Chereads / Đấng Du Ký Cửu Giai Giới / Chapter 126 - Kiềm chế

Chapter 126 - Kiềm chế

"Con mẹ nó, lâu ngày ta phục vụ cho mấy con điên đó thành ra quen giấc rồi! Sao lại thế nhỉ, nếu ta không nhầm thì còn tận ba mươi phút mà. Chẳng nhẽ do thay đổi về môi trường xung quanh?" Ma Kim dần mất đi lý trí.

Hắn loạng choạng bước ra phòng khách, nhờ Thanh Thanh chở ngay tới Hầm Ngục. Mặc dù nàng xà yêu này chưa hiểu chuyện gì nhưng quan sát vẻ mặt của chủ nhân đoán chừng rất nghiêm trọng.

Thấy Ma Kim không còn đứng vững nữa. Thanh Thanh tiến lại gần dìu hắn. Ma Kim vội đẩy nàng ra xa nhưng không còn kịp nữa, thứ dâm khí này lây lan quá nhanh, đã ngấm vào cơ thể của nữ xà và bắt đầu thao túng tâm trí.

Ma Kim dùng hết sức bình sinh cố với tới mở cánh cửa nhưng lại vấp chân ngã rầm xuống đất, rồi hắn bị một cái gì đó quấn vào chân kéo lại vào bên trong...

.

Lam Ngọc bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào. Nàng mơ hồ dụi mắt rồi quay sang vuốt ve đứa con gái đang ngủ say trong vòng tay.

"Ta về nhà khi nào nhỉ? Thanh Thanh tỷ ấy lại tự sướng nữa sao? Sao nay chẳng thèm rủ ta gì hết." Lam Ngọc nghĩ ngợi lung tung rồi tự cười khúc khích, kế đó bước ra ngoài kiểm tra.

Ngờ đâu, đập vào mắt nàng là cảnh tưởng Ma Kim đang điên cuồng ái ân với Thanh Thanh.

Đầu Lam Ngọc lại bắt đầu đau như búa bổ, nàng mơ hồ nhớ lại sự việc xảy ra vào nửa tiếng trước, nàng ôm gối ngồi dựa vào tường.

Cặp đôi kia dường như chẳng hề quan tâm tới sự xuất hiện của nàng.

Thanh Thanh vừa thở dốc vừa rên rỉ bởi những cú thúc mạnh mẽ:

- A, a, chủ nhân, sướng...

Một mùi hương thoang thoảng lọt vào khứu giác của Lam Ngọc. Không sai, nàng cũng bị thứ dâm dục đó cám dỗ.

Nàng đưa tay sờ xuống khe suối của chính mình, không biết tự bao giờ nó đã ướt nhẹp. Nàng hướng ánh mắt thèm thuồng nhìn về chủ nhân và xà tỷ thân yêu, hai ngón tay theo phản xạ chà dọc theo chỗ mép căng múp.

Chưa đến năm phút theo kiểu tự sướng truyền thống, âm dịch của Lam Ngọc đã tuôn ra, nàng tự hỏi nếu bản thân được thay thế vị trí với Thanh Thanh, thì liệu sẽ còn sướng như nào nữa.

Ma Kim bắt gặp ánh mắt đắm đuối của nữ nhân ti tiện ngồi cô đơn ở kia, hắn ra hiệu mời gọi nàng nhập cuộc.

Lam Ngọc tất nhiên không thể nào từ chối mệnh lệnh của chủ nhân đáng kính được, thơ thẩn tiến tới gần.

Thanh Thanh lúc này đang nằm ngửa trên sàn, thấy có cơ thể nuột nà đang bò phía trên người mình. Với bản năng của một loài bò sát máu lạnh, nàng lập tức kéo bàn tọa của con mồi xuống, dùng cái lưỡi rắn vơ vét toàn bộ chỗ âm dịch ngọt ngào.

Phía trên thì cặp chủ tớ đang hôn nhau mùi mẫn. Ma Kim tiện tay nhào nặn cái bánh bao của Lam Ngọc đã bị lộ ra ngoài, sữa của gái một con bắn tung tóe lên người hắn.

Ngứa mắt, hắn xé toạc cái y phục xộc xệch của đối phương rồi vứt đi cái liêm sĩ úp mặt vào bú lấy bú để như cách hắn từng làm với mẫu thân Ly Ly.

