Sau ba năm cô độc giữa bốn bức tường, thai nhi đã đủ lớn, Ly Ly với vóc dáng tựa hồ một thiếu nữ đang đau đớn quằn quại trên giường. Tiếc thay căn phòng tăm tối này cách âm quá tốt, chẳng ai bên ngoài có thể nghe thấy. Mà dẫu vô tình nghe được đi chăng nữa, hiếm có ai đủ can đảm xông vào giúp đỡ nếu như không nhận được sự chấp thuận.
Vốn dĩ vài ngày trước đã có dấu hiệu chuyển dạ, Ly Ly cũng muốn nhờ cậy ai đó nhưng khi nghĩ về sự an toàn của đứa con trong bụng, nàng lại quyết định âm thầm chịu đựng.
Ly Ly ngây thơ đâu biết được khi lâm bồn thì cơn đau này tương đương với việc gãy hai mươi cái xương sườn cùng lúc, cũng như một chút sơ sẩy liền có thể ảnh hưởng tới tính mạng của cả hai mẹ con.
Sinh linh nhỏ bé trong nàng không ngoan ngoãn chờ đợi được chào đời bằng con đường thông thường, nó thật hấp tấp. Bằng một thứ sức mạnh quái thai, đứa trẻ lạnh lùng xé toạc bụng mẫu thân để chui ra.
Thứ cảm giác này, một người bẩm sinh cơ địa yếu đuối như Ly Ly há có thể chịu đựng nổi. Nàng rơi vào vô vọng rồi ngất đi khi còn chưa được thấy hình hài của thằng bé, chỉ vừa kịp lóe lên một chút tiếc nuối:
"Hài nhi, mẹ không thể gượng được nữa, mẹ xin lỗi!"
Vù.
Một luồng sát khí vô hình tựa như một cơn gió chết chóc bỗng lan tỏa khắp Địa Ngục, đến những cao thủ ngũ giai cũng phải rợn người.
Không lâu sau, Ly Ly dần dần khôi phục lại thần trí, tuy vậy cơ thể nàng lúc này đã hoàn toàn kiệt sức. Nàng cố gắng điều tiết hơi thở, mơ hồ nghĩ ngợi: "Ta liệu có còn sống?"
Ly Ly mơ hồ mở mắt, nhìn thấy ánh sáng mờ ảo nhàm chán từ ngọn đèn ma thạch phản chiếu trên trần, trong thoáng chốc còn tự hỏi bản thân đang làm gì.
Chợt bản năng người mẹ trỗi dậy, nàng vội gồng mình định thần, vừa rướn người ngó đầu xuống thì phát hiện có một đứa trẻ sơ sinh dễ thương đang nằm ngoan ngoãn ngậm chặt ti mình, hăng say bú sữa.
Bụng của nàng chẳng hiểu sao đã liền lại, thay vào đó là những vệt hoa văn đen tuyền hằn dọc khắp cơ thể và cũng chẳng còn sót lại tí huyết dịch nào ngoại trừ mấy vệt đã thấm đẫm trên ga giường.
Miệng đứa trẻ ngoài hôi mùi sữa ra còn thơm mùi máu.
Ly Ly dường như không kiềm được nỗi xúc động, giọt nước mắt của hạnh phúc sau bao năm cũng lăn dài trên gương mặt khả ái, nghẹn ngào thốt thành lời:
- Hài nhi, cuối cùng thì con cũng chịu chào đời!
.
.
Cửu Giai giới phân thành ba cõi, gọi là tam giới, bao gồm Thượng giới, Trung giới và Hạ giới.
Dù là nơi đâu thì cũng tồn tại những phàm nhân mang sức mạnh phi thường, được gọi là tu chân giả. Song song với đó, những loài sinh vật khác cũng được thiên địa ban cho sức mạnh vượt trội, tiến hóa trở thành yêu thú, thậm chí có thể hóa thành hình người, gọi là yêu nhân.
