Gần đến vị trí giao hẹn, Hồ Mẫn liền chỉ tay xuống hét lớn:
- Đằng kia có người!
Thấy Ma Kim dẫn dụ mục tiêu tới, nhóm tu tiên vội khởi động trận pháp chiến đấu.
Trần Khiêm bảo Hồ Mẫn và Ma Kim lui lại phía sau, đồng thời dặn dò Ma Kim:
- Ngươi bảo vệ thánh nữ cho cẩn thận, ta khiến bọn chúng suy yếu rồi sẽ cho ngươi kết liễu.
- Thuộc hạ đã rõ!
Hai bên không nói không rằng, cùng nhau xông lên quyết chiến, Trần Bá và Trần Khiêm dùng hai thanh trọng kiếm bổ mạnh xuống đất phát ra luồng dư chấn nhắm thẳng vào hai tên tiên nhân đang chủ động tấn công.
Vì đang ở trong trận pháp của đám tu tiên nên công lực hai huynh đệ họ Trần giảm sút, một quét kiếm ngang của tên áo trắng đã dễ dàng cản lại đòn xung kích, tên áo xanh vẫn tiếp đà lao tới.
Nhưng mọi sự vẫn nằm trong sự tính toán của hai kẻ tu ma, xét về kinh nghiệm thực chiến, đám tu tiên vẫn còn kém xa.
Hai con gấu lớn cùng lúc xuất hiện sau lưng Trần Khiêm và Trần Bá, tặng cho tên áo xanh cú vả đầy uy lực, không thể lùi lại hắn chỉ kịp dùng pháp bảo hình chiếc khiên lấy trong nhẫn trữ vật ra để chống đỡ, ấy vậy mà đã dễ dàng vô hiệu đòn công kích.
Hai bên tạm thời lùi lại để phán đoán thực lực đối phương. Ma Kim và Hồ Mẫn ở xa xa cũng đã sớm nhép miệng nói với cô nương búi tóc về tu vi của hai tên ma nhân.
.
Trần Bá nói với anh trai:
- Rõ ràng chúng không phải nhất giai hậu kỳ mà là nhị giai sơ kỳ. Con ả phía sau chắc là người duy trì trận pháp, cần phải hạ gục trước, ta sẽ cầm chân hai tên này, huynh hãy xử lí nó.
- Sao không giao ả ta cho thánh nữ và tên nhóc kia xử lí. Đứng trong trận pháp mạnh mẽ thế này, sợ rằng ngươi không cân được hai tên kia.
- Chính vì trận pháp này cần thời gian chuẩn bị khá lâu nên ta mới lo lắng, sợ rằng đây chỉ là cái bẫy. Tốt nhất hãy đề phòng. Nếu thánh nữ xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với trưởng lão thế nào.
.
Về phía tu tiên, vị cô nương kia cũng nhắc nhở sư huynh đệ:
- Theo ám hiệu của ả tu ma kia, tên bên trái là nhị giai trung kỳ, tên bên phải là nhị giai sơ kỳ.
Tên áo trắng liền hỏi:
- Ả còn nói gì nữa không?
- Hình như bảo chúng ta yên tâm, chắc là sẽ tiếp ứng lúc nguy cấp, tuyệt đối không được bỏ chạy.
- Trung kỳ thì khó nhai đấy, nhưng mà miễn bọn chúng vẫn còn chịu ảnh hưởng của trận pháp này, chúng ta vẫn trên cơ, tiếc là Thiên Khả không có ở đây, muội phải tự bảo vệ bản thân.
Áo xanh chợt lên tiếng:
- Đệ và sư huynh sẽ cố giúp sư tỷ giữ khoảng cách với bọn chúng. Không có vấn đề gì cả.
.
Phía khán giả là Hồ Mẫn và Ma Kim cũng bình luận.
- Anh yêu đoán bên nào sẽ chiến thắng?
- Huynh đệ ma nhân sẽ sớm áp đảo thôi. Bọn chính phái kia chẳng có đoàn kết tí nào.
- Vậy, có để đám tu tiên kia chết không? Thiên Khả biết được sẽ trách chúng ta đó.
- Chỉ cần tên áo trắng chết là được, đám còn lại chờ đến lúc thoi thóp, chúng ta sẽ ra tay. Con mèo béo sắp có thịt ăn rồi.
.
Lần này, Trần Bá chủ động lao tới trước, hai tên tu tiên nghênh chiến.