"Đệt, méo ngon." Đó chỉ là chút ý thức còn sót lại trong hắn mà thôi

Hiệp sau bọn họ chuyển tư thế, giờ đây tới lượt Lam Ngọc được tận hưởng cái thứ cương mãnh kia. Tuy nhiên, quyền lợi phải đi đôi với trách nhiệm, nàng phải dùng tay và miệng chăm sóc cho cả hai cái vị trí nhạy cảm nằm trên đuôi của Thanh Thanh.

Bọn họ cứ thế chìm đắm vào khoái lạc, họ chẳng nghĩ ngợi điều gì khác nữa, mãi cho tới khi... tiếng khóc trẻ con phá bĩnh bầu không khí.

Ban nãy rời phòng ngủ, Lam Ngọc quên đóng cửa, cái thứ dâm khí nguy hiểm đã tràn vào trong khiến cho Tiểu Đông tỉnh giấc.

Ma Kim lúc này mới lấy lại ý thức, vội lấy kim châm trong nhẫn dự trữ ra điểm huyệt hai nữ nhân đang mất trí này. Còn về đứa trẻ khóc oa oa, hắn chưa biết giải quyết sao đây.

Cái mùi sữa trên miệng làm hắn nghĩ ra một diệu kế, mà thực chất cũng chẳng cao siêu gì mấy, chỉ là quăng Lam Ngọc lên giường rồi cho đứa trẻ ngậm vú mẹ.

Quả nhiên là hiệu nghiệm, Ma Kim an tâm mặc lại y phục rồi chạy một mạch tới điểm hẹn.

.

.

Nhưng mà đã quá muộn, hầm ngục của Nhật Nguyệt giáo đã thất thủ trước sự tấn công bá đạo của đám hồ ly tinh.

Đã mười tên nhị giai sơ kì ngất xỉu được khiêng ra, những người khác xếp hàng bên ngoài khấn vái trời đất mong không tới lượt mình.

Thấy chủ nhân tới, đám nam nô nhánh chóng quỳ xuống cầu xin sự giúp đỡ.

Ma Kim bước xuống hầm ngục thì thấy Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô đang cưỡng hiếp đám thuộc hạ vô tội của hắn, cả những tên có thực lực như Hổ Trung cũng đã bại trận.

Lí do đơn thuần là kỹ năng Hấp Tinh Đại Pháp của ba đứa hồ yêu này đã đạt tới bậc dung hợp sau hai tháng tu luyện trong dâm động với Ma Kim. Mà ngoặc nỗi, đám nam nô này không được phép phản kháng, chỉ biết nằm im cho đối phương dẫm đạp, sợ rằng lỡ tổn thương sủng vật của chủ nhân thì đáng tội tru di.

Hồ Mẫn đang ngồi một góc dùng đồ chơi giúp cho Đại Nô, nhưng xem ra vẫn chẳng hề hấn cho lắm.

Đại Nô sắp không thể kiềm chế được nữa rồi, nàng lo sợ rằng nếu bản thân buông thả mà ân ái với người đàn ông khác ngoài chủ nhân thì vĩnh viễn chẳng có cơ hội được sánh vai với dàn hậu cung của ngài. 

Còn ba vị muội muội nhỏ tuổi, lúc đầu cũng đã gắng hết sức chống chọi với dâm khí trong người, nhưng do Ma Kim đến quá chậm trễ dẫn tới không chế nỗi hành vi.

Ma Kim bình thản đi tới giữa sảnh lớn dùng Khiển Xạ Kỹ, quơ tay một cái, vài chục cây kim đã lơ lửng ngay trên không trung, trận pháp sẵn sàng. Hắn hét lớn:

- Ai là con đĩ của ta?

Đám hồ yêu mắt sáng rực, vội vứt chỗ đồ chơi vô vị sang một bên, lao nhanh tới bên chủ nhân rồi nằm ngay ngắn dưới đất theo thứ tự.

Ma Kim hạ bàn tay trái, những cây kim lập tức lao thẳng xuống, xuyên qua những yếu huyệt khiến bốn đứa nô lệ la lên sung sướng.

Ma Kim lắc nhẹ bàn tay phải, những cây kim cũng rung rắc chầm chậm. Hắn lắc tay mạnh hơn thì những cây kim cứ thế tăng tốc.

Ba con nữ hồ khi nãy trông còn hoang dã, thú tính, trong phút chốc biến thành những con vật yếu đuối, đáng thương phó mặc thể xác cho chủ nhân của chúng tùy ý sử dụng.

Ma Kim vẫn như thường ngày, chủ trì bản giao hưởng ú ớ nhàm chán "Khi nào mới thoát khỏi cảnh này đây nhỉ?"

