Quân tạm thời chưa thể mở miệng nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà rồi lại quay về với bóng dáng quen thuộc duy nhất.
Nguyệt ngầm hiểu, chậm rãi giải thích: "Quân, đã qua 300 năm rồi! Tôi đợi anh 300 năm rồi đó!" Rồi cô chỉ sang anh chàng Kỳ Lân đang sụt sịt lau nước mắt. "Anh ấy là một con kỳ lân, sau khi anh vừa đi ngủ thì tìm tới, đã đợi cùng tôi 300 năm nay đó. Nếu không có ảnh chắc tôi chán đến chết sau đó lại chán đến sống lại luôn quá!"
Nghe Nguyệt giải thích, Quân miễn cường nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười không rõ ràng lại có vài phần khó coi. Ba trăm năm dài đã làm cơ thể này hoen rỉ đến cực hạn, các cơ quan trong cơ thể hoàn toàn suy kiệt, nhưng nhờ có Nguyệt và anh mỗi ngày đều kiên trì xoa tay bóp chân, cậu mới thoát khỏi số phận bị biến thành người đá.
Cậu nhìn sang anh chàng Kỳ Lân bên cạnh Nguyệt, ánh mắt mang theo vẻ tò mò và dò hỏi.
Nguyệt vỗ đầu mình một cái: "300 năm rồi vẫn chưa biết tên anh. Anh tên gì á?"
Anh chàng Kỳ Lân hít mũi một cái, cúi đầu rũ mắt. Quanh thân anh hiện lên một làn sương mờ nhạt. Sau khi làn sương tản đi, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một con vật giống ngựa mà lại có đầu rồng, giữa trán mọc lên một cái sừng, trên thân cũng có vảy. Nó có đôi mắt to, và phần đuôi vừa dài vừa xù xù, trông thật mềm mại.
Con Kỳ Lân đứng im nhìn Quân một lúc, sau đó chậm rãi cúi đầu, cái sừng to lớn gần như chạm xuống đất. Nó mở miệng: "Quân thượng."
Vì thời gian nằm liệt giường quá lâu, Quân vẫn chưa thể nói được nên hiện tại chỉ có thể dựa vào ánh mắt truyền đạt. Có điều cậu cũng không thể nói chuyện bằng cách này, nên chỉ đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Nguyệt.
"Anh đừng cúi đầu nữa."
Con Kỳ Lân nói: "Quân thượng, xin hãy ban cho thần một cái tên."
"…." Quân im lặng, không phải là vì cậu nghĩ không ra cái tên mà là cậu không nói được.
"Quân, chúng ta giao tiếp bằng mắt đi!" Nguyệt cam đoan. "Tôi sẽ đoán được mà."
Quân nhìn vào đôi mắt xanh thẫm nghiêm túc mà thành kính của con Kỳ Lân.
"Mục?" Nguyệt hỏi lại. "Kính? Hay Viễn?"
Quân hơi nhíu mày, đều không phải.
"L… Long Nhãn? Hay là Long Đầu?"
Cái gì vậy chứ? Nguyệt, em nghiêm túc một chút đi. Quân vẫn nhíu mày, ánh mắt chuyển sang phía phòng tắm, đúng hơn là thứ bên trong căn phòng.
"Môn? C… Cửa sổ tâm hồn?"
Nguyệt à, chúng ta đang đặt tên có được không? Không phải chơi đoán chữ. Nhìn mặt của Kỳ Lân đi, nó chuyển từ màu trắng tuyết sang màu đen thùi rồi kìa.
"Thấy nó sai sai sao á?" Nguyệt nói xong cũng thấy cái tên này sai quá sai à. "Bên trong phòng tắm sao? Trong đó có bồn tắm, còn có nước, có… gương?"
Lông mày của Quân giãn ra một chút, sau đó là nhíu lại.
