Đêm đến, hàng chục người bịt mặt từ trong khách điếm tản ra tứ phía.
Họ như những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, chân lướt ngỡ như không chạm đất luồn lách qua các ngõ ngách.
Tất cả đều mang trong mình một nhiệm vụ duy nhất, hạ độc vào nguồn nước sinh hoạt của các thị trấn và làng xã trong vùng Lưỡng Hà.
Tất nhiên chất độc ở đây không hề nguy hiểm đến tính mạng, chỉ gây ảnh hưởng tới tinh thần và thể xác ở một mức độ nhất định. Nó được Ma Kim điều chế bằng cách kết hợp một vài nguyên liệu tự nhiên xung khắc với nhau.
.
Chỉ trong vòng hai ngày tiếp theo, cả dân bản địa lẫn binh lính quân địch ở Lưỡng Hà xuất hiện các triệu chứng như là đau lưng, mỏi gối, buồn nôn, tiêu chảy,...
Khắp nơi lan truyền tin đồn có một trận đại dịch đã bùng phát. Quân địch cố điều tra nhưng vẫn không rõ nguyên nhân, một phần vì không ai đủ khả năng, mà phần lớn là do không thể nghĩ rằng có người lại dám hạ độc toàn bộ.
Lúc bấy giờ có một vị lang băm sở hữu bài thuốc cổ truyền có thể tạm thời trị được căn bệnh quái gở này. Bảo là tạm thời là do nguồn gốc nằm ở nguồn nước được đầu độc định kỳ nên đan dược chỉ có tác dụng làm giảm triệu chứng chứ không thể trị dứt điểm.
Vị lương y đó nói rằng:
- Người bệnh này phải đích thân đến khám, tùy theo thể trạng mà bốc thuốc, mới có thể giữ gìn tuổi thọ về sau. Nếu mà tùy tiện uống thuốc có thể ảnh hưởng tới sinh lý.
Mà cũng có phần kì lạ, người bệnh chỉ cần đưa tay qua một lớp màn cho vị thầy thuốc bắt mạch, sau đó liền được phát thuốc, giá cũng khá rẻ, hiệu quả lại cao.
Các binh lính Sơn quốc nghe được tin này liền xếp hàng dài chờ đợi bốc thuốc. Trương Toản mặc dù là nhất giai hậu kỳ nhưng vẫn không thể nằm ngoài danh sách bệnh nhân được.
Với tính đa nghi, Trương Toản kêu binh lính thỉnh dược sư tới doanh trại nhưng ba lần bảy lượt đều bị từ chối. Đám lính hung hăng tính dùng vũ lực thì bị dọa ngược lại là sẽ ngừng cung cấp thuốc nên cũng đành chịu quay về bẩm báo. Tuy nhiên một số tên tức giận, đêm tối lén lút tới đập phá nhưng xem ra cũng vô dụng.
Trương Toản hết cách, phải đích thân tới để khám bệnh. Y đưa bàn tay cứng rắn qua lớp màn, thế là liền bị nhận ra tu vi.
Nhưng ngạc nhiên hơn nữa, tiếp sau y, khoảng chừng hai mươi binh lính khác cũng là nhất giai hậu kỳ.
Việc bóc thuốc vẫn như bình thường, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả, sự đề phòng của Trương Toản cũng vơi dần, y đang đợi một thời gian nữa sẽ có một tu chân giả nhị giai trung kỳ đến để xác định nguyên nhân căn bệnh này và điều trị dứt điểm.
Về phía Ma Kim, nguyên liệu làm thuốc độc lẫn thuốc giải đều sắp hết do mỗi ngày phải phân phát tới gần một ngàn liều.
Ma Kim ngồi trên ghế, ngả người tựa lưng, Hồ Mẫn thì đang ôm chặt và say sưa hút máu hắn. Hắn triệu tập thuộc hạ vào và ra lệnh:
- Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo rồi!
.
Hai tuần sau, Trương Toản và số thuộc hạ đã uống hết thuốc, lại lần nữa tới bắt mạch. Lần này, trông bên ngoài số thuốc nhận được chẳng khác gì, nhưng thực chất Ma Kim đã thay đổi liều lượng bên trong, nói cách khác, công dụng nó giảm đi mười lần.
