Sáng ngày mai, Ma Kim cùng các nữ tử ra khỏi thành, lần này thì bọn họ dùng xe ngựa hướng thẳng về phía Nam, nơi có cánh đồng lúa bát ngát vàng ươm.
Ngồi bên trong xe, Ma Kim sực nhớ có một việc quan trọng bèn quay sang hỏi đạo lữ:
- Hôm bữa Tuyết cô nương có đưa vé mời tham dự giải đấu, bảo ta chuẩn bị hai ngày sau sẽ đón ta tới kinh đô. Trong lúc ta bất tỉnh, cô ta đến không?
Ái Như liền đáp lời:
- Có chứ, nhưng mà thấy thương thế có chàng nghiêm trọng như vậy nên cô ta thu lại rồi, dù gì chỉ còn một tháng nữa là bắt đầu vòng loại rồi.
Ma Kim thở dài một hơi:
- Tiếc nhỉ.
Ái Như tiếp tục nói:
- À phải rồi, cô ta có nói tháng sau tới đây đưa lợi nhuận, nghe bảo nước ép trái cây ở thành Kinh Dương đang rất nổi tiếng, ngày đầu khai trương đã bán một vạn bình.
Hồ Mẫn ngồi cạnh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của hắn khều khều và nói:
- Hay chúng ta đi tới Kinh Dương chơi đi. Nghe bảo nơi đó rộng lớn gấp bội Hoàng Hà.
Ma Kim xoa đầu nàng ta, cười nói:
- Ta cũng muốn lắm chứ nhưng mà còn vướng bận chuyện liên quan tới ngươi đấy.
Hồ Mẫn cười tít mắt:
- Thì cứ đi thôi, kẻ thù nào tìm đến sẽ giết tên đó.
- Điên à, thế lực đấy ta không rõ lắm, tốt hơn là ở đây án binh, giăng bẫy, đợi bọn chúng tới rồi xử lý cho chắc.
Hồ Mẫn nghiêng đầu thắc mắc:
- Lỡ bọn chúng không tới thì sao?
- Ta cố tình tha cho đám ma nhân kia con đường sống, chủ yếu là để chúng báo tin. Chiều nay ngươi với ta đi xử lý một mẻ luôn.
- Hong thèm!
.
Ở dải đồng bằng rộng lớn phía Nam thành Hoàng Hà có con sông Hoàng Hà rộng lớn, nó trải dài gần như một nửa lãnh thổ nước Việt, chính vì vậy mới có được đặt cái tên nghe quyền uy như thế.
Lượng phù sa dồi dào nó bồi đắp khiến đất đai màu mỡ, phì nhiêu, cũng kéo theo các công trình đê điều chằn chịt, có vẻ như thành chủ khá chú trọng phát triển nông nghiệp cả về trồng trọt lẫn chăn nuôi.
Ở phía bên kia dòng sông là cánh rừng bát ngát. Nơi đấy ít nguy hiểm hơn so với ngoại thành phía Đông, chính vì thế có nhiều người dân thường đi qua đó để săn bắt và hái lượm, lâu dần cũng hình thành nên một vài ngôi làng nhỏ.
Mà nhóm Ma Kim chẳng quan tâm lắm, bọn họ băng qua sông chủ yếu để kiếm một chỗ vừa hoang vắng mà vừa an toàn để bay lượn thỏa thích. Khu rừng phía Đông còn tàn dư của đám tu ma nên không phù hợp.
Cây lưỡi hái khá dài nên cả ba mỹ nhân vừa vặn ngồi lên cùng lúc. Hồ Mẫn vận ma khí vào và bắt đầu bay, trước lúc đó Ma Kim cẩn thận dặn dò:
- Bay thấp với chậm thôi kẻo ngã. Thấy có điều lạ lập tức quay về báo cáo ngay.
Nhưng mà ai chứ Hồ Mẫn làm gì lại chịu ở trong vùng an toàn như thế. Nàng bay thẳng lên tận lên trời xanh mây trắng rồi lại thả rơi tự do rồi lại bay vút lên. Ái Như và Tuyết Hân hét toáng lên ôm chặt lấy tiểu bạch nữ này.
Ma Kim đứng bên dưới nhìn lên cũng đành bất lực "Con điên này, một ngày không đánh nó là không được mà."
Đây là lần đầu ba người con gái được tự do bay lượn, chạm tay vào đám mây bồng bềnh, hú hét không sợ ai nghe thấy, lại có thể đuổi kịp với cánh chim và thu cả khu vực rộng lớn vào tầm mắt.
Vui chơi thỏa thích cả canh giờ, bọn họ cũng cảm thấy có chút choáng váng, liền muốn hạ cánh nghỉ ngơi một tí.