Trần Khiêm hai tay cầm lấy thanh trọng kiếm, cả người xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy, hút mọi thứ xung quanh lại gần:
Áo trắng ngay tức khắc nhận ra điều bất thường, y hét lớn:
- Không ổn, lùi lại ngay!
Nhưng đã muộn, Trần Khiêm đã lướt trên thanh trọng kiếm lao thẳng tới cô nương đang chủ trì đại trận ở hàng sau.
Y chỉ với một cước đã khiến tiên nữ văng ra xa, trận pháp vì thế cũng bị phá vỡ.
Áo xanh lúc này đi tới hộ giá sư tỷ, có bao nhiêu pháp bảo, phù chú đều lôi ra hết để đối phó, khiến cho đối thủ khó lòng chống đỡ.
Áo trắng thấy sự việc không ổn khi phải đối đầu riêng lẻ với nhị giai trung kỳ, lập tức bỏ chạy, không chỉ khiến cho hai đồng môn mà cả khán giả đứng xem cũng thất vọng.
Nhưng mà Trần Bá há có thể tha cho con mồi, y liền vội vàng đuổi theo.
Cả hai giao chiến điên cuồng trên không, bạch y nhân lại quăng bùa chú bay lấp lửng xung quanh, miệng thầm niệm chú, nhưng mà Trần Bá lại tiếp tục dùng chiêu xoay kiếm ban nãy, nhưng lần này không phải khiêu khích mà tạo ra luồng gió hất đám phù chú đó ngược về phía đối phương.
Không còn kịp để hủy niệm, tên tiên nhân vận ra vũ hồn báo trắng lao tới đối phương cuốn theo những tấm bùa, Trần Bá cũng triệu hồi vũ hồn cản lại. Đám bùa phát nổ kinh thiên động địa, cả hai đều bị trọng thương.
.
Ả nữ nhân vừa bị đánh ngã kia, gượng gạo đứng dậy, niệm chú kích hoạt lại trận pháp. Trần Khiêm thấy thế liền tính tới chuyện rút lui thì bất ngờ Ma Kim và Hồ Mẫn từ phía sau lao lên.
- Tiền bối, con ả đó giao cho bọn ta xử lý. Ngài cứ tiếp tục đối phó tên kia.
Áo xanh nghe vậy tức giận, định quay sang công kích hai kẻ vô liêm sỉ này. Trần Khiêm vội dùng thanh trọng kiếm chặn lại, hét lớn khiêu khích tên áo xanh:
- Đối thủ của ngươi là ta!
- Vậy ta giết ngươi trước. Sư tỷ, cẩn thận, chờ đệ.
.
Vì có sự góp sức của Ma Kim và Hồ Mẫn nên Trần Khiêm tự tin nán lại đối đầu với tên áo xanh mặc dù bản thân trong tình trạng yếu thế.
Nữ tu chân búi tóc nhìn họ căm phẫn, triệu ra vũ hồn là con chim vành khuyên bất lực chống đỡ:
- Tên khốn, ngươi lừa bọn ta.
- Không phải do sư huynh ngươi bỏ chạy, ta cũng không phải lựa chọn cách thức này. Ngoan ngoãn chịu trói đi. Ta không để ngươi chịu thiệt.
Không còn giữ được trận pháp, tiên nữ đành liều mạng tấn công, nhưng một mình ả đấu với Ma Kim đã khó, đằng này thêm cả Hồ Mẫn, chưa tới một phút đã bất động nằm trên đất. Ma Kim và Hồ Mẫn trong lúc kịch tính thế này và vẫn có suy nghĩ đen tối, ngồi đó chiếm tiện nghi đối phương trong lúc chờ đợi tàn cuộc.
.
Bên này, dù thoát khỏi ảnh hưởng của trận pháp, nhưng Trần Khiêm đã bị thương khá nặng, vốn không trụ lại được lâu nữa. Tên áo xanh nhảy lên dùng toàn bộ sức lực dồn vào thanh trọng kiếm tung ra đòn quyết định, quang chấn của linh lực bùng cháy mạnh mẽ, tưởng chừng kết liễu được Trần Khiêm thì bỗng từ đâu một người lao đến va vào hắn, khiến đòn công kích bộc phát trên không trung làm cả hai rơi xuống.
Tên áo xanh sau khi định thần lại liền hoảng hốt nhận ra đó là "Đặng huynh!"
Thì ra Trần Bá đã đánh bại tên áo trắng, rồi quăng xuống đây nhằm vô hiệu đòn công kích kia cứu lấy Trần Khiêm.
Tên áo xanh căm phẫn hét lớn:
- Khốn khiếp, bọn ma nhân rác rưởi!
