- Được thôi.
Ma Kim nghĩ bụng nốt lần này là chấm dứt, dù sao việc không xuất dương dịch cũng khiến cơ thể cảm thấy bức bối.
Hắn vẫn như thường lệ hôn hít nồng nhiệt, tranh thủ cởi y phục đối tác ra. Khe suối ửng hồng đã lênh láng mời gọi long thần nhập thủy.
Ma Kim nhìn đám cỏ rậm rạp nghĩ lại hình ảnh Mộng Dao tỷ tỷ lõa thể, lòng thầm "Đường cong thực sự khá giống nhau, chỉ khác là hồ yêu này màu vàng mạnh mẽ còn đệ nhất mỹ nhân tỷ tỷ là màu hường cá tính."
Thấy Ma Kim bất chợt cười, Đại Hồ có chút xấu hổ, bèn hỏi:
- Có gì lạ lắm sao?
- À không có, nó đẹp lắm, ta vào nhé?
Đại Hồ "ừm" kèm theo cái gật đầu trong rất thục nữ.
Vách ngăn trăm năm đó bị phá vỡ khiến cho ả ta khá là đau đớn. Ma Kim thì đã quen với việc hưởng thụ cái ngàn vàng rồi nên thấy cũng chả có gì đặc biệt, nếu có thì là của yêu nhân cứng hơn của phàm nhân.
Đôi nam nữ đẩy đưa nhịp nhàng trong ánh bình minh rực đỏ, khi mà từng đàn chim bắt đầu rời tổ đi kiếm ăn và cây cối xanh tươi ưởn mình đón lấy tia nắng ban mai.
Riêng Đại Hồ thấy chẳng sướng mấy, tuy nhiên nàng lại khá thích thú trong việc tận hưởng nỗi đau đầu đời này.
Xong xuôi, Ma Kim ôm lấy nàng tâm tình thủ thỉ:
- Tỷ thích làm điều gì nhất?
- Để xem nào, hừm, ta không biết nữa. Còn ngươi thì sao?
- Đệ được vui đùa bên người thân.
- Ta chắc có lẽ cũng giống ngươi đây.
- Ừm, ai lại không thích việc đó cơ chứ.
Nằm ôm ấp suốt mấy chục phút mà Ma Kim vẫn chưa thấy đối phương có ý định chở mình về, hắn liền chủ động gợi ý:
- Này, sau khi đệ trở về, có dịp nhất định ghé thăm tỷ.
Đại Hồ bình thản đáp:
- Ai cho mà về?
Ma Kim há hốc mồm:
- Hể?
- Ngươi giờ là nô bộc của ta.
Ma Kim rất đỗi ngạc nhiên, hắn buộc lòng nhắc đến gia phủ:
- Hể? Đừng đùa thế chứ, ở nhà ta còn vợ và đàn con thơ.
Đại Hồ mặt không biến sắc:
- Ngươi có vợ con rồi à? Cơ mà đẹp như ngươi có là phải rồi. Thôi thì chúc ngươi mau chóng quên họ nhé.
Ma Kim giở giọng đe dọa:
- Này, đừng đùa nữa. Tha cho ta đi mà. Thuộc hạ của ta sẽ đây tìm ta, triều đình cũng sẽ phái quân lính tìm ta đấy.
- Ta nhị giai hậu kỳ viên mãn rồi. Lại sợ đám cỏ kiến đó sao?
- Thôi nào! Đừng như vậy mà, làm thế nào ngươi mới thả ta về chứ.
- Mỗi lần ngươi làm cho ta vui vẻ, ta sẽ xem xét việc thả ngươi về.
- Có mà nghiện chứ ở đó xem xét. Đôi ta có duyên, ắt sẽ tương phùng. Thả ta ra đi, không muốn xa ta thì cùng ta về phủ, ta nuôi ngươi.
- Không, ta không thích tranh giành nam nhân với kẻ khác.
- Ở đây cũng có các muội muội ngươi mà.
- Họ vẫn chưa biết nhan sắc của ngươi, ta chỉ cần kiếm người khác thay thế là xong ngay.