"Gần đúng, gương… kính? Không phải." Nguyệt lơ đãng quay đầu nhìn về phía Kỳ Lân. "A!? Cảnh! Cảnh đúng không? Đồng âm với từ kính, có nghĩa là phong cảnh*?. Trong câu 'Vân tể yên tiêu cộng diểu mang, nhất loan phong cảnh tiếp hồng hoang**' đúng không?"
Lông mày của Quân giãn ra, nhưng cậu vẫn nhìn Nguyệt một chút sau đó lại nhìn con Kỳ Lân chằm chằm.
"Cảnh trong 'Nhân gian mộng cảnh phó yên vân***', lại lấy chữ Kỳ trong Kỳ lân, thành Cảnh Kỳ!" Lần này nghe Nguyệt khẳng định, Quân lại nở ra nụ cười cứng nhắc đó.
"Quân nói, từ này tên anh sẽ là Cảnh Kỳ." Nguyệt thay Quân nói với Kỳ Lân, bây giờ là Cảnh Kỳ. Sau đó Nguyệt chêm thêm một câu, lần này Quân có thể thề với trời là câu này không phải là ý của anh. "Nhũ danh là Kỳ Kỳ!"
"Tạ quân ban tên." Cảnh Kỳ nói, sau đó mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. "…hả?"
***
Để việc trị liệu diễn ra thuận lợi, Thậm chí Cảnh Kỳ còn thuê hẳn một bác sĩ trị liệu đến cho cậu, nhưng anh từ chối việc đưa cậu vào bệnh viện.
Đùa sao? Nơi đâu có Hỗn Độn khí nhiều như nơi này chứ? Phải có nhiều Hỗn Độn khí thì cơ thể của Quân mới có thể khôi phục lại nhanh chóng chứ!
Một tháng sau, Quân đã có thể nói được những câu đơn, có thể chuyển động bàn tay và ngón tay nhưng muốn hoạt động lại như bình thường thì còn phải kiên trì thêm một thời gian khá lâu nữa. Dù gì thì suốt 300 năm, cậu đã không hề cử động chút nào. Chỉ dựa vào việc xoa bóp của Nguyệt và Cảnh Kỳ thì chưa đủ bởi cơ thể một người đâu chỉ bao gồm những thứ này.
Mới có 300 năm mà cơ thể cậu đã đến tình trạng này, thật không thể hiểu các vị thần tiên khi xưa mỗi lần bế quan một cái là trăm năm ngàn năm làm sao sống nổi luôn nữa? Quân vừa cảm thán vừa chậm rãi luyện tập trị liệu hồi phục chức năng.
Chỉ việc làm cho cơ thể rỉ sắt này đứng lên thôi đã đủ để Quân đau đến mặt mày trắng bệch. Ba trăm năm dài dằng dặc đã làm cho cơ thể thoái hóa đến cực hạn, chưa nhắc tới các cơ quan suy kiệt hay không tiện cử động, chỉ riêng một việc đơn giản là ăn cơm, thậm chí là ăn thức ăn lỏng do Cảnh Kỳ đặc biệt mua về, Quân đã phải hết ăn rồi lại nôn, rồi lại ăn, rồi lại nôn mới có thể thích ứng được.
Trong khoảng thời gian này, cả Nguyệt lẫn Cảnh Kỳ đều không hề hé miệng về những chuyện xảy ra sau khi Quân ngủ. Họ chỉ kể cho cậu nghe về thế giới hiện đại bên ngoài, như thể họ không có đủ dũng khí để nói ra mà đang chờ cậu tự mình tìm sự thật về những chuyện quá khứ đó.
Quá trình phục hồi của Quân diễn ra rất nhanh chóng, nhanh hơn nhiều so với bất kỳ bệnh nhân nào từng là người thực vật lâu ngày mới tỉnh lại, đó là nếu họ có thể ngủ một giấc đến 300 năm. Nhưng quá trình này là Nguyệt và Cảnh Kỳ đau lòng gần chết. Nhìn cậu cắn răng làm kiên trì trị liệu đến mức mặt mày trắng bệnh, thậm chí đi ngủ thôi cũng khiến lưng áo ướt đẫm mồ hôi vì đau, thậm chí bác sĩ đó còn khâm phục nghị lực của một cậu bé 5 tuổi như cậu.