Trên đường trở về chỗ Ma Kim, họ bắt gặp một tiếng cầu cứu của một người phụ nữ. Dù gì cũng cùng là phận nữ nhân yếu đuối, ba phu nhân Kim gia thấy thế liền ra tay tương trợ.
Ma Kim bảo rằng sẽ đứng chờ một chỗ, nhưng hắn biết chắc kiểu gì thế giới này cũng chơi một vố, thế nên hắn vẫn luôn dùng bộ pháp đuổi sát phía dưới các mỹ nhân đang tung bay trong gió, dù gì đây cũng là dịp tốt để luyện công.
Ma Kim đồng thời nghe thấy tiếng kêu cứu, hắn đã vội tới trước.
Bắt gặp một người phụ nữ đang bị bắt trói treo lên cây, y phục có chút hở hang. Ma Kim cẩn trọng chỉnh lại mặt nạ để che kín gương mặt, sau đó chạy tới giúp nữ nhân đó. Xem ra dây trói buộc không chặt lắm, trong thoáng chốc hắn đã giải thoát cho đối phương.
Thiếu nữ hai mắt rưng rưng, vội cúi đầu thành kính:
- Đa tạ công tử! Công tử cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ đành dùng thân báo đáp
Ma Kim nhìn thấy cô ta cũng khá hấp dẫn, nhưng mà đấy là Ma Kim nào chứ không phải cái tên một cân ba cả ngày hôm qua. Hắn không hề hỏi han nguyên cớ sự tình mà lạnh lùng đáp:
- Ừa, ta đi đây.
Cô nương ấy vội kéo tay Ma Kim và cầu khẩn:
- Khoan đã, xin công tử hộ tống ta về nhà an toàn.
Chần chừ giây lát, Ma Kim cũng gật đầu đồng ý:
- Ừa, được thôi.
Ma Kim vì cảm nhận được áp lực hậu cung đang núp đâu đây quan sát nên hắn không ngần ngại làm việc thiện.
Vừa đi, cô nương lạ mặt vừa dò hỏi về thân thế của Ma Kim.
- Công tử chắc là người đến từ Hoàng Hà thành?
- Ừ.
- Tiểu nữ tên Lam Ngọc, mạn phép hỏi quý danh của công tử.
- Ta là Trần Đinh.
Thấy hắn ta có vẻ không hứng thú gì, Lam Ngọc cũng chẳng dám nhiều lời.
Vị cô nương đó dẫn hắn tới một căn nhà gỗ trong rừng, cách vị trị kia không xa lắm. Ma Kim thắc mắc:
- Nhà của ngươi đây sao?
- Dạ vâng.
- Thế ta về đây.
- Ngài giúp vừa cứu mạng tiểu nữ, tiểu nữ muốn mời công tử vào nhà dùng miếng nước.
- Ta đã có vị hôn thê, không muốn bước vào nhà có nữ nhân khác.
Vậy là hắn lạnh lùng bỏ đi, Lam Ngọc cũng không dám cản.
Ba nữ nhân thấy hắn phũ phàng như thế, lúc gặp hắn liền mắng cho một trận, Ái Như liền nói trước:
- Này, chàng làm gì mà không có một chút lời hỏi thăm người ta thế?
Hồ Mẫn giở giọng mỉa mai:
- Cô nương đó không đủ hấp dẫn à?
Ma Kim đành giải thích:
- Xinh đẹp mà ở một mình trong rừng à? Trông đấy có giống người thường không? Tiếng hét của cô ta vang xa như vậy, có giống yếu đuổi không? Ta không nắm chắc tu vi cô ta nên mới dừng lại bước đó thôi.
Hồ Mẫn suy ngẫm một lát rồi lạc quan nói:
- Chàng nói cũng có lí, nhưng tại sao dẫn về lại bảo toàn tính mạng, tính mạng của cô nương ấy à?
Ma Kim bèn đáp:
- Tất nhiên là của ta rồi, nếu cô ta tu vi cao cường, trải đời nhiều sẽ thấy ta thú vị mà cẩn trọng không xuất thủ tùy tiện, chí ít là ta vẫn chưa hề để lộ ra việc biết cô ta là yêu nhân. Hiểu chưa?
Ái Như tò mò hỏi:
- Mà sao chàng chắc chắn thế?
- Ta có khứu giác khá là nhạy bén đấy, mùi hương đấy đích thị là yêu quái. Cơ mà chuyện quan trọng ta dặn các nàng đeo khăn che mặt, sao không đeo? Tới cái lưỡi hái hay bộ đồ thì ta cũng cẩn thận chọn vải màu xanh da trời cho đỡ nổi bật rồi rồi, thế mà các nàng tính đi giúp người lạ mà không đeo bịt mặt.
Phạm Tuyết Hân thỏ thẻ trả lời:
- Hồi nãy tiểu nữ có nói mấy tỷ cởi ra để cảm nhận làn gió, với cả chủ động cất vào túi để tránh bị thổi bay mất.