Ở Thượng giới, nơi hùng mạnh nhất trong tam giới, có ba đại thế lực nắm quyền. Phe tu tiên có Đỉnh Thần môn thiên uy, tu ma có Ma Sát giáo xưng bá, còn tu yêu có Cổ Động Yêu ngự trị.
.
Ly Ly là đứa con gái đầu lòng của ma vương Đồ Long Thiên nắm quyền tối cao Ma Sát giáo. Người mẹ quá cố của nàng là Ly Huyền, con gái rượu của Lạc Ma Sư, trưởng môn Ma La cốc, cũng là một tông môn tu ma có tiếng ở Thượng giới.
Ngày mà Ly Ly được sinh ra cũng là ngày Ly Huyền rời xa trần thế, chính vì lẽ đó, phụ thân thường lạnh nhạt với nàng. Lại bởi vì tính cách lẫn sức mạnh của Ly Ly khác hẳn so với cha mẹ, mặc dù mang trong mình dòng máu của ma vương nhưng nàng lại vô cùng nhân từ và có phần yếu đuối.
Lúc cảnh giới thăng lên nhị giai, nàng thậm chí không thể triệu hồi vũ hồn nên bị coi là nỗi ô uế của thế lực tu ma mạnh nhất Thượng giới.
Ly Ly không ưa máu tanh, tránh xa dục vọng nên dù đã gần bốn mươi tuổi, nàng vẫn chưa thể chạm tới tam giai, trong khi những đồng trang lứa với nàng đã đạt từ tứ giai trở lên.
Trên Thượng giới, ai ai cũng mỹ miều, nhan sắc của Ly Ly không ngoại lệ, thậm chí so ra còn hơn người khác một bậc. Nàng sở hữu một mái tóc xanh lam tuyệt đẹp được di truyền từ dòng họ bên ngoại. Tuy nhiên chắc do nàng kén "ăn" nên thân hình có chút nhỏ nhắn, mặc dù đã trưởng thành nhưng khéo chỉ cao bằng đứa trẻ mười bốn. Nếu bỏ qua tí "khuyết điểm" đó, dung mạo của nàng thừa sức khiến bao kẻ say mê, nhưng vì từ bé sống cùng đệ nhất mỹ nhân Mộng Dao nên nàng chẳng tự tin mấy về khía cạnh này.
Cuộc sống của nàng cũng không hẳn gian truân, vất vả, ít nhất với tư cách con gái của ma vương, không ai dám giở trò với nàng, chưa kể nàng còn có người ông ngoại hết mực cưng chiều.
Cứ nghĩ cuộc đời cứ thế bình thản trôi đi cho tới lúc thọ nguyên cạn kiệt, nhưng nào ngờ, một ngày nọ xuất hiện tin tức làm kinh động toàn Thượng giới, Ly Ly đã mang thai.
Đối với kẻ tu ma khác thì đây có thể là điều bình thường, thậm chí được coi là hỉ sự, tuy nhiên trường hợp người được phong là "tiên nữ tu ma" như Ly Ly thì ai cũng lấy làm lạ.
Nhiều kẻ trong giới tu ma nhân cơ hội này muốn gạt bỏ đi cái gai trong mắt là nàng nên đã cùng nhau kiến nghị lên ma vương ban lệnh trừng phạt.
Mặc dù thực chất Ly Ly vẫn là xử nữ chưa hề vướng bụi trần nhưng trong bụng nàng lại chứa đựng một sinh linh bé nhỏ.
Nàng nói chưa từng rung động tình duyên thì liệu có ai tin. Mộng Dao cô nương, người thân cận với nàng nhất, cố gắng đứng ra làm chứng cho sự trong trắng của muội muội bằng đặc kỹ của Hợp Hoan tông nhưng cũng bị phớt lờ.
Cuối cùng, Ly Ly bị kết tội, một tội lỗi chưa từng có tiền lệ với hình phạt chính là giam giữ ở Địa Ngục trong mười năm. Đương nhiên suốt khoảng thời gian này, không ai bên ngoài được phép thăm hỏi hay giúp đỡ nàng ấy.
