Đang đê mê thì Ma Kim bất ngờ tát thẳng vào mặt Lisa vài cái. Đôi mắt nàng long lanh, đẫm lệ trông rất tội nghiệp, dù gì đây cũng là một trong những nghệ thuật bày tỏ cảm xúc mà Hồ Mẫn sư phụ truyền dạy lại. Nàng khẽ hỏi:
- Tại sao, chủ nhân lại đánh thiếp? Thiếp đau lắm.
- Bớt diễn lại con điên, sắp tới nơi rồi kìa. Phía trước nhiều người lắm, biến y phục trở lại đi.
- Hứ, làm ta mất cả hứng.
- Nhanh, lại muốn ăn sát khí thay cơm phải không?
- Đừng mà chủ nhân...thiếp nguyện nghe lời.
- Cái con điên này.
Ma Kim mắng yêu rồi thơm lên má nàng một cái.
Tới nơi Ma Kim nhảy xuống, đưa một ít ngân lượng rồi bảo Lisa cút đi chơi đợi hai canh giờ nữa quay lại.
- Nếu trễ nải thì ta cho người biết thế nào là sát khí của sự chờ đợi.
.
Hoang Khung đợi sẵn bên ngoài Đại Công Xưởng. Hôm nay tổng quản muốn đích thân đưa Ma Kim đến khu chợ thu mua nguyên liệu.
Gồng mình đứng trên phi kiếm suốt ba mươi phút, Ma Kim mới nhớ tới cặp mông của Lisa, thật ra đó là phần đuôi bự liền khúc với cái eo thon thả.
Khu chợ này khá nhộn nhịp cũng như bao nơi khác ở Trung Tâm, những sạp quán liền kề trên cách dãy núi, ngọn đồi và thậm chí trôi nổi trên những con sông. Có điều nơi đây không bán thành phẩm mà chủ yếu toàn là nguyên liệu đến từ những con yêu thú ở Ngoài Rìa.
Thật ra nguyên liệu trong kho của Đại Công Xưởng có đầy đủ các loại, thậm chí toàn là đồ cao cấp, có điều Hoang Khung muốn xem thử Ma Kim có đủ tinh tường trong việc lựa chọn hay không chứ để hắn vào kho tìm thì lại dễ quá.
Hoang Khung đưa ra danh sách các món cần mua, y chỉ việc phụ trách chở người và thanh toán. Nhưng Ma Kim nhanh trí kêu vị tổng quản này bay thẳng tới khu của Ma La Cốc. Hoang Khung nghĩ rằng vị công tử này chỉ bừa một sạp nên mặc nhiên đồng ý.
Cứ tưởng Ma Kim sẽ lựa hàng thế nào, ai ngờ đâu hắn chỉ viết ra danh sách thứ cần mua rồi đưa cho nhân viên ở quầy rồi dặn dò qua loa:
- Bán đúng giá nghen!
Hoang Khung thở dài, có chút thất vọng, bởi lẽ nếu không đích thân lựa thì sẽ gặp phải những thứ hàng kém chất lượng, đôi khi bị độn giá lên nữa, trong đầu thầm nghĩ "Non, quá non, để tí hồi khiển trách một lượt cho rút kinh nghiệm."
Rất nhanh hàng đã được giao ra, lúc thanh toán thì không bị chặt chém, vẫn đúng giá thị trường. Nhưng điều bất ngờ hơn là... số nguyên liệu cần mua này đều là hàng tốt, thậm chí là tốt nhất cùng loại, điều nay khiến cho Hoang Khung không khỏi bàng hoàng, đứng hình vài giây, không tài nào nghĩ nỗi.
.
Trên đường về, Hoang Khung dò hỏi thử:
- Tiểu đệ là khách quen của sạp đó sao?
- Dạ không, đệ mới đến lần đầu.
- Thế đệ là khách quen của Ma La Cốc?
- Cũng chả là khách quen, nếu tính về thương vụ thì khi trước đệ có nhờ người của Ma La Cốc xây một cái động phủ, có điều khi nãy đệ đeo mặt nạ, họ không nhận ra đâu, mà đám người đó với đám thợ xây dựng, cũng chả liên quan đến nhau.
- Hừm, thật kì lạ.
- Sao thế? Họ khiến huynh không hài lòng à? Hay hàng hóa có vấn đề.
- Thật ra là thái độ lẫn hàng hóa đều rất tốt, đấy mới là vấn đề.
- Có thể họ nhận ra huynh là tổng quản Đại Công Xưởng đấy.
- Ta đâu bao giờ đích thân ra ngoài, họ làm sao mà biết được.
- Thế à? Vậy có lẽ là do lệnh bài đệ mượn của mẫu thân.
- Hửm?
- Lệnh bài này này!
