"Sao hôm nay đầu óc ta mệt quá nhỉ?" Ma Kim mơ màng tỉnh giấc.
Hắn ngồi dậy vươn vai, miệng còn ráng ngáp cái cuối. Hắn theo thói quen xuống giường đi ra bồn nước để rửa mặt, súc miệng, chải chuốt,... Tới lúc quay về giường thì mới phát hiện chuyện động trời: "Mẹ đi đâu rồi? Ơ, chẳng nhẽ đi lấy huyết tinh sao, nhưng hôm qua đã cho mẹ hấp thu rồi mà. Rốt cuộc là đi đâu chứ, sao không nói trước với ta một tiếng? Sao ta không cảm nhận được sự hấp thụ của mẹ?"
Bần thần ngồi trên ghế, Ma Kim không biết có nên ra ngoài tìm Ly Ly không. Hắn thử vận ma lực tương giao, liền cảm nhận mẹ mình đang thở gấp, nhịp tim đập nhanh liên hồi.
"Mẹ bị ai đó hù dọa sao? Ta có nên ra đó tìm mẹ không? Liệu mẹ không bị ai quấy rối chứ" Hắn vô cùng bất an nhưng không dám tùy tiện mở cửa bước ra ngoài.
.
Cửa mở, Ly Ly trở về, Ma Kim lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ba mươi phút ngồi bần thần một mình vừa rồi khéo còn dài hơn năm tháng mà hắn tồn tại trên đời.
- Mẹ yêu đi đâu đó? Để con đói sắp chết rồi đây này.
Trước lời chất vấn của Ma Kim, Ly Ly có chút bối rối, ngập ngừng đáp:
- Mẹ... mẹ, ừm, đi lấy huyết tinh với một vài quyển công pháp.
Ma Kim có vẻ không hứng thú:
- Bỏ qua việc đó đi, lại đây cho con bú mau, đói quá chừng.
Ly Ly vội vàng đi tới giường, lúc này Ma Kim bỗng biến về hình hài em bé. Nàng thấy con trai hóa nhỏ, vừa ngạc nhiên, vừa tỏ vẻ thích thú:
- Lâu lắm rồi mới thấy lại bé bỏng đáng yêu của mẹ, ngoan, lại đây mẹ bồng nào.
Vừa nói nàng vừa dang hai tay về phía con trai, sau đó nàng bế nó lên và làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
"Có thể cười đùa như vậy, xem ra ban nãy không có chuyện gì nguy hiểm..." Ma Kim tự nhủ.
Sau khi bụng hắn no căng sữa, hắn biến lại thành bộ dạng thiếu niên, tò mò hỏi:
- Mẹ đem về cho con bộ công pháp nào á?
Ly Ly đưa ba cuốn sách cho con trai:
- Mẹ vừa tới thăm Tử Nguyệt, cô ấy nói có ba bộ công pháp không còn sử dụng đến nên muốn đưa cho con, có lẽ sẽ giúp ích gì đó. Mẹ cũng không rành, con đọc qua thử.
Ma Kim đọc lướt qua từng bộ, có vẻ chẳng hứng thú gì cho lắm, miệng lẩm bẩm chê bai:
- Thuấn Di, Tốc hành, Khinh Công. Thật à? Sao đọc qua toàn thấy liên quan tới tốc chạy thế. Sợ ta sau này sẽ bị rượt đuổi hay gì?
Thấy con trai chăm chú đọc sách. Ly Ly yên tâm nên lên giường nghỉ ngơi.
Ma Kim nghĩ thầm "Hôm nay mẹ cư xử lạ thế nhỉ?" nhưng hắn cũng chẳng bận tâm thêm mà chuyên tâm nghiên cứu ba bộ công pháp suốt mấy tiếng đồng hồ:
- Mặc dù hình thức khác nhau, nhưng có vẻ như bản chất chúng là một, làm cách nào để học ba cái cùng lúc nhỉ?
Bản năng của hắn bỗng trỗi dậy, thế là hắn quyết định lên giường ôm mẹ ngủ cho khỏe theo bản năng lười biếng: "Phàm những gì khó hiểu quá, ngủ một giấc nghĩ mới thông."
Thế là hắn ngủ một mạch cả tháng liền...
.
