- Anh yêu à, anh là người tốt hay người xấu thế?
Ma Kim đang ngồi vuốt ve Bạch Miêu, nghe Hồ Mẫn hỏi thế, liền ôn tồn đáp:
- Anh chỉ đang cố trải nghiệm nhiều nhất thôi. Anh nói cho em chưa nhỉ, về việc anh trải nghiệm càng nhiều thực lực sẽ càng mạnh.
- Có chuyện thần kỳ như thế sao. Nhưng mà, tại sao anh lại sợ trước đạo lữ? Trải nghiệm sợ vợ à?
- Anh không sợ, chỉ là anh muốn có người làm điểm dựa cho anh không quá bị tha hóa mà thôi. Vì làm nhiều điều tốt chưa chắc là người tốt, nhưng làm một điều xấu đã dễ gây nghiện rồi. Em đấy, sau này đừng để bọn họ biết những việc xấu xa chúng ta đã làm, bởi vì nếu họ biết rồi thì anh sẽ không còn e dè nữa.
- Hứ, sao cũng được, nhưng mà lúc bị bắt quả tang, trông anh hốt hoảng vui chết đi được.
- À còn một việc nữa khiến anh phải bận bịu, đó là nếu anh nhàn rỗi thì sẽ xảy ra biến sự. Cho nên trong lúc chờ đợi Thiên Khả, anh phải chạy lung tung khắp thành kiếm việc để làm.
- Anh lại đùa rồi, nếu anh đi quậy phá khắp nơi mới sinh chuyện, chứ ngồi không thì hà cớ gì người khác lại tìm tới anh.
Vừa dứt lời, Hổ Trung vội chạy vào phòng khách báo cáo:
- Bẩm chủ nhân, kỳ quán phía Bắc và phía Đông xuất hiện hai kẻ khả nghi.
- Nam hay nữ thế?
- Dạ bẩm, là nam nhân.
- Được rồi, ngươi lui đi.
Hồ Mẫn ngạc nhiên, trong lòng khá hứng thú về điều này.
- Quao, lời anh vừa nói đã hiệu nghiệm, cơ mà kẻ địch lần này là ai đấy, anh đoán thử xem.
- Chịu, anh đâu phải thần thánh, lỡ đấy không phải họa mà là phước thì sao. Kẻ địch thì anh đang chờ hai thế lực, Hắc Điểu môn và đám ma nhân gọi em là thánh nữ ấy, tới hiện tại vẫn chưa biết hình thù ra sao. Giờ chúng ta tới đó xem thử nào.
- A, ngầu quá đi, bọn chúng vừa bước vào thành thì chúng ta đã nghênh chiến.
- Là dò xét thôi, em đấy, yếu như sên mà cứ hổ báo.
- Em mà yếu á?
- Chứ còn gì nữa, trước giờ có đánh lại ai ngang giai đâu, chỉ giỏi gãi ngứa, vớt vác mỗi sức chống chịu được anh trau rèn và Bạch Miêu thôi.
- Hu hu, tại anh không dạy cho em bí tịch nào công kích chứ bộ. Với cả Bạch Miêu là vũ hồn của em, phải tính nó vào phần lực chiến của em chứ.
- Em lo luyện thành Phân Thân kỹ với bộ pháp Dịch Chuyển đi, trong khi các tỷ muội đang chăm chỉ luyện tập thì em lại ra đây ngồi uống nước trái cây đàm đạo với anh.
- Hu hu, đánh cờ chán lắm, em toàn thua.
- Thôi, không phí lời nữa, chúng ta khởi hành thôi.
.
Ma Kim và Hồ Mẫn tiến tới kỳ quán phía Bắc trước tiên.
Vừa bước vào, theo sự ra hiệu của nhân viên, bọn họ bắt gặp một thanh niên lãng tử đang ngồi đánh cờ. Thông qua quan sát y phục trên người đối phương, Ma Kim đoán hẳn đây là một Thanh Long môn đồ.
Có vẻ như kẻ đó cũng đánh hơi thấy hiện diện của nhân vật chính, đành giả vờ hét lên:
- Này, quán này còn tên nào đánh cờ giỏi hơn không?
Ma Kim phong thái ung dung bước tới nói:
- Nếu huynh đài không phiền thì tại hạ xin được lĩnh giáo.
- Được, mời.