Ma Kim chìa ra chiếc lệnh bài nhị phẩm của Ma La Cốc và nói:
- Chắc nãy đệ để lộ cái lệnh bài này ra, thiệt là bất cẩn quá.
"Bất cẩn cái đầu ngươi, rõ ràng là dùng mánh khóe, cái thứ con ông cháu cha, ta đã cố ý né Ma Sát giáo ra rồi mà còn để sót Ma La cốc. Lần sau ta sẽ tới tiên khu cho ngươi biết thế nào là lễ độ." Hoang Khung lúc này mới biết được đáp án, không khỏi ấm ức.
Cứ ngỡ hôm nay dùng phương thức này để chỉ Ma Kim cách mua hàng, lựa hàng sao cho phù hợp, ai mà ngờ đâu tên nhóc này còn có cách bá đạo hơn, giờ mà lên mặt dạy bảo thì khác gì tự làm nhục bản thân đâu, thế là Hoang Khung chở đồ đệ một mạch trở về Đại Công Xưởng.
Hoang Khung dẫn Ma Kim đi xem kho nguyên liệu của Đại Công Xưởng, nó cứ như một khu chợ thu nhỏ vậy, rất đa dạng chủng loại, thậm chí là nhiều vật đối với người ngoài là thành phẩm, trong đây cũng chỉ là nguyên liệu mà thôi.
Nhìn chung vì Ma Kim gian lận nên ngày đầu học tập cũng trôi qua khá là nhẹ nhàng, phần lớn thời gian là đi giao lưu với những nhân viên ở đây. Có người thì chuyên về trang sức, có người chuyên về binh khí, có người thì hộ thuẫn, ám khí,...
.
Ma Kim vào phòng của Hoang Khung thì thấy Lisa ở trong này, ban nãy nàng sợ trễ nên mua chục cây xúc xích đứng bên ngoài Đại Công Xưởng ăn dần trong lúc đợi, nhân viên thấy nàng xinh đẹp nên tới hỏi thăm thì mới biết chuyện, vội báo với tổng quản. Hoang Khung liền bảo nàng ấy vào đây ngồi cho thoải mái.
Ma Kim đi tới chỗ nàng đang ngồi, dịu nhẹ xoa xoa cái bụng bự của Lisa, rồi bất thình lình đấm mạnh vào. Hoang Khung hoảng hốt vội hét lên ngăn cản:
- Dừng tay lại, sao đệ dám hành hung một thai phụ như vậy?
Ma Kim và Lisa có chút ngơ ngác, vì cơ thể của nàng ấy khá đàn hồi nên hắn có thói quen mỗi lần gặp không đấm thì bóp một cái cho đỡ ghét. Ma Kim vừa cười vừa giải thích:
- Thai phụ? Huynh hiểu lầm rồi, con nhỏ này chỉ là nô lệ của đệ, nãy đệ dặn nó ăn ít ít lại mà giờ cái bụng nó căng tròn đến mức này nên đệ không kiềm chế muốn dạy dỗ nó một tí. Thất lễ với huynh rồi.
Hoang Khung sượng cả mặt, nói:
- Ra là vậy sao...
Lisa bèn lên tiếng thanh minh:
- Bụng bự là do ta uống nhiều chứ ăn chỉ có mười cây xúc xích à!
.
Hôm sau tới lượt Tử Nguyệt nhận nhiệm vụ cao cả đưa rước Ma Kim.
Vì ma lực của nàng gần như bằng không nên phải bồng thằng bé cho thuận tiện.
Ma Kim thừa cơ hội cạp lấy cổ của nàng, ung dung chiếm tiện nghi. Trên đường bay, nàng lân la hỏi hắn:
- Hôm qua Lisa chở đi chắc là thoải mái hơn nhỉ?
- Ừa, nhưng mà đi với tỷ cũng không tệ. Máu của tỷ là bổ nhất.
- Đánh trống lảng đi đâu đấy, hôm qua trong lúc bay hai người đã làm gì?
- Chỉ như bình thường thôi.
- Bình thường cái gì chứ, sáng nay muội ấy không được chở ngươi đi, lộ rõ dáng vẻ bi ai.
- À, có thể là do hôm qua đệ cho muội ấy mười linh thạch để ăn vặt.
- Cái gì? Tận mười linh thạch à? Dạo này tiêu xài hoang phí thế.
- Đấy là cho cả mấy ngày còn lại trong tuần á.
- Nhưng như thế vẫn là quá nhiều rồi. Bảo sao cái bụng muội ấy hôm qua bự như thế.
- Tỷ cũng tinh ý phết.
- Thế hai người không làm gì nhau sao? Như hút máu chẳng hạn?
- Không có hút, hôm nọ hút thử thì thấy không bổ dưỡng tí nào, đắng ngắt.