Ma Kim đau khổ ngẩng đầu lên trời gào thét:
- Thiên đạo ơi! Có gì đó không đúng ở đây!
Đại Hồ dùng một tấm vải bịt đầu của Ma Kim lại rồi lần nữa thả hắn xuống dưới hang động, có điều lần này chẳng cần trói hay nhốt nữa vì nàng ta sẽ trực tiếp chăm sóc hắn luôn.
.
Đám thuộc hạ ở quân doanh đi ngang qua túp lều của chủ nhân, thấy lối vào không khép lại bèn vội vàng kiểm tra. Phát hiện việc chủ nhân đã đột ngột biến mất, bọn chúng hốt hoảng liền chia nhau ra tìm kiếm nhưng suốt hai tháng trời vẫn chưa thấy tung tích.
Trong lúc đó đám vô dụng kia còn đang rối tung không biết đối diện với các phu nhân ở Hoàng Hà thành ra sao thì Ma Kim ở bên này đã sắp thuần hóa được đám hồ ly hư hỏng bằng ánh sáng của Nhật Nguyệt và lượng dâm khí nồng nàn.
Đại Hồ nghĩ có thể độc chiếm Ma Kim nhưng không, cái đêm mà nàng mất đi sự trong trắng, các muội muội đã núp ở một góc quan sát suốt cả quá trình, chỉ tại lúc đó đại tỷ tập trung vô việc ân ái với Ma Kim nên không để ý.
Thế là trong lúc các hồ yêu tranh giành cơ hội tra khảo tên nô bộc xấu số, hắn đã nảy ra một ý tưởng, đó là tận dụng kỹ thuật xoa bóp và châm cứu tuyệt đỉnh. Vừa nhàn hạ cho hắn mà lại vừa giúp các yêu nữ sung sướng hơn gấp bội.
"Cơ mà bọn này cũng thật sung sức quá đi." Một trăm cây kim nhất giai lần lượt bị gãy, hắn phải miệt mài luyện chế bù vào, vừa than vãn vừa tự an ủi "Ít ra còn bảo quản được vòi tiểu tiện, chứ ngày nào cũng mấy chục hiệp thì khéo nó rụng mất."
Ngoài ra thì hắn cũng đều đặn mỗi ngày một canh giờ luân phiên triệu hồi phân thân để thay hắn chăm sóc các yêu nhân.
Thế bất nào sau một thời gian huấn luyện, bây giờ bốn con hồ yêu tôn hắn lên làm chủ nhân và tự biến mình thành nô lệ, có điều dù ngoan ngoãn vâng lời trong chuyện ấy nhưng đám hồ ly tinh này vẫn nhất quyết không chấp nhận cho hắn rời khỏi đó... vì lo sợ mất hắn.
Hôm qua, sau khi mấy con nô lệ hư hỏng nằm run bần bật bên cạnh sau vài canh giờ mây mưa, Ma Kim lại cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ:
- Thôi nào, các ngươi có thể về Kim phủ với ta mà!
Đại Hồ từ chối:
- Không được đâu chủ nhân, bọn thiếp phải trông nom cổng Ngoài ở thung lũng này.
- Chả phải nên giao nó cho triều đình sao? Thôi, giao kèo cuối cùng, không đồng ý thì ta tự sát cho coi, chứ ta không thể nào để các đạo lữ ở nhà phải lo lắng thêm nữa. Giờ thế này, ta sẽ mở rộng phạm vi hoạt động của giáo phái ta ra tận nơi này. Đem Cổng Ngoài ở đây quản lý, cùng với các ngươi. Kỹ thuật xoa bóp này ta sẽ truyền lại cho bọn thuộc hạ, sẵn việc đem các ngươi luyện dục. Thuận lợi cả đôi đường. Chờ các ngươi đủ tu vi, ta sẽ giúp các ngươi thăng thiên lên Trung Giới.
- Chủ nhân thật sự có kham xuể không?
