Ái Như vội ôm chầm lấy hắn khóc nức nở. Tuyết Hân đứng nhìn cũng rưng rưng nước mắt. Ma Kim cũng chưa định hình lại điều gì vừa xảy ra, nhưng bản năng cứ vỗ về nữ nhân trong lòng trước đã:
- Ngoan ngoan, anh đây.
Ái Như nũng nịu:
- Tại sao chàng lại như thế, biết ta lo lắng lắm không?
- Anh, à ta xin lỗi, ta không cố ý.
- Đồ độc ác!
- Rồi rồi, nàng cứ khóc thoải mái đi, mai mốt ta không có cho nàng cơ hội được khóc đâu.
- Đồ vô tâm, ta ghét chàng. Chàng tính bỏ rơi ta.
- Ta thương nàng mà! Sao có thể bỏ nàng sớm như vậy chứ. Ngoan nào.
"Gương mặt đang băng bó, còn lại các thứ khác vẫn ổn. Lần trước bẻ cái vòi khiến ta bất tỉnh nên chắc không có cơ hội làm bị thương bộ phận khác. À không, ta có cắn lưỡi nhưng chẳng phải cũng bình phục rồi sao? Thiệt là vô lý, nhưng ta thích!" Ma Kim tự phân tích trong đầu.
Hắn cũng không quên cảm ơn Tuyết Hân bằng cách dang rộng vòng tay mời gọi:
- Tuyết Hân đâu rồi, lại đây nào!
Tuyết Hân chần chừ một nhịp, nhưng vẫn thấy vị trí trống đang đợi chờ ở đó, vậy nên cũng đánh liều tiến thêm bước nữa, dù gì thì phẩm hạnh của nàng vừa rồi cũng đã bị đối phương lấy mất.
Hai tay hai mỹ nhân, Ma Kim cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
"Ê khoan, còn Hồ Mẫn đâu?" Hắn ta chợt lo lắng cho nàng ấy, nhưng không nỡ ngắt mạch cảm xúc của hai người bên cạnh này "Đành chiều họ một chút vậy."
Tình tứ một lúc, Ma Kim bắt đầu tập trung vào vấn đề chính, hắn bèn hỏi Ái Như:
- Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?
Nàng ấy căng giọng trả lời, như muốn trút hết những cảm xúc dồn nén suốt thời gian qua:
- Đã một tuần rồi!
- Tại sao ta lại ở đây? Chẳng phải lúc đó ta ở dưới căn hầm kia sao?
- Sau cái ngày chàng mất tích, Tuyết Hân cổ động quần chúng yêu cầu thành chủ mở Đông quan để có thể đi tìm chàng, ta nhân lúc đó lẻn đi tới căn hầm.
- Người kia, sao rồi?
Giọng Ái Như có chút run, ngập ngừng không nói thành lời:
- Muội ấy...
- Mau nói!
- Đã không qua khỏi.
Ma Kim thấy nhói trong tim, nhưng mà hắn ít nhiều cũng đã chuẩn bị tâm lý nghe tin này, dù sao thì thương thế lúc đó của Hồ Mẫn quá nặng. Hắn giữ vẻ mặt điềm nhiên hỏi tiếp:
- Vậy xác cô ta đang ở đâu?
- Ta không dám đưa muội ấy ra ngoài, tính đợi sau khi chàng tỉnh dậy rồi mới quyết định.
- Làm tốt lắm.
- Chàng... không thương tiếc sao.
- Thế nàng nghĩ ta vì ai mới ra nông nổi này?
Ái Như không thể trả lời được câu hỏi đó, chỉ đành câm nín.
"Không sao, ta có thể sửa chữa lại sai lầm đó. Nhưng trước mắt phải xác thực nàng ấy thực sự đã chết chưa đã." Ma Kim thầm nghĩ.
Hắn nhờ Ái Như giúp lột lớp khăn quấn trên mặt ra. Hồi hộp trông chờ, dù gì khi trước chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trong hầm, nàng ấy mấy đêm liền chợp mắt thì lại thấy ác mộng, gương mặt của hắn lúc đó rất thảm.
