- Nha đầu ngốc!!!
Tiếng gọi đầy uy lực vang vọng bán kính mấy dặm, chạm tới cả lồng ngực người nghe chứ đừng nói hai màn nhĩ.
Thuyền chưa tiến sát gần ngọn núi, lão già Lạc Ma Sư, cốc chủ Ma La Cốc, đã vội nhảy ra lao về phía đứa cháu gái thân yêu.
Lão ta hiện nay đã hơn năm trăm tuổi, dáng người vạm vỡ cường tráng, lại sở hữu mái tóc màu xanh lam như Ly Ly. Với thân hình quá cỡ đó, lão vừa đáp xuống đã khiến mõm đất nứt vài đường xung quanh, còn chiếc thuyền to kia cũng vì dư chấn bước nhảy đệm mà rung lắc dữ dội.
Dáng người Ly Ly đã nhỏ nay đứng cạnh lão lại càng nhỏ hơn, đỉnh đầu khéo còn chưa chạm rốn lão ta. Lão hai tay xách nách nhấc nàng lên như bế một đứa trẻ mới lớn, lão cười lớn nói bằng cái giọng như đang chăm bẵm em bé:
- Tiểu bảo bối của ta vẫn dễ thương như ngày nào. Mau mau cho gia gia thơm một miếng nào.
Ma Kim liếc mắt nhìn tỏ vẻ khó ở "Mặc dù biết quan hệ của hai người họ nhưng sao ta vẫn thấy khó chịu nhỉ?"
Ly Ly dùng hai tay chặn đầu lão lại:
- Tổ phụ à, Ly nhi đã lớn rồi mà!
Lạc Ma Sư cười đáp:
- Khà khà. Đúng rồi nhỉ. Nhưng sao lão phu vẫn thấy con bé tí ti thôi. Con vẫn khỏe mạnh thế này lão yên tâm rồi.
Lạc Ma Sư lúc này nhìn Ma Kim đang đứng phía dưới, vội đặt Ly Ly xuống và chuyển sang nhấc hắn lên:
-Thằng bé kháu khỉnh này là hài tử của cháu hả Ly nhi?
Ly Ly vội trả lời:
- Đúng vậy, thằng bé tên là Ma Kim, nó hơi lớn nhanh một chút.
Lão ta dí sát đầu lại gần trêu ghẹo hắn, nói bằng cái giọng điệu trêu ghẹo:
- Nào nào, có phải tiểu tử ngươi lớn thay cho mẫu thân ngươi không chứ hả? Da trắng mịn màng thế này xem chừng có phải con trai không đó?
Lão lắc lư hắn đùa giỡn, điều này làm cho mấy nàng lo sợ Ma Kim sẽ quạu lên mà tỏa ra sát khí.
Ma Kim nghĩ thầm "Dù sao cũng lỡ giả ngu trước mặt ma vương rồi, thêm một người nữa chắc cũng không sao..."
Thế là hắn liền được nước lấn tới:
- Ông cho cháu ngồi trên vai được không ạ?
Lão nghe thế thấy thích lắm, liền đặt hắn ngồi chễm chệ trên bờ vai rộng. Hắn đặt cùi chỏ lên đầu lão, tay chống cằm, đầu hơi ngẩng cao, lườm mắt xuống nhìn đám nữ nhân tỏ vẻ khinh khi.
Tất nhiên là bọn họ liền lườm nguýt lại cho đỡ ghét, vô tình làm cho lão ta hiểu lầm, trong lòng day dứt không biết bản thân đã làm gì sai.
Lão ho một tiếng đỡ sượng, sau đó cố làm ra dáng vẻ nghiêm túc thăm hỏi Ly Ly:
- Ở Địa Ngục hai mẹ con cháu sống ra sao?
- Cũng tốt lắm ạ, đám người dưới đó không ai dám làm khó dễ cháu gái của tổ phụ cả.
- Thế sao lão phu cảm nhận được tu vi của cháu tăng đột biến như vậy?
- Con ở dưới đó gặp một số kỳ ngộ thôi, không có gì đâu ạ. Với cả xuống đó con chấp nhận hấp thụ huyết tinh thể nên tu vi mới tăng nhanh.
- Thế cũng tốt, còn một điều cuối cùng làm lão bận tâm suy nghĩ bao ngày nay.
- Tổ phụ cứ hỏi đi ạ.
Đôi mắt Lạc Ma Sư rưng rưng, nếu như Ly Ly thân xác không lớn thì lão đây tâm hồn vẫn chưa già:
- Tại sao Ly nhi không trở về Ma La Cốc gặp lão phu, bộ cháu trách lão già yếu đuối đây không thể bảo vệ cháu sao.