Vừa so cờ, cả hai vừa đàm đạo.
- Tại hạ Nguyễn Kim, không biết xưng hô với huynh đài đây như nào?
- Đặng Văn Hùng. Các hạ đây là chủ quán phải không?
- Đúng vậy, huynh đài đây nước cờ cao thâm, chắc đã luyện không ít.
- Ta chơi cờ từ năm sáu tuổi, cứ ngỡ chỉ có giới quyền quý mới biết tới bộ môn này, không ngờ ở đây lại phổ cập cho toàn thành.
- Nếu đoán không nhầm, Đặng công tử đây là người của Thanh Long môn.
- Các hạ xem ra là người hiểu biết sâu rộng, lại còn có thể đánh ngang tài ngang sức với ta. Đúng vậy, ta là người của Thanh Long môn, chủ động nhận nhiệm vụ ẩn đây điều tra cái chết của tên Đặng Siêu, vừa là đồng tộc vừa là đồng môn của ta.
- Ô, chuyện này thật trùng hợp, ta vừa hay là người chứng kiến sự hi sinh anh dũng của vị công tử đó.
Tốn thêm hai ván cờ nữa để Ma Kim kể lại, Văn Hùng nghe xong cũng không có chút nghi ngờ gì, cứ ngỡ mọi thứ ổn thỏa ai mà ngờ đâu đổi phương lại nói:
- Xét nghiệm tử thi cho thấy nguyên nhân chết không phải dính chưởng của sư đệ, mà là một loại độc dược.
Ma Kim không hể chần chừ mà lấy ra vài cây kim:
- Công tử xem, có phải do thứ này không?
- Đúng, chính nó.
- Tại hạ đây thu được sau khi tên ma nhân đó tự bạo. Không lẽ trong lúc hai người giao chiến, công tử đã bị dính phải đòn này?
- Ra là thế, vậy chuyện này đã sáng tỏ, a, ván này ta lại thắng rồi.
- Ha ha. Đúng là kỳ tài kỳ tài, tại hạ bội phục.
"May mà ta kiềm chế được hai ván sau, chứ sơ suất đánh thắng như ván đầu thì hắn kiểu gì cũng nhận định ta là kẻ thâm sâu, khó đoán các kiểu, mệt thật." Ma Kim thở phào nhẹ nhõm khi vị khách kia rời khỏi.
.
Ma Kim và Hồ Mẫn tiếp tục tiến tới kỳ quán phía Đông. Lần này thì thanh niên ở đây không thể hiện phong thái lãng tử, cao ngạo mà là vò tai bứt óc khi phải đấu cờ với lại đệ nhất kỳ thủ Hoàng Hà thành, Lam Ngọc.
Tên tu chân giả ấy cay cú nói:
- Khốn khiếp, ta lại bị một ả đàn bà đánh bại, cái gì mà vừa tập đánh cơ chứ.
Lam Ngọc tự tin cười đáp:
- Tất cả là do chủ nhân của ta chỉ dạy, ta còn kém tên đấy nhiều lắm, nếu có trách thì ngươi nên trách bản thân quá kém cỏi.
"Á, xui ghê, hôm nay nhân cách thứ hai của ả ta lên ngôi, à nếu xét theo nhân quả thì đây là nhân cách thứ nhất mới phải." Ma Kim còn chần chừ chưa dám bước vào khi mà rất có thể Lam Ngọc sẽ làm loạn lên.
Nhưng mà Hồ Mẫn chẳng nghĩ ngợi gì, liền đi tới vỗ lưng Lam Ngọc và hỏi:
- Nè, còn nhớ ta không?
.
Cái hôm mà Ma Kim và Hồ Mẫn dẫn Lam Ngọc đi thử nghiệm, không biết do cảm thấy tội lỗi hay sao mà nữ ma đầu lại chủ động trò chuyện vui vẻ với cô ta lắm. Nàng chứng kiến cả hai nhân cách trái ngược của Lam Ngọc liền thích thú, đặc biệt là nhân cách thứ hai có tính nghịch ngợm, phách lối giống y như nàng, còn nhân cách thứ nhất thì dịu dàng, đằm thắm.
Lam Ngọc vội ngoan ngoãn đáp lời:
- A, Mẫn phu nhân, hân hạnh. Hôm nay cái tên chủ nhân đấy có tới không?