Sau khi Ma Kim tỉnh lại, cảm thấy gân cốt như được giãn ra, cơ thể nhẹ đi.
Ly Ly lúc này ngồi ngủ quên cạnh giường, khuôn mặt có vẻ tiều tụy. Nhìn trên bàn, hắn phát hiện năm viên huyết tinh trung phẩm. Hắn nhìn lại bản thân thì thấy cũng đã được mẹ thay cho một bộ y phục mới. Hắn thắc mắc liệu đã chuyện gì khi hắn ngủ.
Hắn không nỡ gọi mẫu thân dậy nên đành đợi nàng tỉnh giấc, tuy vậy vẫn nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường.
Đứng ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của mẫu Ly Ly một lúc, Ma Kim bỗng nhớ lại những trang sách công pháp. Hắn quay người lại thử nhún về phía trước....
Rầm.
Hắn va mạnh vô cánh cửa, lực mạnh đến nỗi hất hắn văng ngược lại.
Ly Ly giật mình tỉnh dậy bởi tiếng động, thấy con trai đang ngã lăn quay dưới đất, nàng vội vã lao đến, tay sờ lên gương mặt ngắm nghía một lúc rồi ôm chặt lấy nó. Lại lần nữa nàng ứa nước mắt khóc lớn:
- Ma Kim, con có sao không? Hu hu. Con cuối cùng cũng tỉnh rồi. Mẹ không nằm mơ chứ. Hu hu.
Hắn ta ngây người ra, sau đó tay khẽ chạm nhẹ vô lưng nàng mà vỗ về:
- Con đây, con vẫn ổn, mẹ mau nín đi. Có chuyện gì từ từ kể con nghe, có ai ức hiếp mẹ không, con xử lý nó!
Ôm hài nhi thêm một tí rồi Ly Ly ngồi thẳng dậy, lấy tay áo lau đi nước mắt. Ma Kim dùng hai bàn tay đỡ lấy gương mặt nàng:
- Như vầy phải xinh không, từ từ mà nói, không vội.
Nàng tường thuật lại:
- Con đã bất tỉnh một tháng rồi, mẹ không tài nào đánh thức con dậy được cả. Mẹ đã nhờ tới Tử Nguyệt, muội ấy không biết nguyên do, chỉ có thể khẳng định sức khỏe của con vẫn bình thường. Muội ấy cũng đã ở đây suốt mấy ngày qua cùng mẹ trông chừng con, khi nãy muội ấy quay về lấy thêm tí đồ, mẹ tính ngồi trông con một tí, nhưng lỡ thiếp đi mất, mẹ xin lỗi.
Ma Kim im lặng một lát, dường như hắn đã hiểu ra vấn đề. Hắn từ từ đỡ Ly Ly ngồi lên giường:
- Biết lỗi là tốt, ai cho mẹ ngồi dưới giường thế kia, muốn chăm sóc con thì lên giường mà chăm. Còn về chuyện kì lạ này, con có chút mơ hồ đoán ra, đợi Tử Nguyệt tỷ tỷ quay lại rồi chúng ta cùng thảo luận một thể. Còn mẹ đấy, ngồi yên con kiểm tra.
Dứt lời, hắn bắt đầu đưa mũi ngửi ngửi hít hít Ly Ly rồi trau mày hỏi:
- Bao ngày chưa tắm rồi?
Nàng đỏ mặt ngại ngùng:
- Hả, à ờm, khoảng bốn ngày, mẹ không nhớ nữa, có mùi hôi lắm sao.
Nàng cũng thử cúi mặt xuống tự ngửi thử mùi cơ thể của bản thân.
Hắn bật cười:
- Há há, con ghẹo mẹ thôi, chứ mẹ lúc nào cũng thơm, càng ít tắm khéo lại càng thơm ấy chứ.
Nàng cũng bật cười theo, dáng vẻ trông thật ôn hậu:
- Cái thằng này, tới giờ này mà còn trêu mẹ. Muốn mẹ đánh đòn phải không?
Hắn lại quay về thái độ nghiêm túc:
- Mấy nay không dùng huyết tinh à?
Ly Ly lấp bấp trả lời:
- Mẹ... mẹ không đói.