Nói đến Địa Ngục, đây là hầm ngục của Ma Sát giáo, cũng là nơi sản xuất "dưỡng chất" nhiều nhất cho giới tu ma trên toàn cõi Thượng giới. Tình dục, tra tấn, giết chóc man rợ diễn ra ở nơi này từng giờ từng khắc. Dù nhiều giáo đồ coi đây là thiên đường tu luyện nhưng đối với tâm hồn thuần khiết của Ly Ly, đây quả là địa ngục khủng khiếp.
Nàng được xây một căn phòng riêng tách biệt, sống cô độc ở đấy, không dám bước ra ngoài, luôn nơm nớp lo sợ phải tận mắt chứng kiến những cảnh đẫm máu man rợ.
.
.
Khác hoàn toàn với mẹ nó, vừa sinh ra thì thằng bé đã mang trong mình cỗ sức mạnh lên đến nhị giai, xuất hiện vũ hồn là một con rồng màu đen, sát khí ngụt trời, tạm gọi là Hắc Long.
Đứa trẻ sở hữu đôi mắt có đồng tử đỏ rực còn giác mạc và củng mạc màu đen sậm kỳ bí, hiện tượng này chưa từng được miêu tả trong sử sách.
Tuy nhiên, đối với Ly Ly, dù như nào đi nữa thì đây vẫn là một đứa trẻ đáng yêu, nghe lời, nó chính là thiên thần bé nhỏ của riêng nàng.
- Hai má phúng phính này, con dễ thương quá à!!! Quý tử của mẹ!!!
Việc Ly Ly hạ sinh, những tồn tại dưới Địa Ngục đều phát giác nhưng tuyệt nhiên không một ai dám táy máy. Có kẻ đã mau chóng bẩm báo lên trên giáo phái nhưng ở phía đó vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mặc dù đứa trẻ này là nguyên nhân khiến cuộc sống mấy năm nay của nàng biến thành địa ngục, nhưng nàng không hề trách móc hay ghét bỏ nó tí nào. Ngược lại nàng đã ngóng trông nó chào đời từng ngày, từng ngày một, mà tính ra nó cũng thuộc dạng lì lợm, trốn trong bụng mẹ tận ba năm.
Âu yếm hài nhi trong vòng tay, nàng cảm thấy mình đã sống lại lần hai, lần này báo hiệu một tương lai tràn đầy hạnh phúc, hoặc đó chỉ là do nàng tự huyễn mà thôi.
Vì sinh ra đã mồ côi mẹ nên Ly Ly không biết thực hiện thiên chức như nào, nàng đành tự dựa vào bản năng cả ngày chỉ biết cho con bú sữa rồi chơi đùa, bồng bế đứa trẻ nghịch ngợm trong một căn phòng với tứ bề vây kín được vài phiến đá ma thạch chiếu ánh hồng quang u ám.
Cũng may, từ bé nàng được Mộng Dao cô nương nuôi dưỡng tận tình, nàng dùng những kiến thức đã học được truyền đạt lại cho đứa con của mình.
Nàng tập cho nó biết đi, biết nói, kể cho nó về những điều tốt đẹp mà nàng ấy đã gặp trong cuộc đời. Khoảng thời gian này đây, trong căn phòng ấy tràn ngập tiếng cười đùa hạnh phúc của hai mẹ con.
Ba tháng tuổi, đứa trẻ đã chập chững bước đi, tháng thứ tư đã bập bẹ nói những từ đơn giản. Khi vừa tròn một tuổi, nó đã phát triển ngang với dáng vóc năm tuổi.
Thằng bé lớn nhanh như thổi, được nuôi dưỡng bởi sữa và cả máu của mẹ nó, bắt đầu xin xỏ được bước ra khỏi phòng giam chật hẹp ấy.
- Mẹ ơi, đằng sau cánh cửa là gì vậy mẹ?