Ma Kim lớn tiếng đáp trả:
- Bảo sao vừa bay lên cao lại đi xuống nhanh thế, gió đập vô mặt sướng lắm nhỉ, à còn nữa, ta quất nàng ba hiệp không đủ à sao giờ còn xưng tiểu nữ. Nàng là đạo lữ của ta đấy, nhớ kĩ vào!
Tuyết Hân cúi đầu ăn năn:
- Dạ, thiếp xin lỗi.
Ái Như liền bênh vực cho tiểu muội:
- Này, sao chàng cọc cằn thế?
Ma Kim cũng không hề nhún nhường:
- Ba nàng đi chơi bỏ ta nửa canh giờ đứng đơn độc, tức sao không, biết vậy hôm qua không tìm cách cho ba nàng thân mật với nhau.
Ái Như đành hạ giọng:
- Bọn thiếp biết lỗi rồi, tí về thiếp chiều chuộng chàng nha.
- Hừ, có mỗi thế là nhanh thôi.
Hồ Mẫn bỗng giang tay ra, vòi vĩnh:
- Bế!
- Không.
- Chàng không thương ta, rõ ràng hôm qua chính miệng chàng hứa rằng sẽ cho ta hút máu bất cứ lúc nào.
- Thôi được rồi, ta khổ quá mà.
Ma Kim bế Hồ Mẫn lên như một đứa trẻ. Nàng cũng mau chóng ngoặm lấy cổ hắn mút một cách ngon lành.
Việc Hồ Mẫn có răng nanh và dùng nó để hút máu Ma Kim thì hôm qua lúc trên giường đã thấy rồi, tuy nhiên bây giờ thần trí của Ái Như và Tuyết Hân trở về trạng thái ổn định lại cảnh tượng đó vô cùng kì quặc.
Đang giữa đường trở về xuồng, Ái Như bỗng thắc mắc:
- Ủa khoan đã, nếu cô nương ban nãy là yêu quái, sao chúng ta không bắt cô ấy.
Ma Kim thản nhiên đáp:
- Tại sao phải làm thế?
- Yêu quái thường hại người mà.
- Có hại các nàng đâu lo, giết hoặc mặc kệ, một trong hai, giờ ta cũng lười hiếp rồi, năng lượng dự trữ đủ nuôi ba nàng thôi.
- Chàng thật vô lý mà, làm như mạng người là cỏ rác không bằng. Nếu chàng không đi thì ta đi.
- Thôi thôi, xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với mấy nàng, ta sai, quay lại đây đi. Chúng ta muốn giúp người thì phải lo xong chuyện của bản thân đã. Hồ Mẫn còn có thế lực dòm ngó, không dễ đối phó đâu. Về phủ ta có tuyệt kỹ bá đạo này muốn dạy các nàng, nếu như thành thục, các nàng cùng lúc có thể làm cả trăm việc khác nhau, lúc đó cứu người hay giết người thì ta không cản.
Nghe hắn nói thế, ba vị mỹ nữ liền thấy tò mò lắm, mau chóng lơ đi sự việc ban nãy.
Bọn họ về bằng phương thức cũ, Hồ Mẫn kiếm chỗ vắng người rồi bay qua sông, còn ba người kia thì thuê một con thuyền nhỏ, sau đó tập trung lại chỗ xe ngựa rồi ra về.
Vừa trở về Kim phủ, ngồi chưa nóng ghế thì Hồ Mẫn đã nhảy bổ lên người Ma Kim hí hửng nói:
- A, về tới nơi rồi! Chàng nói cho ta về bí kíp đó đi!
Ái Như và Tuyết Hân cũng gật gù đồng tình.
Thế là hắn lại dùng trí nhớ viết ra cuốn Phân Thân kỹ cực phẩm và không quên truyền đạt lại phương pháp vẽ tranh lõa thể độc nhất vô nhị.
Nghe đoạn đầu thì ba nàng háo hức lắm, nhưng tới đoạn sau thì ngơ cả mặt ra. Ma Kim vội đính chính:
- Ta nói thật, phương pháp đó ảo diệu lắm, nhưng không hề dễ đâu nhé, không tin thì thử xem.
Tư chất phàm thể như ba cô nương đây đến vẽ đẹp thôi đã là một vấn đề, huống hồ là vẽ bằng hai tay cùng lúc.
Ma Kim đành trình diễn cho họ để truyền cảm hứng. Tay nghề của hắn vẫn còn tuyệt vời gấp bội lần khi xưa, hình ảnh ba mỹ nhân dần xuất hiện trong bức họa một cách sinh động, từng đường cong gợi cảm, nét biểu cảm trên gương mặt, từng sợi tóc hết sức chân thật, thậm chí còn đẹp hơn bên ngoài. Nhưng quan trọng nhất là hắn có thể hô biến ra hai phân thân cùng vẽ.