Đáp lại sự kì vọng, bằng một cách thần kỳ nào đó, Ma Kim cuối cùng cũng lấy lại được nhan sắc của chính mình, điều này khiến Ái Như và Tuyết Hân không tránh khỏi há hốc mồm kinh ngạc.
Hắn vẫn chưa hay biết, bèn thắc mắc:
- Sao, có gì thế, sao im lặng vậy, mặt ta bình phục lại rồi à? Ta không thấy đau gì cả, chả nhẽ biến dạng rồi. Nếu như vậy thì ráng thăng giai nhanh nhanh vậy.
Ái Như lắp ba lắp bắp :
- Đây... đây... đây... có phải là chàng không?
- Không ta chứ ai, đố nàng tìm được ai giống ta thứ hai.
- Nhưng mà nhan sắc này có phần khác, à không khác hoàn toàn.
- Hể, thật sao? Đẹp không?
- Đẹp lắm, nhưng mà ta cứ thấy kì kì.
- Sao thế, không thích à?
- Thích thì thích, nhưng mà rõ ràng là không còn giống chàng lúc trước nữa.
Ma Kim không tránh khỏi kích động nói:
- Ể, là như nào, chả nhẽ là dung mạo soái khí ngời ngời hồi còn ở Thượng giới.
Ái Như nghe vậy chợt buồn bã hỏi:
- Vậy chàng sắp phải rời xa ta rồi sao?
- Đập chết giờ, sao cứ toàn nghĩ tiêu cực thế. Ta nghĩ còn lâu mới rời xa nàng được.
Ái Như liền lấy lại tinh thần, nàng xác thực thêm một lần nữa:
- Thật không?
- Hừ, lo quan tâm vụ đôi mắt ta đã, ta bị mù rồi đây này. Mà hôm đấy nàng có nhặt được hai con mắt ta đánh rơi không?
- Ta không...
Ma Kim cúi người xuống rồi nói:
- Thế à, vậy thì ta tự tìm.
Ái Như thấy tình trạng của người thương như vậy, tim bỗng đau nhói, nghẹn ngào không thốt thành lời. Bỗng hắn bất ngờ bật người dậy và hét lớn:
- Ta đa, bất ngờ chưa?
Ma Kim mở to mắt ra khiến cho Ái Như và Tuyết Hân run sợ. Thật ra nãy giờ hắn chỉ đang giả vờ nhắm lại thôi.
Tuy nhiên, có một điều hắn chưa biết đó là đôi mắt chết chóc của hắn đã quay trở lại. Ma Kim dễ dàng suy đoán ra tình trạng hiện tại khi thấy hai mỹ nhân mặt cắt không còn một giọt máu.
"Chậc, quên mất còn thứ này."
Dù gì cũng là người mà hắn tin tưởng, hắn cũng không hối hận khi để họ phát hiện ra bí mật này, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Trông đáng sợ không?
Hai nàng gật đầu lia lịa tựa như đứa con nít khi bị người lớn hù dọa.
"Cưng xỉu!" Trái tim Ma Kim tan chảy trước biểu cảm ấy.
Hắn nở một nụ cười tỏa sáng, nhằm xoa dịu hai nàng, tất nhiên dưới sự đẹp mã của hắn kèm theo một lượng dâm khí thì nó cực kỳ hữu hiệu.
Ở bất cứ đâu thì đôi mắt của hắn cũng là thứ đặc biệt, vậy nên trước khi tìm được mặt nạ ưng ý, hắn phải che đậy, dù gì trông nó chẳng có tí nào là thân thiện cả, gây cản trở việc hắn đi theo con đường tu tiên.
Hắn sau khi soi gương thì thì phát hiện mái tóc vẫn không chuyển đổi thành trắng như kiếp trước mà vẫn giữ lại màu đen tuyền.
"Thế cũng tốt, ít nổi bật hẳn!"