Trần Bá lập tức lao tới, tặng cho một cước khiến đối phương văng xa vài chục thước.
.
Thế cục đã định, Ma Kim lôi ả nữ nhân yếu đuối kia, xếp ba tên tu tiên thành hàng, có vẻ chỉ còn tên áo xanh mơ hồ nhận thức, miệng còn lẩm bẩm chửi rủa.
Ma Kim lấy trong túi ra năm cây kim đã chuẩn bị sẵn từ trước, hắn cười nham hiểm và nói lớn:
- Để ta cho các ngươi nếm thử loại cực độc mà chỉ ta có thế giải được.
Trần Bá cười lớn khoái chí:
- Ha ha. Tên nhóc nhà ngươi cũng lắm trò đấy.
Ma Kim dùng hết sức lực từ bàn tay, phóng ra toàn bộ, nhưng mà không nhắm vào đám tu tiên la liệt phía dưới mà là hai tên tu ma đang đắc thắng kia.
Trần Bá luôn cảnh giác liền có thể tránh được, còn Trần Khiêm dính hai cây cùng lúc. Sau đó Ma Kim vội móc con dao găm từ trong túi, kề sát cổ của Hồ Mẫn ép cô ta bước lên lưỡi hái.
Trầm Khiêm hộc máu, cay đắng chất vấn:
- Tên nhóc nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Ha ha ha, các ngươi mới là kẻ giết phụ thân ta, chính các ngươi đã ép phụ thân ta sa vào ma đạo, sao ta có thể bỏ qua được. Ta sẽ giao con ma đầu này cho quan phủ, ta sẽ trở thành anh hùng, ha ha ha!
Nói xong, hắn bay đi cùng Hồ Mẫn, tất nhiên hai tên ma nhân kia làm sao phân biệt cây lưỡi hái do ai truyền ma lực vào nên cứ nghĩ thánh nữ đang bị tên phản bội bắt làm con tin.
.
Trần Bá dìu Trần Khiêm ngồi xuống, lo lắng hỏi:
- Huynh có sao không?
- Không vấn đề gì, chỉ cần ngồi vận công lực đẩy độc tố ra là được!
- Vậy huynh ngồi đây, ta đi giết tên phản nghịch kia.
- Đệ phải bảo trọng, không được khuynh suất.
Nói xong, Trần Bá vội phi hành đuổi theo.
Trần Khiêm ngồi thiền vận chuyển luồng linh lực trong người, miệng còn lẩm bẩm chửi rủa:
- Khốn khiếp, ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi ngay khi có thể.
Bỗng nhiên có tiếng "meo meo" đằng sau.
.
Ở phía bên này, Hồ Mẫn đang cười sặc sụa:
- Anh diễn sâu quá đi thôi, em nể thật đấy. Phải về kể lại cho tỷ muội biết mới được.
- Bay từ từ thôi, tên ma đầu kia đuổi không kịp bây giờ.
Trần Bá đuổi theo từ phía sau "Bắt kịp rồi, tên khốn này rõ ràng sớm lên được nhị giai, thiên tài như vậy mà lại đưa ra lựa chọn ngu dốt, thật tiếc quá!"
.
Đang bay nửa chừng, bỗng lưỡi hái loạng choạng, sau đó Ma Kim và Hồ Mẫn rơi xuống đất.
Trần Bá vội lao xuống theo, thấy Ma Kim đang lê lết trên đất, bị ghim một con dao, máu chảy loang lổ, còn Hồ Mẫn thì đang bình thản đứng dậy phủi phủi y phục.
Trần Bá cười lớn, bước từ từ tới và ngạo nghễ nói:
- Ha ha, tên hạ đẳng như ngươi mơ mộng ám toán thánh nữ sao, chống lại bọn ta, đồng nghĩa với cái chết. Ta cho ngươi một cơ hội nữa, có chịu quy phục....
Chưa dứt câu, y đã bị dịch chuyển xuống hố chông "Khốn khiếp, rốt cuộc là thứ gì?", nhưng không lâu sau y đã lấy lại bình tĩnh rồi mau chóng phá hủy cái bẫy, bay lên truy tìm.
Ma Kim lúc này vác cái bộ dạng thê thảm đó mò tới trước hầm ngục cầu cứu. Trần Bá bắt gặp, lại cười lớn một lần nữa:
- Ha ha. Ngươi còn dám mò lại đây. Bây đâu, bắt hắn lại.