Dựa vào thời gian đi lấy thuốc, Ma Kim biết được rằng trước khi tên tướng lĩnh này uống một viên đan đều cắt một phần cho tên ất ơ nào đó thử trước. Vậy nên hắn ưu ái giữ nguyên chất lượng cho liều thuốc của tên tướng quân này để đề phòng y phát giác.
.
- Tin cấp báo, quân Việt tiếp cận hai bên sông Nhất và sông Nhị.
Sông Nhất và sông Nhị là tên hai dòng sông bao bọc vùng Lưỡng Hà.
Trương Toản ra lệnh cho thuộc hạ dựng lên rào chắn, đem quân trang tới đó chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.
Sĩ khí quân Sơn lúc này không cao, tuy vậy lợi thế địa hình vẫn là một vấn đề nan giải cho phe tấn công.
Trương Toản cùng đám thuộc hạ nhất giai hậu kỳ chia ra hai hướng để chỉ huy phòng vệ. Nhưng mà suốt hai ngày đêm, quân Việt vẫn chưa vội vượt sông, dường như họ đang chờ đợi điều gì đó.
Tuy vậy lúc này bên phía quân Sơn này đang dần kiệt quệ do thuốc giải gần hết tác dụng. Nhiều lần Trương Toản muốn lấy thêm thuốc nhưng lại nghe tin phía quân Việt có hành động nên phải hoãn lại.
Sau nhiều lần lặp lại như thế, Trương Toản đành kêu thuộc hạ mời thầy thuốc đến tận doanh trại để điều trị cho binh lính.
Lần này thì Ma Kim không từ chối nữa mà thản nhiên đi đến. Nơi đây không có nhiều lính canh cho lắm, đại đa số đang trực hai bên sông để dây dưa với quân Việt.
Trong phòng, Ma Kim đang bắt mạch cho Trương Toản, giám sát họ là một tên nhị giai trung kỳ, xem chừng là cái tên luyện dược sư mới được mời đến. Tên nhị giai trung kỳ chủ động bắt chuyện:
- Không biết các hạ đây là ai, làm sao tìm ra phương thuốc điều trị căn bệnh này.
Ma Kim thản nhiên đáp:
- Xem ra là đồng đạo. Tại hạ là Hoàng Khương, một luyện dược sư. Ta đã từng thấy qua loại dịch bệnh này, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây lần nữa, ta chỉ dựa vào cách cũ sư phụ từng dạy mà điều chế, tuy nhiên vùng đất Lưỡng Hà không có nguyên liệu mà ta cần, chứ không thì đã điều trị dứt điểm rồi.
- Ta là Trần Lập. Nếu các hạ muốn, ta có thể đưa các hạ đi tìm nguyên liệu.
- Hiện tại chiến sự diễn ra, hoạt động của nhị giai bị hạn chế, xem chừng tiền bối cũng đạt tới nhị giai rồi mà nhỉ?
- Quả là các hạ có đôi mắt tinh tường. Đúng vậy, ta đã nhị giai trung kỳ, nhưng việc trị bệnh này là để giúp người dân Lưỡng Hà là chính, há có phải là chiến sự. Mà ta đây cũng là chỉ phụ trách chở các hạ đi, cũng không tính là trực tiếp tham gia.
- Cũng được, mấy ngày nay ta cũng sắp hết nguyên liệu rồi, dù sao cũng phải kiếm thêm. Dân chúng cứ lũ lượt kéo tới, thậm chí nhiều lần quấy phá kho thuốc. E rằng không cầm cự được lâu nữa.
Nghe vậy, Trương Toản liền nhanh chóng đề xuất:
- Hay là đại phu cứ dẫn người tới đây đi, cần gì thì binh lính ta sẽ chu cấp, miễn là chữa được bệnh.
- Thế thì người làm lang y như ta không còn gì để từ chối. Đêm này ta sẽ quay lại.
.
Rất nhanh đã đến thời gian giao hẹn. Ma Kim dẫn theo khoảng hai mươi người, bao gồm cả bốn nữ nhân của hắn.