Sau khi ngắm nghía một hồi lâu, hắn quyết định lấy một tấm vải đen quấn mặt, đội mũ che kín đầu rồi lẳng lặng rời khỏi Kim phủ để đi tới căn hầm.
Theo lời của Ái Như, sau biến cố thú triều đã được Ma Kim dọn dẹp, những ngày sau chẳng còn động tĩnh gì, cổng thành phía Đông cũng đã khai thông, tuy nhiên rất hạn chế người qua lại. Nhưng đấy là với ai chứ Ma Kim thì có lệnh bài thành chủ đưa khi trước nên dễ dàng thông qua.
Giọng của hắn cũng đã thay đổi ít nhiều nên nếu nhận là Kim công tử thì cũng khó có người tin, chỉ báo cáo với mấy tên lính gác cổng mình là mật thám của thành chủ, giữ lệnh bài trong tay, lời nói đương nhiên có trọng lượng.
Tiến vào trong tầng hầm, điều tích cực nhất chính là chẳng thấy mùi xác thối rửa, nhưng mừng chưa lâu thì hắn phát hiện Hồ Mẫn cũng đã mất tích không dấu vết.
Thế thì Ma Kim chỉ việc dùng thiên phú để phân tích rồi xâu chuỗi sự kiện.
"Có thể nói, hung thủ đã kích đồng bầy thú, dụ ta đi tới vị trí ẩn nấu của Hồ Mẫn. Nhưng mà lần trước ta đã nghĩ đến việc này, cho nên mới đánh lạc hướng đi về phía khác, sau đó dùng thân thủ âm thầm đến đây. Tuy nhiên Ái Như chắc sẽ không như thế, nàng ấy đi cùng đoàn người sau đó mới tách lẻ ra, có thể sau khi nàng cõng ta rời đi, tên theo dõi đã vào trong đây tìm kiếm. Chẳng nhẽ là vì để tìm nguyên liệu thăng giai? Nhưng mà dù sao thì Hồ Mẫn cũng hấp thụ rồi. Khoan, nàng ấy lúc đó, chẳng lẽ lại chưa dùng đến? Khốn khiếp, nhưng mà đó chưa phải vấn đề, cái chính vẫn là nàng ấy hiện tại đang ở đâu."
Bất giác, hắn đánh hơi thấy nguy hiểm, liền chạy ra ngoài.
Có năm tên nhất giai trung kỳ, một tên đầu trọc nhất giai hậu kỳ đợi sẵn. Tên cầm đầu hét:
- Ngươi là Nguyễn Kim?
- Không, nhầm người rồi.
- Nếu không phải thì sao ngươi tìm được nơi này.
- Là do ta vô tình thôi.
- Vô tình? Nực cười. Ngươi nghĩ cây lưỡi hái quấn thêm lớp vải thì sẽ biến thành cây gậy sao?
- Đây là cây gậy mà.
- Huynh đệ, xông lên!
Không chỉ là ngoại hình, dục khí mà những kỹ năng mà Ma Kim đã từng học ở Thượng giới cũng trở lại.
Trong vài nốt nhạc, năm tên trung kỳ đã bay đầu. Tên hậu kỳ cầm đầu hốt hoảng vội bỏ chạy.
Ma Kim tất nhiên nhân từ thả cho hắn đi. Tới vị trí đặc biệt trong khu rừng, tên ma đầu đấy chui qua một bụi cây rồi biến mất.
"Trận pháp ngụy trang à? Bảo sao có thể sinh tồn trong khu rừng này. Giết trọn ổ thôi nào!" Ma Kim lúc này tràn ngập sự tự tin.
Kế đó hắn tiến lại gần dò tìm, một hầm ngục hiện ra ngay phía dưới lớp đất cát.
Hắn bình thản nhảy xuống, đi thẳng vào trong. Dù gì, hắn đã phân tích kĩ lưỡng, với thực lực hiện tại, dù cho có nhị giai sơ kỳ thì vẫn có thể ngang kèo, còn nếu gặp nhị giai trung kỳ thì chỉ việc đi tái sinh thôi.