- Thật là, chủ nhân là chủ nhân, sao gọi là tên chủ nhân, như vậy là không lễ phép. Với cả vừa gặp ta đã nhắc đến hắn, bộ yêu hắn rồi à?
- Hừ, chủ nhân ngoài nhan sắc đẹp trai, nấu ăn ngon, mạnh mẽ, thông minh, phong khí bất phàm ra thì có gì mà mê chứ.
Hồ Mẫn xoa đầu cô ta cười tít mắt:
- Thiệt là, ngươi bị sao ấy! Thôi, đi ra chỗ khác, bọn ta có việc bàn với vị công tử này đây.
"Bọn ta?" Lam Ngọc nghe thế liền đứng dậy, nhón chân lên ngóng tìm Ma Kim.
- Ta ở đây, khỏi tìm.
Lam Ngọc nghe tiếng của chủ nhân ngay sau lưng, liền quay lại đánh yêu hắn một cái:
- Hừ, tên chủ nhân khốn khiếp. Tí phải đấu với ta ba ván đấy!
- Biết rồi, ngoan đi.
Thấy Lam Ngọc ngoan ngoãn rời đi, Ma Kim liền thở phào nhẹ nhõm. Bởi lẽ mấy hôm trước cô ta từng hét toáng lên khi bị hắn nhốt hết quân cờ, chẳng biết vô tình hay cố ý lại dám kể lể ân oán thâm thù.
Chuyện Lam Ngọc đã xử lý ổn thỏa, Ma Kim kế đó bắt đầu tập xử lí vị khách không mời.
- Ta là Nguyễn Kim, hân hạnh được gặp huynh đài.
Tên đó không nhìn lên tiếp lời và vẫn chăm chú vào bàn cờ trước mặt, lớn tiếng nóI:
- Mau tiếp chiêu!
Thế là Ma Kim xử gọn hắn trong năm ván cờ, lần này không phải che giấu thực lực nữa vì con nhỏ kia tiết lộ hết rồi.
Ma Kim lại lần nữa hỏi:
- Có thể cho ta biết danh tính của huynh đài đây rồi chứ?
Sau khi bị đánh bại một cách chóng vánh, y đổi thái độ ngay.
- Tại hạ là Đặng Trúc! Vừa nãy có chút thất lễ, xin tiền bối lượng thứ cho.
- Đặng huynh thật đa lễ, ta đây kém tuổi không dám nhận.
- Kỳ nghệ của tiền bối cao siêu, không thể không phục, cô nương kia quả không nói sai, đẳng cấp thực sự quá chênh lệch.
- À, dạo đầu như thế đủ rồi. Chúng ta vào vấn đề chính đi, Đặng huynh đài đây là người của Hắc Điểu môn, hà cớ gì đến đây, chẳng nhẽ lại liên quan đến hai tên ma nhân?
- Không ngờ tiền bối đã tiên liệu mọi sự, không dám giấu, đúng là ta tới đây để điều tra việc đó. Vì liên can đến cả tông môn và gia tộc.
"Nói vui thế thôi mà trúng thật." Ma Kim cố kiềm chế sự mừng rỡ khi vô tình đoán trúng
- Điều này thì ta có thể giúp.
Thế là Ma Kim thuật lại toàn bộ cuộc tử chiến, không quên nói với tên Đặng Trúc về việc Đặng Văn Hùng cũng phụng mệnh Thanh Long môn đi tới đây.
- Hắn là biểu đệ tại hạ, tính cách khá là cao ngạo, nếu có vô tình gây hiềm khích, mong tiền bối bỏ qua.
- Nào nào, Đặng Trúc huynh đừng nói thế, ta chỉ là một vô danh tiểu tốt, phụng mệnh thành chủ trông nom nơi đây, há có thể dám sánh với hai vị công tử Đặng gia.
- Khí chất của Kim công tử hơn người, nào chúng ta làm thêm một ván.
Tất nhiên là tên Đặng Trúc liên tiếp bại trận nên nản chí, đành hẹn khi khác gặp lại tái đấu.
Ma Kim lúc này chẳng biết làm gì, bèn lên kiểm tra tiến độ võ kỹ của Lam Ngọc, nếu thất hẹn với ả không biết ả sẽ gây thêm phiền phức gì.