Nói xong lão quỳ một xuống như tạ tội. Ly Ly liền lao tới ôm chầm lấy lão, áp đầu lên giáp ngực của lão, nước mắt của nàng không kiềm được cứ thế chảy thành dòng, nghẹn ngào nói:
- Ly nhi chưa bao giờ trách tổ phụ cả. Lúc đó gia gia vì muốn bảo vệ Ly nhi mà định liều chết với Ma Sát giáo. Sao con có thể trách gia gia. Con tạm thời chưa trở về Ma La Cốc được vì phụ thân giữ con ở lại giáo phái để kiểm tra.
Lão cũng bồi hồi xúc động, nước mắt ứa ra:
- Ly nhi không trách tổ phụ thì tổ phụ yên lòng rồi. Nha đầu ngốc ở lại giáo phái một thời gian để tu luyện cũng tốt, miễn là cháu gái ta có thể hạnh phúc, thì dù ở bất cứ đâu lão phu cũng dốc sức ủng hộ. Xin lỗi vì sự ích kỷ của gia gia làm cháu phải rơi lệ rồi.
- Không có sao đâu ạ. Cũng đã lâu Ly nhi không được thoải mái nhõng nhẽo bên gia gia như vậy.
Ma Kim nghĩ thầm "Làm như trước giờ ta không cho mẹ khóc không bằng? À, đúng là thế thật, lỗi ta, a hi hi."
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng như thế đều có chút động lòng, riêng Ma Kim vẫn giữ cái điệu bộ ngạo nghễ đáng ghét đó khi được ngồi trên bờ vai cuồn cuộn của Lạc Ma Sư. Thế là Mộng Dao lấy vải lôi hắn kéo về lòng mình, đỉnh đầu hắn vừa hay chạm chân ngực của mỹ nhân.
"Không được ngồi nhưng đứng thế này cũng thoải mái lắm!" Gương mặt hắn lộ rõ vẻ thỏa mãn, có chút đê tiện.
Hai ông cháu đã trút bỏ phiền muộn, họ lau nước mắt rồi đứng thẳng dậy. Ly Ly lúc này giới thiệu về Tử Nguyệt cô nương. Nhưng dường như đối với người ngoài, thái độ mềm mỏng của lão thay đổi một cách chóng mặt, bằng giọng nói trầm và uy lực, từng lời thăm hỏi nghe cứ như tra khảo vậy, tuy vậy tới lúc Tử Nguyệt mấp mé về danh nghĩa thứ hai là "vị hôn thê của Ma công tử" sau cái "tiểu muội kết nghĩa của Ly tiểu thư" kia thì lão lại vội hạ giọng điệu, còn cười xuề xòa làm thân.
Sau khi biết đại khái mọi chuyện, Lạc Ma Sư dang rộng cánh tay cơ bắp ra tỏ ý muốn tiếp tục bồng bế Ma Kim nhưng hắn lắc đầu không chịu, đơn giản chỗ đứng hiện tại thoải mái hơn hẳn. Mộng Dao không muốn làm lão ta khó xử nên đẩy nhẹ Ma Kim ra, nhưng hắn cứ bám lấy nàng. Lão thắc mắc:
- Tiểu cô nương đây lại dùng mị lực hấp dẫn thằng bé à?
Mộng Dao bối rối lắc đầu:
- Ta không có mà.
- Có vẻ mị cốt bẩm sinh của nha đầu ngươi hấp dẫn vạn vật, với một thằng bé ngây thơ như thế thì bị mê hoặc là đương nhiên.
- Ma La cốc chủ ngài đừng nói thế, thằng nhóc này thật ra...
Nàng thầm nghĩ "Chết mất, hắn ta đưa ta vô thế bí rồi, chẳng nhẽ đang thử lòng ta."
Lạc Ma Sư nghiêm nghị chất vấn:
- Thật ra thế nào, sao ngươi không nói tiếp?
Ly Ly vội nói đỡ:
- Tổ phụ đừng bận tâm điều đó, thằng bé trước giờ thấy mỹ nữ đẫy đà thì lại thèm sữa nên phản ứng như thế thôi chứ không phải nó ghét gia gia đâu.
Lão thở dài khuất phục:
- Thế đành chịu thôi, riêng việc đó lão không đọ lại nữ tử mấy người được.
Mấy mỹ nhân thấy lão thật thà như thế liền không nhìn được cười khúc khích.