Ma Kim vẫn im lặng chăm chú nhìn vào mắt mẫu thân. Nàng đành phải nói thật:
- Thật.. ra... mẹ sợ mẹ hấp thụ huyết tinh sẽ ảnh hưởng tới con... nên...
Chưa dứt câu, Ma Kim đã đè xuống Ly Ly giường, lớn tiếng đe dọa:
- Cần con nói bao lần nữa, mẹ hãy lo tốt cho mẹ trước đi rồi hẳn lo cho con. Nếu còn không nghe lời thì...
Hắn đưa người dần lại gần mẫu thân, quan sát thật kỹ phản ứng của nàng...
Bỗng có tiếng tiếng kéo cửa cắt ngang bầu không khí.
Tử Nguyệt trông thấy cảnh tượng khá ngượng ngùng này.
Ma Kim vội đứng dậy:
- Tỷ lúc nào cũng đến đúng lúc nhỉ? Lần này thì còn tự tiện mở cửa.
Tử Nguyệt ngập ngừng:
- Đệ... đệ tỉnh rồi à?
Hắn ta trêu cho bỏ tức:
- Cũng nhờ ơn mấy cuốn công pháp của tỷ. Giờ đệ vẫn bình an.
Tử Nguyệt sắc mặt trở nên lo lắng:
- Hả, là do mấy cuốn công pháp đó làm đệ bất tỉnh sao? Ta...ta hồ đồ quá, ta xin lỗi. Ta cứ nghĩ mấy cuốn công pháp bổ trợ đó thích hợp cho mọi đối tượng nên mới đưa cho đệ. Ta thật lòng xin lỗi!
Nhìn cái vẻ luống cuống của Tử Nguyệt làm hắn không nhịn được cười lớn:
- Ha ha, không phải, à mà có. Nó đúng là nguyên nhân ta bất tỉnh, nhưng không như tỷ tưởng tượng đâu. Nói sao giờ nhỉ? Một tháng đó là khoảng thời gian ta lĩnh hội công pháp trong mơ. Cũng may mà tỷ đưa cho đệ mấy cuốn công pháp bổ trợ, không thì khéo không chỉ ngủ liên tù tì suốt một tháng thôi đâu.
Tử Nguyệt đúng là ngoài luyện huyết ra thì các vấn đề khác khá chậm hiểu, nàng ngu ngơ hỏi lại:
- Hả? Là sao? Đệ có thể nào giải thích chậm lại một lần nữa được không? Nó có như tâm cảnh không?
- Thôi, lại đây ngồi rồi từ từ nói.
Hắn lại kéo ghế lại gần giường như hôm nọ rồi ngồi xuống cùng bàn luận.
Tử Nguyệt đặt đồ lên bàn rồi nhanh chóng an tọa hóng hớt. Ma Kim bắt đầu giải thích cặn kẽ:
- Nếu ta đoán không nhầm, thì ta còn có một thiên phú. Đó chính là lĩnh hội kiến thức trong lúc ngủ. Tức là, những gì đã học trong lúc tỉnh, thì lúc ta ngủ, các kiến thức đó sẽ được lĩnh hội một cách hoàn thiện nhất. Ngày trước ta còn nghi ngờ, nhưng qua vụ việc lần này thì ta đảm bảo đến tám chín phần. Giờ còn sót lại vài phần, chỉ cần đợi một tháng nữa thì sẽ có kết quả thôi.
Ly Ly hốt hoảng:
- Con lại tính ngủ một tháng nữa hay sao?
Ma Kim vội giải thích:
- À ý con không phải vậy. Mà là cái việc con dặn Nguyệt tỷ hôm bữa ấy.
Tử Nguyệt làm vẻ mặt tự cao:
- Việc gì chứ cái chuyện lấy âm dịch, tỷ đã chuẩn bị sẵn cho đệ rồi đấy. Thấy tỷ của đệ chu đáo chưa?
Ma Kim nghi ngờ:
- Ba lọ trên bàn đấy à? Chẳng phải kì hạn còn một tháng nữa sao?
"Thôi chết, dạo này lu bu nhiều việc, nhớ nhầm mất rồi." Tử Nguyệt nghĩ thầm trong đầu, nhưng nàng dựa vào một điều thần kỳ nào đó, vẫn cố chống chế:
- Ta tìm cho đệ những nữ nhân sạch sẽ trước đó rồi, khéo còn tới mấy năm cơ nói gì hai tháng ngắn ngủi. Chẳng phải vừa nãy đệ nói chỉ cần nếm một chút là đủ sao?