Những lúc như vậy, Ly Ly chỉ ậm ừ qua loa, trong đầu rối bời, có lẽ nàng đã lỡ quên mất sẽ phải dạy cho hài nhi về sự tàn nhẫn, những mặt ngang trái của thế giới rộng lớn ngoài kia, thứ mà chính bản thân nàng cũng đã và đang trốn tránh.
Nàng cứ nghĩ sẽ cùng con trai sống ở trong căn phòng này hết kỳ hạn rồi hai mẹ con về Ma La cốc sống an yên suốt đời. Ai mà ngờ đâu đứa trẻ lớn nhanh quá, lại còn hay tò mò về mọi thứ xung quanh.
.
Ly Ly là một người ghét máu tanh, nhưng sau khi sinh đứa trẻ ra, nó liên tục đòi "ăn", nàng sợ không đủ dưỡng chất để nuôi nó. Nếu như không có một viên huyết tinh thể cô nương lạ mặt dúi vào tay nàng khi nàng vừa vào Địa Ngục, khéo nàng còn chẳng thể tạm thời bình phục sau cơn thập tử nhất sinh kia.
Thế là mọi hôm khi con trai yên giấc, nàng lặng lẽ đi ra ngoài, tới xin những người cai quản Địa Ngục vài viên huyết tinh thể để bồi bổ, điều mà nàng chưa từng nghĩ sẽ phải làm trong đời.
Các cai ngục cũng không dám từ chối thỉnh cầu của nàng, bọn họ nhân cơ hội này hỏi thăm nàng về đứa nhỏ. Ly Ly biết nếu để lộ ra con trai mình bẩm sinh nhị giai thì chắc hẳn khoảng đời sau của nó sẽ bị ép phải bước lên con đường truy cầu quyền lực. Nàng mong muốn nó có thể tránh xa cái ác, sống vui vẻ, hạnh phúc bên nàng, đó là ước nguyện lớn nhất rồi.
Ly Ly đành giả vờ kể với cai ngục rằng bẩm sinh đứa trẻ cũng yếu đuối như nàng, chẳng hề có đặc điểm gì nổi trội. Nhưng đã bao giờ một đứa trẻ yếu đuối cần dưỡng chất nhiều như vậy đâu, các cai ngục trong lòng nảy sinh nhiều nghi hoặc. Lại thêm cái lần Ly Ly hạ sinh, căn phòng phát ra một luồng tà khí kinh thiên động địa.
Mặc dù nhiều lần các cai ngục lén lút tiếp cận căn phòng bí ẩn đấy nhưng mãi vẫn không có thu hoạch thêm được gì. Ngoài các tầng tầng lớp lớp pháp trận và bùa chú bảo vệ, họ còn cảm nhận được một sự tồn tại đáng sợ ở bên trong.
Căn phòng cách âm tuyệt đối, ngăn cản thấu thị, ngoại trừ Ly Ly, không ai có thể tùy tiện mở khóa.
.
Êm đềm thêm hai năm trôi qua, đứa trẻ giờ đây đã sở hữu vóc dáng ngang với thiếu niên độ tuổi mười lăm. Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, đứa trẻ nhiều lần đạt tới nhị giai sơ kỳ viên mãn, nhưng không thể nào đột phá lên trung kỳ, ma khí lõi cứ tăng đến mức cực hạn rồi lại hạ xuống. Cũng nhờ vậy mà các cai ngục bên ngoài không thể xác định được năng lực của thằng bé.
Một ngày nọ, khi hai mẹ con đang ngồi vẽ vời nguệch ngoạc ra giấy thì đứa trẻ bỗng ngẩng đầu, ngây ngô hỏi:
- Mẹ ơi, con gọi là gì vậy?
Ly Ly bỡ ngỡ đáp:
- Hả, con là hài nhi ngoan ngoãn của mẹ chứ là gì?