- Ồ, nhưng sao ta vẫn còn cảm giác nghi hoặc.
- Có gì đâu mà nghi chứ.
- Hai người hôm qua có hôn nhau không?
- Dạ có.
- Có sờ mó cơ thể không?
- Dạ có.
Nghe tới đây, Tử Nguyệt tức giận, thả hắn rơi tự do trên không trung. Ma Kim giật thót tim, hoảng sợ không ngừng la hét, may sao nàng ấy cũng không nhẫn tâm đến thế, giữa chừng bay xuống đón lấy hắn.
Thật ra nếu nàng chần chừ thêm vài giây thôi thì có người khác cứu hộ nàng rồi, và cái tội danh ám hại tiểu ma vương không nhỏ tí nào.
Nàng bế hắn trên tay trong tư thế mỹ nhân cứu anh hùng, nói với cái giọng trách móc:
- Bình thường của đệ là sàm sỡ người khác thế à, có chừa chưa?
- Sau này có hù dọa thì hù kín thôi, công khai thế này lỡ có sự cố gì thì đệ bỏ mặc tỷ đấy.
- Ai mà thèm hù chứ, đệ không tin ta làm thật sao.
- Đương nhiên là không rồi, đệ mà chết thì sẽ bỏ lại tỷ một mình hiu quạnh trên đời mất.
- Hứ, nếu đệ chết thì ta sẽ lập dàn hậu cung hàng ngàn giai....
Ma Kim khóa lấy môi nàng, không cho nàng dứt câu.
Cả hai cứ hôn nhau đắm đuối, lúc thỏa mãn thì đã đi lố một đoạn rồi nên phải vòng lại.
Vừa hạ cánh, Tử Nguyệt vòi vĩnh:
- Đưa ngân lượng đây để tỷ đi mua sắm!
- Ơ kìa, bữa tỷ cũng có một ngàn linh thạch mà.
- Có đưa hay không?
Ma Kim lôi hết ngân lượng hiện có ra:
- Đây, tỷ cầm lấy hết luôn đi.
Tử Nguyệt cười khoái chí, xoa đầu hắn và nói:
- Tỷ đùa đó, giữ đó mà dùng. Bao lâu nữa tỷ tới đón đệ đây?
- Chắc là hai canh giờ nữa.
- Ừa, thôi đệ vào học đi. Chăm chỉ vào để sau còn kiếm ngân lượng tổ chức đám cưới hai chúng ta nữa đó.
- Tuân lệnh thê tử!
.
Hoàng Khung lúc này ngồi trên bàn làm việc xử lý sổ sách, thấy đệ tử bước vào bèn dò hỏi:
- Hôm qua sau khi tham khảo những thợ rèn lành nghề nhất xưởng, đệ có cảm nhận gì?
Ma Kim bèn đáp:
- Rèn có nhiều loại, mỗi loại có những yêu cầu khác nhau ạ. Nếu có thể thông thạo toàn bộ thì rất khó.
- Thế đệ có ý định thử nghiệm rèn loại gì chưa?
- Ám khí ạ.
- Đệ đã dùng qua chưa?
- Dạ có từng tập qua kim châm, huynh xem thử đi.
Ma Kim lấy ra cây kim tứ giai khiến cho Hoang Khung khá là hứng thú, thứ gì càng nhỏ bé thì càng khó để cường hóa thành công. Nhưng mà điều Ma Kim nói càng khiến cho người có kinh nghiệm như Hoang Khung bất ngờ:
- Đệ muốn rèn ra những cây kim bé hơn thế này và mạnh mẽ hơn nữa.
- Thế thì khá là khó đấy, nhưng nếu đệ cố gắng thì ta tin đệ sẽ làm được.
Trong mấy ngày tiếp theo, Ma Kim được các thợ rèn trong Đại Công Xưởng chỉ bảo tận tình, từ khâu nung đúc, ép khuôn cơ bản, cho đến phức tạp như khắc ma văn, khảm nạm.
Ma văn là dòng chữ nhỏ mang theo sức mạnh từ ma khí để tăng cường thuộc tính, cảnh giới từ tứ giai trở lên mới có thể thực hiện, tuy nhiên vì ám khí là loại vũ khí khá nhỏ nên Ma Kim thử qua vài lần đã có thể sử dụng một cách tạm thời chứ không giữ hiệu ứng vĩnh viễn trên món đồ đó được.
Hoang Khung dò hỏi các thợ rèn đã hướng dẫn cho Ma Kim, bọn họ đều khẳng định độ thông hiểu và trình độ của tiểu ma vương vượt xa người thường, điều này làm y khá là kì vọng. Sắp tới Ma Kim sẽ phải thông qua một bài kiểm tra để trở thành nhân viên của xưởng.