Đám giáo đồ xung quanh mắt chứ o mồm chữ a ngưỡng mộ quan sát kĩ thuật thuần hóa siêu phàm của giáo chủ.

Hồ Mẫn thấy hành động đó cũng thú vị đấy, nhưng mà làm sao ngon bằng cái thứ cồm cộm dưới đũng quần Ma Kim. Nàng lập tức phóng tới thừa cơ chiếm hữu cho riêng mình.

- Ê, nhớ thu cái răng nanh vào!

Ma Kim vội nhắc nhở Hồ Mãn, nàng bĩu môi nói:

- Chuyện xảy ra mấy tháng trước mà anh còn nhớ dai thế.

Ma Kim nghiến răng tức tối, nếu không bận tay thì đã sớm dạy dỗ nàng rồi "Mém mất đời trai sao mà quên cho được, may mà da thịt ta cứng chứ không hôm đó trên vòi tiểu tiện ta có thêm hai cái lỗ rồi..."

.

Ái Như và Tuyết Hân vẫn đang ngồi ở Kim phủ lo lắng vì chuyện xảy ra nửa canh giờ trước.

Lúc Ma Kim rời đi, bọn họ theo lời dặn, vào bếp nấu ăn thịnh soạn rồi đem qua bên phòng tỷ muội hồ yêu.

Đúng như lời hắn nói, bốn nữ hồ này rất thân thiện và hòa đồng. Vừa ăn vừa tâm sự rôm rả, bọn họ cũng thật thà kể lại sự tình cho các phu nhân nghe.

Nhưng mà ăn được một lúc, cô nương có mái tóc màu chàm bỗng dưng thay đổi sắc mặt:

- Chủ nhân đang ở đâu?

Ái Như bèn đáp:

- Chẳng phải ta đã nói rồi sao, chàng ấy đang đợi ở chỗ khác, tí có gì ta sẽ đưa mọi người tới.

Tứ Nô nhe nanh hung tợn và đôi tai hóa thành mọc lên những nhúm lông đồng màu, nàng hét lớn:

- Ta không tin tưởng ai ngoài chủ nhân và các tỷ tỷ

Ái Như chau chân mày ngạc nhiên:

-Hể?

Tam Nô vội bịt miệng Tứ Nô lại và trách mắng:

- Này, sao muội hư thế, còn nửa canh giờ mới tới lúc thưởng phạt mà.

Nhị Nô cũng vội vàng nói đỡ:

- Tứ muội vô tri, xin phu nhân rộng lượng bỏ qua.

Ái Như ôn hòa trả lời:

- Không sao không sao, mọi người cần gì thì cứ nói nhé, ta đi thu dọn đồ ăn đây.

Nhất Nô, Nhị Nô và Tam Nô đồng thanh đáp:

- Đa tạ Như phu nhân. 

Tuyết Hân đứng cạnh đó cũng chủ động nói:

- Để muội giúp tỷ.

Hai phu nhân cứ như vậy mà rời khỏi đó, để lại bốn yêu nhân ở trong phòng.

Tam Nô rút tay ra khỏi miệng Tứ Nô thì thấy chảy máu, lúc này Tứ Nô đã hóa hình thêm chiếc đuôi hồ ly.

Tam Nô bực dọc nói:

- Sao nay muội hư thế. Tỷ đánh đòn bây giờ.

Đại Nô nhanh chóng trấn an các muội muội:

- Các muội cố gắng đợi một khoảng thời gian nữa nhé, chủ nhân ban nãy đã bảo rằng ngài đang thử thách sự kiên nhẫn của chúng ta, ý chỉ chúng ta mà muốn được làm đạo lữ của ngài thì phải biết kiềm chế bản năng lại. 

Nhị Nô cũng tranh thủ lúc ý thức còn tỉnh táo tiếp lời:

- Đại tỷ nói đúng, nếu chúng ta ngoan ngoãn, không lý nào ngài lại bỏ mặc chúng ta đâu.

Tam Nô thở dài:

- Nhưng mà trong người muội cũng dần khó chịu rồi. 

Mặc dù đã cố gắng nhưng Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô tu vi còn thấp, kiềm nén cũng chỉ được tạm thời một lúc thôi, vài chục phút sau, khắp Kim Phủ xuất hiện những tiếng kêu rùng rợn:

- Chủ nhân ơi!

- Chủ nhân à!

- Ngài đâu rồi chủ nhân? Bọn thiếp nhớ ngài.

Đại Nô đành phải hợp tác cùng với Hồ Mẫn lôi ba đứa lên cơn kia tới Hầm Ngục. Nhưng nào ngờ, chờ mãi ở đấy vẫn chưa thấy Ma Kim xuất hiện.