Ly Ly thắc mắc:
- Mà sao gia gia dùng thuyền để tới đây thế ạ?
- Ta đang trên đường đi đàm phán thu mua dược liệu, nghe thuộc hạ báo tin các cháu tới Trung Tâm nên lập tức quay về đây. Mà cháu tới nơi này để tìm gia gia sao?
- Thật ra là con tới đây để xây một động phủ. Sau đó mới liên lạc với gia gia.
- Nha đầu ngốc, sao không tìm gia gia trước. Toàn bộ lãnh thổ của Ma La Cốc, cháu muốn xây chỗ nào cũng được, ta sẽ phái người đến giúp một tay.
- Thật là làm phiền với tổ phụ quá. Bọn con chỉ đang dự định tự thiết kế một nơi an cư riêng mình.
- Cần gì cứ báo lão phu nhé.
- Đa tạ tổ phụ.
Ma Kim nghe vậy liền dùng ngón tay bụ bẫm chọc chọc vô mông mẹ, nàng ghé tai nghe hắn xầm xì to nhỏ gì đó. Sau đó nàng liền chuyển lời lại cho Lạc Ma Sư:
- À, bọn con sẽ đưa bản vẽ thiết kế cho gia gia, liệu gia gia có thể phái người tới xây dựng giúp bọn không?
- Chuyện này không thành vấn đề. Cháu có thể đến cứ điểm giao cho thuộc hạ ở đó cho tiện.
- Không còn chuyện gì nữa, gia gia mau tranh thủ đi làm chuyện đại sự đi ạ.
- Nha đầu này, chưa gì đã đuổi gia gia đi rồi. Thôi vậy nhé, gia gia đi trước.
Lão lấy đồ trong đai trữ vật ra đưa cho Ly Ly:
- À mém tí thì lão phu quên mất, hãy cầm lấy tấm lệnh bài nhị phẩm này. Cháu có thể chủ động liên lạc với gia gia hoặc sai bảo môn đồ Ma La Cốc.
- Đạ tạ tổ phụ.
- Được rồi, nhớ có vấn đề gì thì báo ngay cho lão phu đấy.
Nói xong lão ta nhảy lên thuyền và rời đi, hiệu ứng rung chấn kèm theo không kém cạnh lúc đáp xuống đây.
.
Mọi việc ổn thỏa, Mộng Dao thưởng cho tên dẫn đường một ít linh thạch rồi kêu y lui về. Bọn họ ở lại bay vòng vòng ngọn núi quan sát, sau đó họp bàn về bản thiết kế. Tuy là một việc cỏn con nhưng cả buổi trời năm người họ vẫn chưa thống nhất ý kiến. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, nhìn về phía xa xa mặt trời đỏ rực dần lặn xuống dòng sông vô tận, khiến cho nó sáng chói như một con rồng đang bốc lửa. Cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, họ nảy ra những ý tưởng sáng tạo, bản vẽ cũng mau chóng được hoàn thiện.
Túp lều lý tưởng của họ sẽ được xây từ trên đỉnh núi nhọn hoắc đâm xuống. Phần trên cùng sẽ nhọn như một chiếc ô, cắm lên đó một chiếc chong chóng từ đá ma pháp có thể phát sáng và hấp thụ nhiệt lượng. Nối các tầng từ cao xuống thấp bằng thang tròn giấu trong một cái trụ lớn.
Bốn mươi thước tính từ đỉnh sẽ là phòng khách, nơi đây khoét vòng tròn xung quanh cao khoảng mười hai mươi thước để có thể đón ánh mặt trời, bề mặt phủ một tấm màn ma pháp lớn chỉ có thể nhìn xuyên thấu từ trong ra ngoài. Sâu xuống thêm sẽ là các gian phòng khác có đầy đủ tiện nghi.
Nhìn từ ngoài vào thì đây sẽ là một ngọn núi bình thường trên đỉnh cắm một chong chóng gió phát sáng. Nhưng nhìn từ bên trong có thể tận hưởng toàn bộ vẻ đẹp bên ngoài.
Hoàn tất bản vẽ, bọn họ nhanh chóng tới một cứ điểm gần đó của Ma La Cốc để bàn giao nó kèm hai ngàn linh thạch để đảm bảo nội thất bên trong sẽ toàn là những món hàng xa xỉ. Những tên môn đồ khi thấy tấm lệnh bài nhị phẩm lập tức kêu gọi toàn bộ nhân công bắt tay ngay việc xây dựng.