Cô ta vậy mà ở trên đó chuẩn bị bàn cờ ngồi đợi sẵn, sắc mặt có chút lo lắng, nhưng khi thấy hắn bước lên liền trở nên rạng rỡ. Hắn xoa đầu nô lệ rồi hỏi:
- Ta đây, sao rồi, mấy nay có chăm chỉ luyện tập không?
- Hừ, tất nhiên là có rồi, sắp lên tới nhị giai rồi đấy!
- Thử phân thân ra nào.
Lam Ngọc làm theo, tạo ra hai phân thân để Ma Kim kiểm tra thuộc tính.
Bỗng nhiên cô ta buồn nôn, liền chạy vào nhà vệ sinh. Hồ Mẫn thấy vậy liền đánh đố:
- Anh nói xem, đây là triệu chứng gì?
- Trúng thực chăng?
- Ơ, đùa đấy à? Đây là thai nghén đó!
- Hả???
- Em không chắc chắn lắm, tí dùng linh khí dò thử thì biết.
.
Sau khi Lam Ngọc quay lại thì Hồ Mẫn dùng linh khí kiểm tra cơ thể đối phương, sau đó nàng ấy vui vẻ nói:
- Chúc mừng ngươi, ngươi có sắp có một tiểu hài rồi?
Ả ta nghe vậy liền cười tủm tỉm, trông rất vui vẻ. Ma Kim đánh hơi được suy nghĩ lệch lạc của nữ nhân đó, liền thắc mắc:
- Cười gì đó, biết con của ai không?
- Hừ, không phải của chủ nhân thì còn của ai. Sao thế, giết con ta rồi đền cho ta một đứa khác à?
- Ai bảo đấy, ta bị vô sinh, ân ái với các đạo lữ có làm ai có thai bao giờ, còn ngươi, ta chỉ dùng phân thân thì càng không thể được.
- Chứ chủ nhân nói xem, không phải con của chủ nhân thì là con của ai? Ta tự đẻ à? Nếu không muốn nhận cũng được, ta một mình nuôi nó, số ta khổ vậy quen rồi, chỉ là....
Lam Ngọc bỗng nghẹn lại, nước mặt ứa ra, quỳ xuống ôm lấy chân Ma Kim:
- Xin ngươi đừng cướp lấy sinh mạng này, ta không muốn mất thêm một giọt máu nữa đâu. Sau khi ta sinh xong, ngươi giết chết ta cũng được, chỉ cần tha cho con ta một mạng.
Ả ta nhớ lại ký ức buồn, đầu óc đau nhức dữ dội, khiến cho nhân cách một quay lại, liền ngước lên với khuôn mặt vô tội:
- Chủ nhân hứa với tiểu nữ nhé?
Ma Kim thở dài bất lực, đành thỏa hiệp:
- Được thôi. Ta sẽ không làm hại hai mẹ con ngươi đâu, nhưng mà, việc ta nói là thật, trong bụng ngươi không mang giọt máu của ta.
- Của ai cũng được, tiểu nữ biết kiếp này không thể hầu hạ cho chủ nhân, chỉ xin có một bảo bối bầu bạn khi về già.
- Ừa. Sau này nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, trong thời gian này hạn chế dùng võ kỹ lại, ta sẽ bảo Hổ Trung sắp xếp một nơi cho ngươi tịnh dưỡng.
- Đạ tạ đại ân đại đức của chủ nhân, tiểu nữ nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp.
- Không cần như thế đâu, dù gì ta cũng có một phần trách nhiệm mà. Lại đây ta sờ bụng cái nào!
Hồ Mẫn đứng bên cạnh ghen tị "Ta cũng muốn có con mà!"
.
Ma Kim và Hồ Mẫn quay trở về Kim phủ, giữa đường nàng thắc mắc với hắn:
- Anh nè, hình như cô ta vẫn nghĩ đó là con của anh thì phải?
- Ừa, chắc phải quay về chỗ con rắn vô dụng kia một chuyến.
- Để làm chi?
- Rước nó về sống với Lam Ngọc, dù gì đứa trẻ cũng phải cần có cha, cảm giác cô độc sinh dưỡng một đứa con, anh không muốn ả ta phải trải nghiệm một lần nữa, dù gì tội lỗi khi trước của ả, anh đã tiêu trừ cả rồi.
- Thế thì phải cho xà tinh đoạt xá chứ sao để vậy được.
- Tất nhiên rồi.