Đám lính gác kiểm tra một lượt thì chẳng thấy cất giấu ám khí gì cả, đơn giản là bỏ hết vào túi trữ vật rồi.
Ma Kim kêu năm tên thuộc hạ đi theo Trần Lập thu mua nguyên liệu, trong số đó có hai tên nhị giai sơ kỳ và ba tên nhất giai hậu kì.
Số còn lại sẽ nán lại trong doanh trại quân địch để bào chế thuốc.
Cái mặt trắng bệch của Hồ Mẫn thật làm người ta có cảm giác nghi ngờ. Một tên nhất giai hậu kỳ thân cận của Trương Toản tiến lại gần để soi kĩ dung nhan của nàng.
Ma Kim để lộ ra chút sát khí, may mà Tuyết Hân vội nắm lấy bàn tay hắn, nếu không thì trận hỗn chiến đã diễn ra sớm hơn.
Tên lính hỏi Hồ Mẫn
- Ngươi, sao có làn da trắng thế?
- Ta bị bệnh nan y từ nhỏ, nhờ anh, à thầy...Khương mà ta có thể sống tới bây giờ.
- Thế à? Trông cũng xinh đẹp đấy, đã ân ái chưa, ta có thể giúp, sau này nếu chết cũng không còn vương vấn.
Ái Như đứng bên cạnh bất bình lên tiếng:
- Mong đại nhân cẩn trọng lời nói, nếu như bọn ta còn nghe bất cứ lời nào như thế nữa thì chuyện hợp tác sẽ chấm dứt.
- Con ả Việt quốc này dám thách thức ta? Tên lính trừng mắt, giơ tay lên tính động thủ nhưng Trương Toản vừa hay bắt gặp, vội hét lớn can ngăn:
- Dừng lại mau, Đồ Liệt!
Tên lính kia cũng đành thu tay lại, Ma Kim cũng cất mấy cái kim giấu trong tay áo vào túi.
Lúc này Hồ Mẫn đột nhiên chỉ thẳng vào mặt tên Đồ Liệt, lớn tiếng nói:
- Là ngươi, ngươi là tên hôm trước từng tới phá y quán.
Ma Kim quay sang hỏi Trương Toản:
- Chuyện này là sao đây đại nhân, chẳng nhẽ việc quấy phá tiệm thuốc là do ngài chủ mưu.
- Tất nhiên là không, chuyện này ta không hề biết. Ta sẽ đòi lại công bằng cho người của tiệm thuốc đồng thời bù đắp bằng ngân lượng.
Trương Toản bẽ mặt, chỉ còn cách quay sang trách phạt tên Đồ Liệt:
- Ngươi, bị tống giam vào ngục một tháng! Chỉ khi có binh biến mới được ra ngoài.
Tên lính đó mặt mày hậm hực, tuy nhiên không thể kháng cự:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
.
Nhóm Ma Kim trong doanh trại, việc thuốc thang có thể coi như là dư dả, hắn còn bỏ thêm vài nguyên liệu kích thích tinh thần đám binh lính giúp chúng rất sung sức và minh mẫn.
Ma Kim đề xuất với Trương Toản rằng tổ chức một bữa tiệc có thể cải thiện cảm xúc cho binh lính, giúp họ mau chóng hết bệnh.
Trương Toản tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý, liền tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn vào xế chiều, tuy nhiên lại ra lệnh tăng cường canh gác biên giới Lưỡng Hà.
Ma Kim dễ dàng nắm thực lực của quân địch, đồng thời thuận lợi để làm một vài việc mờ ám khác. "Ngày mai là ngày quyết định."
.
Sáng sớm, đám binh lính bắt đầu đổi ca canh gác, mỗi người đều nốc một viên thuốc vào mồm.
Lúc bấy giờ, thuốc đã ngấm, các binh sĩ Sơn quốc cảm thấy có chút chóng mặt, ù tai. Nhưng bọn họ chưa kịp chữa trị thì quân Việt đứng ở phía bên kia bờ bắt đầu đánh trống thổi kèn rầm rộ, rõ là đang ngùn ngụt chiến ý.