Giải quyết xong vụ động phủ, mọi người quyết định đi tới Tuyết Yêu Lầu làm một bữa no nê. Ma Kim vui vẻ nói:
- Có vẻ mọi việc diễn ra thuận lợi nhỉ. Chúng ta sở hữu ba tấm lệnh bài quyền lực, đi đâu cũng có người hầu hạ.
Lisa nốc hết chén rượu rồi lên tiếng:
- Tên độc ác nhà ngươi khi nào mới cho ta được thoải mái chuyển dạng đây.
Hắn trầm tư một lát rồi trả lời:
- Liệu ở thế giới này có ai kỳ lạ như ngươi không? Nếu có thì ngươi được phép.
Mộng Dao nói:
- Thật ra là có đấy, nghe bảo một thiên tài bên Đỉnh Thần môn cũng sở hữu một kiếm linh, có thể hiện ra nguyên hình con người. Trước đây cũng có một tông môn chuyên bắt linh hồn ma thú để biến thành vũ khí, giúp vũ khí có thể chuyển dạng.
Ma Kim thở dài:
- Nhưng con nhỏ ngu ngốc này lại là xà nhân. Thậm chí nó còn học được cả võ kỹ và công pháp, đã vậy tu vi đồng nhất với mẫu thân ta.
- Đúng là đặc biệt thật. Tỷ cũng chưa nghe qua chuyện này.
Lisa buồn bả úp đầu xuống bàn:
- Vậy là không được sao?
Ma Kim trả lời:
- Thật ra ta tính thu thập đủ nguyên liệu để gặp lại giọng nói bí ẩn trong đầu, sau đó sẽ giúp ngươi đoạt xá. Nếu muốn nhanh chóng thì chúng ta bỏ tiền mướn một tên làm giúp là được.
- Nhưng như vậy là giết người rồi, chủ nhân bảo ta không được làm vậy.
- Thế thôi thì từ nay ngươi cứ thoải mái chuyển dạng đi. Kiểu gì cũng có kẻ muốn tra hỏi. Nhưng mà hiện tại chúng ta có hai cao nhân trên Thượng giới bảo kê, lại thêm một lão quỷ dưới Địa Ngục. Sẽ chẳng ai có thể gây khó dễ cho chúng ta. Đấy là khi chúng ta chứng minh bản thân xứng đáng với kì vọng của họ chứ nếu không thì cũng khá rắc rối.
- Ta chỉ thất vọng bản thân một xíu thôi, không cần vì ta mà liên lụy tới mọi người đâu.
- Sao thế, sợ mẹ ta vì một đứa nô lệ như ngươi mà tiến vào con đường truy cầu sức mạnh à.
Nghe hắn nói vậy, Lisa đành im lặng. Ly Ly lúc này lên tiếng:
- Thật ra chỉ cần không làm điều xấu xa, chúng ta trở nên mạnh mẽ cũng tốt.
Ma Kim quay sang nhìn Tử Nguyệt, ba người còn lại cũng bất giác nhìn theo, nàng ngại ngùng:
- Sao mọi người nhìn ta thế, ta là Khuyết Đới Thiên Thể chẳng thể có thực lực cao cường đâu. Nếu không nhờ Bạch sư phụ và Ma đệ thì không biết bao giờ mới lên tới tứ giai. Nhưng ta thề sẽ chăm chỉ luyện huyết giúp mọi ngươi tăng cường tu vi.
Ma Kim bĩu môi ghẹo nàng:
- Nói dài dòng quá đi, chỉ cần nói tỷ sẽ cố gắng hết sức là được rồi.
- Đệ thật là... Đừng trêu chọc ta nữa mà.
- Nói vậy thôi chứ sau khi có lại thiên phú kia, đệ sẽ lập tức tìm cách chữa trị cho tỷ. Còn hiện tại thì phận làm nương tử cứ tích cực động phòng với ta để gia tăng công lực thôi.
Nàng xấu hổ đỏ mặt, liền nhéo tai hắn khiến hắn đau điếng:
- Tên nhóc nhà ngươi suốt ngày nghĩ linh tinh thôi.
Mộng Dao cười nói:
- Thật là khi nhìn phu thê hai người tình tứ như thế làm người ngoài như tỷ đây cũng phải ghen tỵ.
Ly Ly cũng nói hùa vào:
- Muội đây làm mẹ thi thoảng còn ghen mà.
Năm người bọn họ vui vẻ cười đùa thoải mái.
Kể từ giây phút này đây, mọi người đã cùng nhau thề rằng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để có thể giữ gìn mãi những phút giây hạnh phúc.