Không phụ sự vất vả của Quân, chỉ sau hơn nửa năm, cậu đã có thể đi lại bình thường, giao tiếp ổn thỏa, tuy thức ăn vẫn là đồ ăn mềm và dễ tiêu hóa nhưng đã không còn nôn đến chết lên chết xuống như trước kia nữa.
Tiễn bác sĩ trị liệu rời đi, Quân thật muốn nhảy cẫng lên. Ôi, từ bao giờ mà việc di chuyển không gây ra đau đớn nào lại sung sướng đến như vậy chứ? Cậu vô cùng nhớ nhung cái khoảng thời gian trước đây, muốn đi đâu thì đi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn nhún nhảy bay múa kiểu gì cũng được hết ráo.
Mà việc đầu tiên Quân làm khi cơ thể này khôi phục chính là lao mình vào ôm cái đuôi của Cảnh Kỳ. Mềm quá đi! Ấm nữa! Ôi hạnh phúc!
Cảnh Kỳ ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cho cậu chơi đùa chán chê với cái đuôi của mình đến mức nó hơi rối xù lên.
"Quân, anh muốn trở về nơi đó không?" Nguyệt hỏi, khiến Quân đang trầm mê trong đám lông xù ngẩng đầu lên.
"Nơi đó… sao?" Quân hỏi lại, có vẻ lơ đễnh, nhưng trong đôi mắt lại chìm trong màu xám tro bi thương. "Nơi đó còn ai sao?"
"…." Cả không gian như đọng lại, chẳng có lấy một âm thanh trả lời cậu.
"Thôi, xin lỗi." Quân thở dài, sau đó cười buồn. "Đi chứ."
Nguyệt lấy ra một mảnh giấy màu đen từ trong túi, đưa cho Quân. Mảnh bùa cỡ lòng bàn tay, hình bát giác, bên trên còn tràn đầy phù văn ngoằn ngoèo, thoạt nhìn rất là kỳ lạ. Nó là Âm phù, người dùng nó để di chuyển giữa nơi đó và Nhân giới.
Nguyệt lo lắng nhìn Quân, nhưng cậu không có hành động nào, chỉ cầm tay của cô, tay còn lại đặt lên lớp vảy trên người Cảnh Kỳ. Cậu khẽ lẩm bẩm một thứ tựa như một câu thần chú, sau đó, trước mắt họ xuất hiện một chấm đen, chấm đen này xoay tròn trong không trung rồi đột ngột nổ tung như một quả pháo. Quân cảm giác bản thân bị kéo vào vụ nổ, sau đó cảm giác không trọng lực truyền đến. Ngay lúc Quân kịp hồi lại tinh thần thì ai đó bị văng ra ngoài, té lộn nhào xuống đất.
"Trời đất ơi…." Cậu nghe Cảnh Kỳ răng rên rỉ, rồi phì cười. Cái Âm phù quỷ quái này đã bị vô số người nguyền rủa 18 đời tổ tông từ lâu lâu lắm rồi.
*****
*Ở thời kỳ Hậu Lê (Đàng ngoài – Đàng trong), chữ Hán vẫn rất phổ biến. Nguyệt đang sử dụng chữ Hán bởi vì Quân mới tỉnh lại sau 300 năm.
**Vân tể yên tiêu cộng diểu mang, nhất loan phong cảnh tiếp hồng hoang: Mây tạnh, mây tan trong cõi mênh mông bát ngát, một vùng phong cảnh tiếp liền với cõi rộng lớn. [Trích 'Đông hồ ấn nguyệt' của Mạc Thiên Tích]
***Nhân gian mộng cảnh phó yên vân: Cõi đời là cảnh mộng, phó mặc mây khói. [Trích 'Thành trung hữu cảm ký trình đồng chí' của Nguyễn Phi Khanh]