đành nhanh nhảu ngụy biện:
- Thịt mỹ nhân như nàng đó, nghĩ tới là chảy dãi! Nào rảnh phải tranh thủ cắn một miếng mới được
- Cái tên biến thái này, có thôi ngay không. Trẻ nhỏ còn đang ở đây cơ mà! - Ái Như.
- Hì hì, ta quên mất. Ta té ngay đây!
"May quá, mém chết!" Ma Kim thở phào nhẹ nhõm khi vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.