Không chỉ Đại Hồ hoài nghi về Ma Kim mà còn có Nhị Hồ:
- Không phải là thiếp không tin tưởng năng lực của chủ nhân, nhưng mà thiếp chỉ sợ chủ nhân sẽ bận bịu bỏ rơi bọn thiếp.
Tam Nô và Tứ Nô cũng tiếp lời:
- Đúng đó, chi bằng năm chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc với nhau, sau này sẽ cùng thăng thiên với nhau, bên nhau trọn đời trọn kiếp!
- Thiếp cũng muốn vậy!
Ma Kim giả vờ đứng phắc dậy bỏ đi:
- Thế thì thôi, ta tự sát đây, vĩnh biệt.
Đại Hồ thấy vậy bèn nhẹ dạ chấp nhận lời đề nghị:
- Khoan đã, mặc dù thiếp không biết chủ nhân tính tự sát bằng cách nào nhưng mà về giao kèo chủ nhân đề xuất, thiếp đồng ý.
Nhị Hồ và Tam Hồ lập tức can ngăn:
- Đại tỷ! Như thế thì sẽ mất chủ nhân đó.
- Đừng mà đại tỷ! Khi chủ nhân chán ghét chúng ta, chủ nhân sẽ bỏ rơi chúng ta mất.
Đại Hồ thở dài giải thích:
- Các muội không nên ích kỷ như vậy. Chủ nhân cũng là chủ nhân của toàn thiên hạ, không phải của mỗi chúng ta. Với cả không nghe chủ nhân nói sao, ngài ấy sẽ tự sát đó. Khi đó chúng ta làm sao sống tiếp đây.
Ma Kim quay trở lại, ngã người vào lòng đại yêu và rù quến:
- Đại Nô của ta đúng là đã trưởng thành. Tí hồi ta sẽ ban thưởng cho ngươi.
Ba yêu nhân còn lại nghe vậy cũng không thể chống lại sự cám dỗ:
- Được thưởng sao? Thế thì thiếp cũng đồng ý giao kèo!
- Thiếp cũng vậy!
Ma Kim vui vẻ cười đùa với họ:
- Không không, ba đứa đồng ý sau nên sẽ bị phạt!
"Hình như dâm khí của ta cũng không vô dụng lắm thì phải. Sau này nhất định không được suốt ngày cùng đạo lữ chui rúc ở một xó kín khí." Ma Kim tự nhủ.
.
Sau khoảng thời gian bị khủng bố trong dâm động, Ma Kim giờ đây phờ phạc đứng ngắm nhìn cảnh núi rừng hùng vĩ và tận hưởng bầu không khí trong lành.
"Khéo rời khỏi cái động này, đám hồ ly đó sẽ đỡ điên hơn, cơ mà nếu chúng trở về bình thường thì chúng có còn nghe lời ta không nhỉ? Ái chà, vấn đề nan giải phết. Nếu mà dẫn chúng về phủ mà vẫn dùng dâm khí để tẩy não thì mấy đạo lữ kia cũng bị ảnh hưởng, còn nếu nhốt chung với đám nô lệ kia thì khéo nguyên cái giáo phái bị điên chung. Đâu mới là thượng sách?" Ma Kim trầm ngâm suy nghĩ.
Đại Hồ, à không, Đại Nô vẫy tay gọi:
- Chủ nhân ơi, bọn thiếp chuẩn bị xong hết rồi! Chúng ta khởi hành thôi.
Suốt thời gian bị giam cầm tại dâm động, Ma Kim có tranh thủ nghiên cứu vài thứ để giải trí sau những giờ thăng hoa căng thẳng.
Một trong số đó là Phi Hồ Thảm , một tấm thảm tứ sắc "kim, lục, lam, chàm" mềm mịn làm từ lông hồ ly, thu nhặt được khi hắn chải chuốt cho bốn nô lệ "Tính ra lúc không lên cơn thì bọn nó cũng dễ thương phết."
Bọn họ phi hành trên tấm thảm, trước khi trở về Kim phủ thì hắn có ghé qua đám thuộc hạ vẫn còn đang đóng quân ở doanh trại của Bạch tướng quân.