Đám lính Sơn quốc vội vàng tập trung ngay trước thành lũy đã được dựng sẵn, kiếm đã rút chui, cung đã lên tiễn.
Quân của Việt quốc xem chừng chỉ có tầm trên dưới nửa vạn, khá ít so với những đợt tấn công trước.
Trương Toản thấy không cần thiết trực tiếp ra trận, y ra lệnh mười trong số hai mươi tên nhất giai hậu kỳ ra chỉ huy mà thôi:
- Bọn chúng lại như bao lần trước ấy mà. Thật là lũ ngây thơ, nếu không vì bọn chúng có nhiều Cổng Ngoài thì vương quốc của chúng đã diệt vong từ lâu.
Ma Kim đứng quan sát số lượng người ra vào doanh trại, bắt đầu phân tích: "Ta đã giao kèo với triều đình, giết Trương Toản rồi phá rối hàng phòng ngự đối phương, để cho quân Việt có thể vượt sông thành công. Nhưng mà... liệu như thế có tối đa hóa lợi ích hay không nhỉ? Hay là ta mạo danh quân Sơn, chiếm luôn cứ điểm này? Thật phân vân quá đi... Mà thôi lười quá, cứ theo kế hoạch ban đầu vậy."
Ma Kim ra lệnh toàn bộ thuộc hạ đang trong doanh trại khởi động trận pháp rồi quay lại túp lều lí tưởng. Thì ra tối qua hắn đã âm thầm cho người bày trận vào lúc doanh trại tổ chức tiệc.
Suy Nhược trận, y như cái tên, công dụng của nó là khiến người đứng bên trong trận pháp bị kiềm hãm sức mạnh. Cách phá giải của nó khá đơn giản, chỉ cần lấy linh thạch để bên người, thứ mà Ma Kim không thiếu.
Bị ảnh hưởng bởi trận pháp lẫn liều thuốc hồi sáng, Trương Toản và các thuộc hạ trong doanh trại gần như mất đi toàn bộ sức lực. Trông bọn chúng bây giờ thực sự đã trở thành bệnh binh, nằm la liệt khắp nơi.
Trương Toản cố lê lết tới căn lều của Ma Kim nhưng khi đến gần thì nghe thấy tiếng tranh cãi gay gắt phát ra từ bên trong.
- Giết đi mà!
Ma Kim vòi vĩnh mấy đạo lữ. Ái Như và Tuyết Hân một mực khước từ:
- Không giết đâu, bọn chúng đã kiệt quệ rồi, không còn sức chống cự thì tại sao lại phải giết. Nếu chàng muốn giết thì tự làm đi, thiếp không làm!
- Em cũng không muốn giết người.
Ma Kim vẫn cố gắng thuyết phục:
-Tập giết đi cho quen dần, chứ không thì sau này lúc tử chiến thì lại bối rối, lúc đó sẽ rất nguy hiểm đó!
Hồ Mẫn đang được Ma Kim bồng bế, răng đang cắn chặt trên cổ hắn nhưng vẫn hóng hớt:
- Ay ể ạch iêu ủa em ăn ịt ết a!
- Câm mồm! Lo mà hút máu đi.
Thiên Khả lúc này mới lên tiếng
- Đúng là vi sư ta từng dạy, sau này trong khi chiến đấu, phải dứt khoát triệt hạ đối thủ, nếu chần chừ không ra tay thì có thể bản thân mới là người mất mạng. Nhưng mà bọn chúng giờ không còn tí sức lực nào, nếu thừa cơ hạ sát thì cảm giác có phần đê tiện.
Ma Kim thản nhiên nói:
- Thừa cơ gì chứ, là ta nhọc công làm cho chúng tàn sức để các nàng có cơ hội trải nghiệm một cách an toàn. Chứ ta muốn giết chúng lúc nào mà chẳng được. Giờ ngay bên ngoài lều còn tên Trương Toản đi đứng được kìa, ra giết hắn đi. À, không cần các nàng trực tiếp, dùng phân thân cũng được, sau nay còn nhiều dịp ta cho các nàng cọ xát thêm.