Hai tên canh cửa cũng chỉ là nhất giai trung kỳ, chúng không biết điều lao tới công kích, Ma Kim hạ chúng trong tích tắc, nhẹ nhàng đến nổi chẳng gây ra tiếng động nào.
Cứ thế hắn lẻn vào bên trong, dù gì thì mục đích chính vẫn là tìm ra tung tích của Hồ Mẫn.
Hắn bắt tạm một tên bất kì để tra khảo, nhưng mà tên đó ngu dốt, hét toáng lên, thế là lại thêm một cái đầu rơi xuống.
Lỡ bại lộ rồi, hắn cứ thế xông vào càn quét không hề dè chừng, một bước một tên sơ kỳ, một nhảy một tên trung kỳ.
Đám ma nhân hoảng loạn, vừa đánh vừa rút lui vào sâu bên trong. Ma Kim không hề nhùn bước, hiên ngang xông pha vào giữa sào huyệt của đám tu ma.
Khi tới một sảnh lớn, hai mười tên trung kỳ xếp thành hàng bao vây xung quanh, có cả bốn mươi tên sơ kỳ khua tay múa chân sẵn sàng liều chết.
Ma Kim không ngờ đến đám tu ma này lại đông đúc như vầy, xem ra thế lực bị càn quét trong nội thành chỉ là thiểu số mà thôi, thực tế bọn chúng ẩn nấu tại nơi này.
Một tên đầu trọc bước ra, đoán chừng cảnh giới là nhất giai hậu kỳ viên mãn. Ma Kim cười lớn:
- Các ngươi có ba huynh đệ à, thấy để kiểu tóc giống nhau thế?
- Ta là Hổ Kiên, nhị đệ của Hổ Thiết. Còn đây là tam đệ của ta, Hổ Trung.
- Ra là vậy.
- Ngươi có muốn gia nhập Hổ bang bọn ta không.
Tên Hổ Trung đứng bên cạnh có vẻ không phục, lập tức lên tiếng phản đối:
- Nhị ca, hắn đã giết đại ca, cớ sao huynh lại mời hắn gia nhập. Chả nhẽ là do ý chỉ của thánh nữ
Ma Kim cười khẩy, xen vào nói:
- Đơn giản mà, vì hắn có ưa tên Hổ Thiết đâu. Có vẻ như chỉ vì một ả nữ nhân mà hai huynh đệ ngươi xích mích, đến nỗi tầng hầm kia Hổ Thiết cũng không tin tưởng mà giấu giếm ngươi vị trí?
Hổ Kiên nghe vậy liền cười lớn:
- Ha ha ha, ngươi còn biết được điều gì nữa.
- Để ta đoán nhé, ngươi muốn lấy nguyên liệu để thăng lên nhị giai thay vì nhường lại cho Hồ Mẫn phải không?
- Ngươi nói không sai.
- Thế sao ngươi chưa lên nhị giai đi.
- Đáng tiếc, ta đã trễ một bước, thánh nữ đã sử dụng nó rồi.
"Uầy, chắc có lẽ đến lúc sắp chết mới dùng, trong lúc Ái Như kiểm tra thì mạch không đập. Chẳng nhẽ, vì muốn tiếp tục bị ta tra tấn nên để trì hoãn không chịu sớm thăng lên nhị giai sao, con nô lệ đần độn này, để xem gặp lại thì ta trừng trị ngươi ra sao!" Ma Kim nghĩ thầm rồi cười lớn sảng khoái.
Hổ Kiên vô cùng tức giận, liền hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Ma Kim thản nhiên đáp:
- Chỉ là đang nghĩ tới việc lát phạt con ả Hồ Mẫn như nào thôi.
- Ngươi!