Khó mà diễn tả được cảm xúc của đám nam nô, hàng chục người ồ ạt lao đến bên chủ nhân, kẻ ở xa nghe pháo hoa báo tin nổ tung trời thì tụm năm tụm bảy cùng bay tới.
Đứa nào đứa nấy lúc bình thường trông vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn, uy phong lẫm liệt, đôi mắt chất chứa sự lạnh lùng và nguy hiểm, là mẫu ma tu điển hình. Nhưng lúc này khi gặp lại chủ nhân sau bao ngày trông ngóng, cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm đến nỗi chảy cả nước mắt nước mũi.
"Chủ nhân ngài đã về!", "Chủ nhân ngài có sao không?", "Thiên đạo công bằng!", "Vạn tuế vạn tuế!", "Chủ nhân muôn năm", "Chủ nhân..."
Ma Kim xua tay tay nói:
- Thôi thôi, ta không sao. Mọi chuyện ở đây ổn chứ Dương Quang?
Dương Quan vội cúi đầu bẩm báo:
- Bẩm, ngoài việc chủ nhân mất tích ra, mọi thứ đều ổn, điển hình là hôm bữa có hai vạn quân Sơn đánh tới nhưng bọn thuộc hạ đã hóa kiếp cho chúng, tiện thể làm lễ cúng thiên bái địa cầu phước.
- Ai dạy ngươi mấy cái mê tín thế hả. Cơ mà mấy hôm nay ta bị lạc trong rừng làm các ngươi phải lo lắng rồi. Ta xin lỗi.
- Được tận mắt chứng kiến ngài bình an vô sự trở về đã là đặc ân quý giá nhất suốt đời. Bọn thuộc hạ kiếp này không còn gì để hối tiếc.
- Thôi thôi, cứ nói quá lên, ta bất tử, ta còn sứ mệnh giúp cho toàn thế giới này tốt đẹp hơn mà, các ngươi cứ an tâm tin tưởng ta.
-Tất cả cũng là do bọn thuộc hạ bất tài, vô dụng, không thể tìm ra chủ nhân. Mong ngài trách phạt.
Ma Kim xoa đầu tên cận vệ trung thành và nói:
- Mỗi người các ngươi, nhịn ăn một tuần cho ta. Rõ chưa?
- Tuân lệnh!
Cả đám giáo đồ đồng thanh hô vang, sự trung thành của họ quả không thể coi thường, dù bị phát nhưng vẫn cảm thấy như được ban một ân huệ to lớn. Ma Kim có chút cảm động, bèn hào sảng nói:
- Đây, cầm lấy. Cuốn sách sáu mươi chín kế binh pháp ta đã sáng tạo. Áp dụng để bình địa nơi đây, ta sẽ kêu người tới xây dựng thêm vài căn cứ. Ta giờ cùng với mấy con điên... "khụ khụ"... bốn vị mỹ nhân này trở về Kim phủ. Ê mà, ngươi có thông báo cho họ việc ta mất tích không đấy?
Dương Quang tự tin trả lời:
- Bẩm, chủ nhân từng dặn dò là không được làm các vị phu nhân lo lắng cho nên...
Ma Kim thở phào nhẹ nhõm, không quên khen ngợi:
- Tốt, làm tốt lắm, các ngươi ở lại vui vẻ.
Các quân sĩ đồng loạt hô vang:
- Tuân lệnh!
.
Cảnh tượng sum vầy đó, Bạch Uy Hùng đứng từ xa quan sát cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nhưng không phải chán đối phương mà là chán chính bản thân mình.
Nguyên do là suốt hai tháng Ma Kim mất tích, viên tướng này tạm thời đảm nhiệm việc chỉ huy đoàn quân đến từ Lưỡng Hà, tuy nhiên trong số đó có bốn mươi tên có những đặc điểm bất phàm, cũng chính là bốn mươi giáo đồ của Nhật Nguyệt giáo.
Thân thủ cực kỳ lợi hại, dù bước đi hay chạy nhảy cũng không hề phát ra tiếng động.