Lúc này, ba nữ hồ kia không chịu được nữa, nghi ngờ đám người xung quanh bắt tay nhau lừa gạt cướp chủ nhân đi nên trở nên hung hăng.

Hồ Mẫn ngăn không cho ba nữ hồ đó xông ra náo loạn bên ngoài. Thế là một trận chiến xảy ra, ban đầu khi Đại Nô còn tỉnh táo thì cùng với Hồ Mẫn dễ dàng đàn áp được các muội muội.

Nhưng mà Đại Nô lúc sau cũng dần mất đi ý thức, Hồ Mẫn đành bảo đám nam nô lấy thân mình báo đáp ân dưỡng dục của chủ nhân.

Ban đầu đám nam nhân này hồ hởi khoái chí khi lần đầu được mần thịt mỹ nhân của Ma Kim. Nhưng đến khi từng người từng người ngã xuống thì mới phát giác đẳng cấp luyện dục quá chênh lệch.

Hồ Mẫn cười nhếch mép, cám dỗ Đại Nô trao thân cho đám nam nhân hạ đẳng kia đi nhưng Đại Nô nhất quyết không đầu hàng.

Hồ Mẫn thấy vị cô nương này cố chấp chịu sự đau đớn quằn quại để giữ lấy trinh phẩm nên cũng đồng cảm, đổi lại là nàng thì nàng thà tự sát còn hơn. Hồ Mẫn bèn lấy trong túi trữ vật ra một pháp bảo quen thuộc và thở dài:

-Thôi thì bổn cô nương sẽ giúp ngươi một tay, sau này có may mắn được làm tỷ muội thì nhớ bù đắp cho ta. Tốt nhất là ngươi nên nhường ta vị trí nằm cạnh anh ấy.

.

Ma Kim giải quyết xong đám nữ hồ kia, liền quay trở về Kim phủ.

Ái Như và Tuyết Hân thấy bộ y phục xộc xệch của Ma Kim mà phát ngán.

Ái Như dè bỉu nói:

- Sướng nhé. Cùng lúc chơi bốn nữ hồ ly tinh trẻ đẹp.

Ma Kim trước nay vẫn luôn thẳng tính, hắn thoải mái đáp lời:

- Họ đẹp thật nhưng không trẻ đâu, đứa nhỏ nhất là Tứ Hồ năm nay cũng đã một trăm lẻ hai tuổi rồi. 

Tuyết Hân tỏ ra ngạc nhiên:

- Nhìn muội ấy, à không tỷ ấy tính cách trẻ con như thế mà lại lớn tuổi vậy sao...

Ma Kim lớn tiếng sai bảo:

- Nói nhiều cái gì, mau đi pha nước cho bổn thiếu gia đây tắm rửa.

Ái Như tuy có những lúc trách phạt hắn nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn tuân theo mọi mệnh lệnh:

- Hứ, nay muốn tắm hương gì? 

Ma Kim hào sảng nói:

- Hừm, lâu lắm rồi mới có cơ hội, dùng loại linh thảo nhị giai thượng hạng đi để ta còn cho mấy mỹ nhân hưởng ké. 

Ái Như không khỏi bật cười:

- Chỉ được cái dẻo mồm dẻo miệng.

Tuyết Hân nhỏ nhẹ nói:

- Để em cởi áo cho anh.

Ma Kim bèn khen ngợi không ngớt:

-Chỉ có Tuyết Hân là hiền lành, nết na thôi.

Tuy nhiên, câu tiếp theo của nàng ấy lại lắm hắn cứng họng

- Khoan đã, nếu em đoán không nhầm thì thứ này là sữa, sao nó lại dính trên áo anh thế?

- À thì... 

Hồ Mẫn chỉ chờ có thế ngay tức thì đâm chọt:

- Nãy hắn đến hầm ngục trễ, chắc do ở bên nhà Lam Ngọc vắt kiệt sữa của tỷ ấy rồi. Khổ thân Tiểu Đông, mới chào đời mà phải cạnh tranh với một tên đê tiện. 

- Cái con này, biết vậy nãy ta sớm cho người một trận đòn rồi!

Ái Như phẫn nộ hét lớn réo tên hắn:

- Kim!!!! 

Ma Kim bất giác nhớ về cái khoảng thời gian ngắn ngủi nàng làm dì của hắn, bèn ngoan ngoãn hạ mình:

- Dạ... 

- Chàng giải thích sao về việc này!!!

Related Books

Popular novel hashtag