Dường như đó chẳng phải điều thằng bé mong muốn được hồi âm, nó lắc đầu nói:
- Không phải, ý con, cái này được gọi là cái bàn, cái kia là cái ghế, cái này là giường, cái hình này là con hạc. Thế còn con gọi là gì? Hay con gọi là con?
Vừa nói, nó vừa chỉ vào từng sự vật trong phòng và cả bức tranh.
Nàng im lặng suy nghĩ một lát rồi mỉm cười trả lời:
- Con tên là Ma Kim, còn mẹ tên là Ly Ly.
Nét mặt nó ngơ ngác:
- Tên?
Ly Ly ôn tồn giải thích:
- Tên là một cách chúng ta xưng hô với người khác, vì con là con của mẹ, nên con gọi ta là mẹ, nhưng với người khác, không sinh ra con, con xưng hô với họ bằng tên, mỗi người đều có một cái tên để phân biệt với người khác.
- Thế không có người nào tên là Ma Kim nữa hả mẹ?
- Ừm,... mẹ cũng không rõ, nhưng có một điều mẹ chắc chắn rằng, đây là Ma Kim duy nhất của mẹ.
- Thế còn cách xưng hô nào nữa không mẹ?
Cuộc trò chuyện hai mẹ con cứ thế tiếp nối cả buổi, đến khi Ma Kim gối đầu lên đùi của Ly Ly ngủ gục một cách ngon lành.
.
Ly Ly nhớ lại, trước cái ngày nàng mang thai, nàng đã có một giấc mộng khá kỳ quặc.
Ly Ly lõa thể, xung quanh tứ bề là mây trắng, phủ đầy ngay cả dưới chân nàng, nó mềm như lông vũ, mát rượi chứ không lạnh lẽo như tuyết.
Mặc dù không nhìn thấy mặt trời trốn ở đâu nhưng quang cảnh vẫn sáng như ban ngày.
Những cơn gió nhè nhẹ lướt qua vén nhẹ mái tóc đem lại cho nàng cảm giác vô cùng chân thật.
Bất chợt có một thiếu nữ từ hư vô xuất hiện và chậm rãi bước tới. Người ấy cũng lõa thể, sở hữu bộ tóc trắng sáng dài đến vô tận, mang vẻ đẹp vừa thuần khiết, vừa thần bí, nếu nhìn không kỹ, ngay lập tức sẽ bị nhầm lẫn với những đám mây xung quanh.
Tuy cùng là phận nữ nhi nhưng Ly Ly lại như say mê, đắm chìm vào nhan sắc của đối phương. Trong lúc nàng còn mơ màng thì mỹ nhân trước mặt ra lệnh bằng giọng quyền lực:
- Sau này, khi đứa trẻ hỏi tên của nó, hãy đặt cho nó cái tên Ma Kim, và khi ấy, hãy để cho nó làm bất cứ thứ gì nó muốn, đó sẽ là điều tốt nhất cho cả hai mẹ con.
Lúc Ly Ly vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn còn đang mãi ngắm dung nhan tuyệt trần kia, giai nhân ấy bất ngờ đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn, đó cũng là lúc nàng bừng tỉnh, vẫn nằm trên giường có chăn ấm nệm êm, bụng cảm thấy hơi khó chịu nhưng những thứ khác không hề có vấn đề gì.
Nàng ngại ngùng chẳng dám tâm sự chuyện tế nhị đó cho Mộng Dao tỷ tỷ, cơ mà ngờ đâu qua một thời gian, bụng nàng lại ngày càng to ra.
Nàng thậm chí quên béng đi cái tên Ma Kim, mãi cho tới khi thằng bé chủ động hỏi thì nàng mới sực nhớ lại chuyện quá khứ.
.
Quay trở lại với thực tại, thấy con trai đang ngủ say, Ly Ly lại lẳng lặng một mình đi ra ngoài để hấp thụ huyết tinh thể. Nhưng khi nàng vừa mở cửa, một giọng nói từ phía sau lưng khiến nàng giật mình sởn cả gai ốc:
- Mẹ cho Ma Kim theo với được không?