Sức mạnh vô biên, tay trần có thể đốn củi, đập đá, xuyên phá thiết giáp.
Văn thơ lai láng, vô tình phát ngôn cũng có thể ra đời những kiệt tác lay động lòng người.
Cảm xúc cương nhu linh hoạt, trong lúc chiến đấu thì vô tình, sát phát quyết đoán, chẳng chừa địch thủ cơ hội dù chỉ là lời trăng trối, nhưng sinh hoạt thường ngày thì tươi cười chan hòa với các chiến hữu.
Đa mưu túc trí, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lại thạo kỳ đạo. Nếu không tận mắt thấy cách họ quẩy tung chiến trường thì chắc chắn lầm tưởng đó chỉ là những thư sinh suốt ngày trau mài kinh sử.
Đoàn kết vững chắc, có thể võ công của mỗi người không quá cao thâm nhưng khi trên chiến trường, dường như giữa họ liên kết bằng tâm linh tương thông, một người có dấu hiệu thất thế thì cả bọn lập tức yểm trợ. Trong sinh hoạt thường ngày cũng chưa bao giờ nghe tiếng tranh cãi, mắng nhiếc, nếu có tranh luận nào gay go thì tung đồng xu để giải quyết vấn đề.
Trong số bốn mươi binh lính kì lạ đó có hai người không bao giờ xuất trận, nhưng qua quan sát tỉ mỉ thì viên tướng quân dễ dàng nhận biết đẳng cấp họ còn cao hơn số còn lại, khi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc bay vòng vòng khắp nơi tìm kiếm chủ nhân thất lạc thì cũng chẳng bất ngờ cho lắm.
"Rốt cuộc thì chỉ huy của họ lợi hại thế nào mới đào tạo được đám binh lính này cơ chứ?" Bạch Uy Hùng suốt mấy đêm liền thao thức tự chất vấn chính mình.
.
Ma Kim gối đầu trên đùi các nô lệ, chợp mắt nghỉ ngơi trên đường phi hành về Kim phủ. Hắn đã sử dụng trí nhớ của mình để vẽ lên tấm bản đồ không thể chi tiết hơn được nữa để chỉ đường.
Khi gần đến Hoàng Hà thành, theo lời dặn, Tứ Nô lay người đánh thức Ma Kim, hắn vươn vai và ngáp một cái thật thoải mái.
Trong lúc đám nô lệ mải mê xoa lưng bóp vai bú gì đó thì hắn cẩn thận dặn dò vài lễ nghi ở Kim phủ nói riêng, Hoàng Hà thành nói chung, à mà trọng tâm vấn đề chỉ là căn dặn các nàng tuyệt đối giữ bình tĩnh, dẫu ai có trêu chọc thì cũng không được tùy tiện động thủ, dẫu quân địch có tấn công tới thì cũng không được tùy tiện phản kháng, dẫu trời có sập thì cũng không được tùy tiện để lộ ra cảnh giới và thân phận.
- Sao mãi nó không cứng thế chủ nhân?
Tam Nô đang nghịch ngợm cái vòi tiểu tiện của chủ nhân lên tiếng thắc thắc mắc.
- Nó ngủ chưa dậy đấy, à khoan đã, lời ta dặn nãy giờ các ngươi có nghe không thế?
- Dẫu ai có trêu chọc thì cũng không được tùy tiện động thủ, dẫu quân địch có tấn công tới thì cũng không được tùy tiện phản kháng, dẫu trời có sập thì cũng không được tùy tiện để lộ ra cảnh giới và thân phận.
Bốn nữ hồ đồng thanh lặp lại
- Ngoan lắm.
Tứ Nô bẽn lẽn hỏi:
- Có được phạt không ạ?
Ma Kim lớn giọng nạt nộ:
- Câm mồm!
Cơ mà sau khi thấy mấy đứa nô lệ xinh đẹp này rơm rớm nước mắt thì hắn lại nhẹ dạ vuốt ve và dùng tới kim châm kích dục.