Điều này khiến cho ba đạo lữ phục sát đất, xấu hổ vì ban nãy đã trót nảy ra ý nghĩ xem thường "Ta cứ nghĩ chàng biến thái muốn ngắm các tỷ muội khỏa thân tạo dáng nên mới bịa đặt. Ngờ đâu trên đời lại có cách tu luyện kì lạ đến như vậy."
Đến chiều Ma Kim và Hồ Mẫn xách lưỡi hái lên và đi tới xử lý đám ma nhân còn lẩn trốn ở ngoại thành phía Đông.
Hai người hùng hổ xông vào hầm ngục, nhưng trái với suy nghĩ máu lửa ban đầu của họ, đám ma nhân ngược lại tỏ ra rất cung kính. Điều này làm Ma Kim có chút bất ngờ: "Ơ, lần trước ta hù xíu mà bọn nó sợ thật à?"
Ngồi trên thượng tọa, tay ôm hai ma nữ lẳng lơ lấy uy, Ma Kim hỏi Hổ Trung, chủ yếu là để tìm cớ để có thể giết một cách có lý do:
- Sao thế, qua nay còn giết người để tu luyện không?
- Bọn nô tài nào dám. Xác ma thú chủ nhân để lại hôm qua, thuộc hạ đã dọn hết rồi ạ.
- Ồ thế à, cũng thông minh quá nhỉ. À mà các không đi báo tin cho đám tu ma phía trên sao?
- Ngài giờ chính là chủ nhân mới, có chết thì bọn thuộc hạ cũng không dám phản bội ngài.
- Ơ, thế đi sai người đi báo liền đi. Dụ tên nào nhị giai sơ kỳ, trung kỳ ấy.
Tên ngốc bên cạnh đờ mặt ra không biết đáp sao cho phải. Ma Kim liền quát:
- Ta bảo làm thế thì làm đi?
- Thuộc hạ đã rõ.
- Số ma nhân hôm qua ta giết, ngươi đem giấu chỗ nào rồi?
- Dạ, chuyện này... Thuộc hạ cho người đem chôn cất rồi.
- Nhanh gớm, bảo thuộc hạ đào xác lên, phanh thây thi thể ra từng loại bộ phận, ta dạy cho các ngươi luyện huyết, à, cả xác ma thú nữa.
- Thứ lỗi cho nô tài ngu dốt, luyện huyết là gì vậy ạ?
- Là cách biến chúng thành huyết tinh thể, giúp hấp thụ nhiều ma khí hơn. Cái đậu má, bọn bây làm tu ma kiểu gì thế mà chỉ biết dùng người để huyết tế.
- Dạ vâng, nô tài đi làm ngay đây.
Sau đó thì Ma Kim cũng truyền lại một vài kỹ thuật luyện huyết cho đám tu ma, đặc biệt là cho Hồ Mẫn. Hắn đã suy tính kĩ càng, nếu như sau này hắn tu tiên thì Hồ Mẫn phải có một thế lực nào đó để nương tựa, hắn không tin tưởng mấy cái giáo phái dưới Hạ giới lắm, vì đại đa số có sự nhúng tay từ Trung giới. Cho nên bắt đầu từ một nhóm nhỏ này, hắn sẽ giúp nàng tạo lập một thế lực cho riêng mình.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là hắn sợ lúc không ở bên hắn, nô lệ bé bỏng này gặp mấy tên tu ma mạnh hơn, sơ ý là bị người khác chiếm tiện nghi.
Nhưng Ma Kim không hề biết rằng Hồ Mẫn bây giờ đã khác trước, thế giới này có sập thì chuyện nhạy cảm đó cũng chẳng thể xảy ra.
Mọi sự ổn thỏa, hắn để Hồ Mẫn ở lại hầm ngục để luyện tập và sẵn tiện trông trừng đám ranh kia. Hắn giao cho nàng chiếc lưỡi hái, có biến cố gì xảy ra thì cũng dễ dàng tẩu thoát.
- Nhớ kĩ, không cần phải phản kháng, cứ triệu vũ hồn ra cho nó câu giờ, còn nàng cắm đầu mà chạy thoát. Hạ giới không có chiêu nào làm tổn thương sâu tới linh hồn, vậy nên cứ tận dùng điều này làm lợi thế.
Hồ Mẫn cương ngạnh đáp:
- Ta là nhị giai rồi đó, ai mà thèm chạy trốn chứ!
- Ta nghiêm túc. Nào thành thạo Phân Thân kỹ thì ta cho nàng động tay động chân. Trước đó nếu dám tùy tiện thì đừng trách ta không thương nàng.
- Hứ. Không biết dỗ dành phái đẹp gì cả.