Ma Kim vẫn lườm Tử Nguyệt một hồi, Tử Nguyệt lo lắng vội nói:
- Nếu đệ đây không tin ta thì thôi, ta đem về đợi thêm một tháng.
Ma Kim cười tươi trả lời:
- Đệ đây sao có thể không tin lời Nguyệt tỷ xinh đẹp chứ. Dù gì bây giờ đệ đang sẵn hứng, để thử nghiệm xem sao.
Nói xong, hắn vơ bừa một lọ, mở nắp hít thử, cảm giác cái mùi khá tởm lợm, nhưng vẫn cố đổ vào miệng xem sao.
"Ợ." Một tiếng lớn.
Ma Kim bịt miệng, vội chạy vô nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, "Ọe" không biết bao nhiêu lần.
Tử Nguyệt có phần lo lắng: "Thôi, lần này toang rồi!"
Vất vả rửa ruột xong xuôi, hắn mang theo luồng sát khí ra ngoài và hét vào mặt Tử Nguyệt:
- Cái con này!!! Một năm hai năm của ngươi... ngươi...
Chưa hết câu Ma Kim bỗng hộc máu rồi ngã khụy xuống đất. Ly Ly vội chạy tới dìu con trai ngồi lên giường. Nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, Tử Nguyệt lúc này tuy hơi rén nhưng vẫn với lấy viên huyết tinh thể trên bàn đưa cho Ma Kim và ngập ngừng nói:
- Đây, đệ hấp thụ đi, có lẽ ta quản lý bất....
Hắn hét vào mặt của Tử Nguyệt rồi giật lấy viên huyết tinh:
- Câm mồm!
Hắn lườm Tử Nguyệt một cái rồi quay sang kéo Ly Ly ôm vào lòng, đặt khối huyết tinh vào tay nàng:
- Mẹ hấp thụ thông qua vũ hồn đi. Con cần mẹ một tí.
Ma Kim kéo áo của mẫu thân xuống, hở ra bờ vai hao gầy, hắn liếm láp một vùng nhỏ ở cổ rồi sau đó cắn vào đấy. Ly Ly có chút giật mình, như một tia sét đi xuyên qua người nàng, nàng cố kiềm chế, giữ vững tinh thần để hấp thụ khối huyết tinh trên tay.
Cảm giác bây giờ thật khó tả, một luồng một đầu vào một đầu ra, nàng cảm nhận một hơi ấm đang chảy trong người, dẫu đã bị hút máu nhiều lần nhưng nàng vẫn nghiện trải nghiệm này.
No nê, hắn buông Ly Ly ra, quay mặt sang đối diện Tử Nguyệt, nghiêm túc tra hỏi:
- Bao lâu?
Tử Nguyệt ngáo ngơ:
- Hả?
Hắn quát lớn:
- Ta hỏi lọ âm dịch vừa nãy!
Tử Nguyệt vẫn cố gắng xoay sở:
- Chuyện gì qua để nó qua đi, chỉ là chút sai sót thôi mà, ngươi thử hai lọ còn lại xem.
Luồng sát khí lạnh lẽo lại xuất hiện. Tử Nguyệt sợ hãi, bỗng quỳ xuống, đưa hai ngón tay lên:
- Ta thề, ta đảm bảo hai lọ còn lại cực kỳ tinh khiết, ta lấy tính mạng ra đảm bảo. Nếu không hài lòng, ngươi có thể yêu cầu ta bất cứ việc gì, chết không chối từ.
Ma Kim bỡ ngỡ, hắn chỉ có chút tức giận, được đà lấn tới dọa nạt một tí thôi mà sao nàng ấy lại nghiêm túc đến thế. Hắn đành hạ giọng:
- Thôi, tỷ mau đứng lên đi, để đệ thử là được chứ gì.
Nói xong, Ma Kim vớ đại một lọ mở nắp ra, dùng hai ngón tay bịt mũi lại rồi từ từ để lại gần miệng, cẩn thận nhiễu xuống miệng một giọt....
"Cảm giác này..."