Đám thuộc hạ của Ma Kim lúc này liền lôi vũ khí ra dàn trận, tuy nhiên bọn chúng không hề phản bội chủ nhân, liền hướng lưỡi đao sắc bén về phía cường địch. Trần Bá có chút khó hiểu, quát lớn:
- Các ngươi bị ngu sao? Ta là nhị giai trung kỳ. Mau bắt tên phản nghịch đó lại.
Hổ Trung đứng trước, hùng hổ nói:
- Ta đã thề trung thành với chủ nhân, hôm nay có chết, cũng phải chết vì chủ nhân! Tận trung với chủ nhân!
Đám phía sau cũng hò hét cổ vũ:
- Tận trung với chủ nhân! Tận trung với chủ nhân!
Trần Bá tức giận xách trọng kiếm lao tới, còn dùng xuất cả vũ hồn ra uy hiếp. Thế nhưng đám thuộc hạ của Ma Kim vẫn không ngần ngại xông lên.
- Dừng lại!!!! Bộ không sợ chết sao?
Hồ Mẫn uy nghi bước ra từ gốc cây phía bên hét lớn. Trần Bá vỗ ngực tự tin nói:
- Thánh nữ yên tâm, bọn tiểu tốt này chẳng đáng là gì!
- Ta đéo nói ngươi.
Lời này khiến cho tên ma đầu kia không khỏi kinh ngạc:
- Thánh... nữ... ý người là sao?
Hồ Mẫn chẳng quan tâm, quay sang nói với đám dưới trướng:
- Còn ngơ ngác đứng đó làm gì? Chuẩn bị tiệc mừng đi, trận này thắng chắc rồi.
Hổ Trung dõng dạc trả lời:
- Đã rõ, thưa nô lệ yêu dấu của chủ nhân đáng kính!
- Này này, em dạy bọn chúng nói cái gì thế hả?
Giọng Ma Kim phát ra lẫn trong đám người máu chiến, cái thân xác trọng thương đang được đám ma nữ cẩn thận khiêng đi cũng biến mất. Thì ra hắn dùng phân thân chỉ để thử lòng đám thuộc hạ, chứ người sợ đau như hắn há lại chịu một dao dư thừa.
.
Tên Trần Bá bối rối trước tình cảnh trước mắt, hắn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cảm thấy tình hình dần mất kiểm soát, đang tính bước lên phi kiếm bỏ chạy thì thanh lưỡi hái đằng sau chém đến, có thêm một Hồ Mẫn bất ngờ xuất hiện, tốc độ quá nhanh khiến y trở tay không kịp, chỉ phản xạ nhảy lên nên bàn chân đứt rời.
Hai Hồ Mẫn cứ thế xông vào tấn công liền tiếp, một bên thì dùng lưỡi hái, một bên dùng móng vuốt, tên nhị giai không cách nào chống đỡ chỉ biết triệu hồi vũ hồn làm bao cát, lại có tận ba Ma Kim từ xa phóng ám khí liên tục, vì loại kim châm này được phủ ma khí, nên có thể xuyên qua lớp phòng ngự của con gấu bự.
Một phần là vì ban nãy trúng không ít đòn của tên áo trắng, linh lực đã sớm bị suy giảm, lại thêm việc rơi vào bẫy chứa đầy độc tố khiến cho Trần Bá không thể nào còn sức chống cự trước sự kết hợp vô cùng bỉ ổi của Ma Kim và Hồ Mẫn. Chưa đầy năm phút, tứ chi của tên nhị giai trung kỳ đã bị phế, bất lực, vô vọng, hắn ta đành dùng tí sức lực cuối cùng khóa chặt hai đối thủ gần kề rồi lao tới ba tên xạ thủ đằng trước.
- Ta sẽ đồng quy vô tận với các ngươi!
Không biết bằng một thủ pháp nào đấy, vứt dứt lời, cơ thể y đã nổ tung, kéo theo hai Hồ Mẫn và ba phân thân của Ma Kim.
.
Ma Kim đứng từ xa xa thở dài:
- Đấy, anh đã bảo rồi, em lao vô chiến đấu nguy hiểm lắm mà, ai biết được đối phương có thủ đoạn hèn hạ gì.
Hồ Mẫn vẫn đang say sưa quàng cổ hút máu hắn:
- Iết òi à nói ãi!
Vào ngày hôm trước, Ma Kim đã bắt Hồ Mẫn tách phân thân ra làm hai, tuy thời gian có giảm một nửa nhưng mà có thể đánh lạc hướng kẻ địch dễ dàng hơn. Nhờ có vậy, trận tử chiến vừa rồi, họ không hề mất mát gì dù chỉ một cọng tóc.