- Làm sao, có vẻ như đám ma đầu các ngươi ai cũng thích Hồ Mẫn nhỉ? Tiếc là Hổ Thiết lại muốn dâng nó lên bề trên. Ngươi chỉ biết ngậm ngùi ở ngoài rừng nghe chỉ thị, nhăm nhe việc đoạt nguyên liệu để thăng giai, giành lại ả ta. Tiếc là, từng li từng tí trên cơ thể bé tí của nàng ấy, ta nếm qua cả rồi.
- Tên khốn, ta phải tự tay giết người.
Vũ khí của Hổ Kiên là một cây thiết chùy có nhiều gai nhọn, khá nặng. Nhưng mà lưỡi hái của Ma Kim lại là ma binh khí nhất giai, nó khiến linh binh khí nhất giai trong tay đối thủ hóa thành đồ chơi trẻ con. Va đập vào thứ đồ chơi của người lớn, mấy cái gai của thiết chùy nhanh chóng bị văng ra.
Hổ Kiên hoảng hốt vội lùi lại rồi ra lệnh thuộc hạ đánh hội đồng: "Chỉ cần thí mạng cho tới khi hắn kiệt sức là được."
Ma Kim thì dễ tính, chiều ý mà mở ra cuộc thảm sát, dù gì hắn còn phải tra hỏi nhiều thứ từ tên trọc đó.
Những tôm tép cầm vũ khí bình thường còn chả thể làm xước da của hắn. Hắn giết người như giết thú, cứ một xoay thì khiến vài cái đầu rơi xuống, cảnh tượng quá áp đảo, đang hăng say thì bỗng nhiên có kẻ khác đến.
Một thiếu nữ có tóc và cả cơ thể trắng bệch bước ra, đi đến đâu thì được đám ma nhân cúi lạy đến đấy. Tên Hổ Kiên liền hớn hở, quỳ xuống cầu khẩn:
- Mong thánh nữ ra tay tương trợ!
Ả tả vận ra vũ hồn và từ từ bước tới Ma Kim. Hắn thắc mắc:
- Sao vẫn bé xíu thế?
- Ta không biết nữa, đáng lẽ sau khi ngưng dùng thì sẽ phát triển trở lại. Hay là tại ngươi đánh đập dã man quá.
- Màu tóc đổi từ đen thành trắng luôn này, giống nô lệ của ta hơn rồi đấy.
- Ai là nô lệ của ngươi, xem lại đi, ta đã là nhị giai rồi, là bậc thánh nhân ở Hạ giới, ngươi là cái thá gì chứ.
- Thế giết ta đi nào?
- Tưởng ta không dám sao.
Hồ Mẫn lao tới đánh bay cái nón che của Ma Kim.
- Ơ, đã đội nón còn đeo mặt nạ, quý giá quá ha?
- Hôm bữa ta tự cào gương mặt, trông xấu xí lắm. Sợ nô lệ như ngươi chê cười.
- Hừ, cởi ra xem nào.
Dù giọng nói có chút đanh đá, nhưng đôi lông mày thoáng chau lại không giấu được vẻ lo lắng.
- Được thôi.
Ma Kim chiều theo ý nàng, liền cởi cái mặt nạ ra, Hồ Mẫn vô cùng ngạc nhiên, có phần lo sợ khi nhìn thấy đôi mắt đó, liền lấy tay bóp cổ hắn.
- Ngươi là ai?
- Không nói, giỏi thì giết đi, nhưng lần này không có cho ngươi chọn lựa đâu.
- Hừ, không thèm giết. Ngươi không chỉ bình phục mà còn thay đổi đến thế này, kiểu gì chả mạnh hơn ta rồi.
Ma Kim lấy tay nâng đùi bế nàng lên hôn hít vùng cổ khiến nàng bật cười thích thú.
- Nhột quá đi thôi. Dừng lại đi.
- Muốn dừng thật à.
- Tất nhiên là không rồi! Chúng ta làm liền cho nóng.
Nàng quàng tay sau cổ hắn, bặm đôi môi cho ra tí máu sau đó hôn lấy hôn để, vị máu hòa vào lưỡi khiến hắn say đắm.
Bọn ma nhân bên ngoài ngơ ngác nhìn, không biết phải làm gì. Tên Hổ Kiên máu dồn lên não, cướp lấy cây đao của tam đệ rồi lao vô đòi quyết tử:
- Đôi cẩu nam nữ, chết cho ta!
Con mèo trắng tên Bạch Miêu là vũ hồn của Hồ Mẫn, nó nhảy vào đầu Hổ Kiên cào cấu cắn xé khiến y chết trong bộ dạng rất thê thảm. Những tên tép riu khác cũng chỉ có thể ngơ mắt làm ngơ.
Hồ Mẫn đang hôn hít thì bỗng dừng lại, sau đó bất ngờ cạp vào cổ hắn bằng cặp răng nanh mới nhú.
"Ồ, quên mất, đôi răng nanh của mình kiếp trước chưa phục hồi, sao giờ nó chuyển sang Hồ Mẫn rồi?" Ma Kim có tí bối rối.
Nàng cắn hắn một cái liền nhả ra làm hắn rất ngạc nhiên.
- Sao thế, sao không hút đi.
- Hút gì cơ. Ta chỉ bỗng dưng không kiềm chế được muốn cắn ngươi một miếng thôi.
- Máu chứ gì.
- Làm sao để hút?
- Ngốc ạ, cứ ngậm chặt vào, sau hút lên như uống nước ấy, nhớ áp sát cái miệng, lúc đầu sẽ núc bằng lưỡi, sau đó quen dần thì có thể chủ động điều khiển cái răng nanh.
- Sao mà ngươi biết về thứ này.
- Ta từng thử qua rồi. Nào, làm thử đi.
Hồ Mẫn không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe lời ngoặm phát nữa, nhưng lại còn đổi bên khiến cho hắn thêm một lần đau. Làm theo chỉ điểm của hắn, nàng rất nhanh thành thạo thao tác này, cảm giác sung sướng lâng lâng này làm nàng nghiện lắm, năm phút trôi qua vẫn chưa chịu nhả, hắn đành vô vào mông nàng vài cái để nhắc nhở. Nàng ngẩng đầu lên nhõng nhẽo nói:
- Không chịu đâu, chàng phải đền bù lại số máu đã tổn thất của ta. Chàng quên rồi à?
- Tối nay về nhà cho ngậm nữa, ngoan đi nào.
- Về nhà sao?
- Ừa, ta tính dẫn nàng về Kim phủ, nơi ở của bọn ta.
- Thật sao? Chàng không sợ người khác phát hiện à?
- Không sợ, ta mém đánh mất nàng một lần rồi, không muốn phải xa nàng đâu.
Hồ Mẫn bật khóc nức nở như một đứa trẻ:
- Ta yêu chàng. Ta rất muốn được ở bên chàng. Khi nghe tin chàng đuổi ta. Ta sợ lắm.
Ma Kim nhẹ nhàng vỗ về:
- Thôi thôi, ngoan nào, ta sao có thể đuổi nàng được. Nín đi.. Cổ của ta nè, cứ hút đi.
Nàng mặt dù vẫn còn xúc động nhưng mà vẫn không nỡ từ chối cám dỗ, lại úp mặt xuống tiếp tục hút lấy những tinh chất bổ dưỡng. Hắn bế nàng vỗ về như đối xử với một đứa trẻ mít ướt.
Ma Kim tranh thủ quay sang tuyên bố với đám ma nhân xung quanh:
- Sau này Hổ Trung thay Hổ Kiên lên làm đại ca. Tất cả các ngươi chờ lệnh của ta, rõ chưa?
Đám ma nhân ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ma Kim đập cây lưỡi hái xuống đất khiến sàn nứt mẻ, quát mắng:
- Các ngươi muốn chết à? Lời ban nãy ta nói, có rõ chưa?
Bọn chúng giờ là rắn mất đầu, chỉ còn con đường sống duy nhất là ngoan ngoãn phục tùng Ma Kim:
- Đã rõ.