Đã hai tháng rồi ở An Huy không có mưa, điều này khiến cho người dân tại đây vô cùng ngạc nhiên. Trước giờ, mọi người đã quen sống với cái lạnh mát mẻ, đột ngột chuyển sang tiết trời như thế này, quả thực là khó có ai chịu nổi. Nước toàn phải lấy từ con sông sắp cạn kiệt kia, và vận chuyển từ nơi khác đến, hoặc các giếng nước sâu thẩm đã lâu không ai dùng.
Điều này làm cho Lưu Vũ vô cùng bận lòng.
Cậu là con một của tổng đốc (1) ở An Huy và một nghệ sĩ hí kịch nổi tiếng khắp Hoa Hạ (2), việc sau này phải gánh vác tránh nhiệm của phụ thân mẫu thân là điều không thể tránh khỏi. Thế nên, Lưu Vũ đã có tính tự lập từ sớm, năm mười lăm tuổi là đã theo phụ thân xem xét công văn, chính sự, quản lí An Huy. Chuyện hán hạn này cũng phải giúp phụ thân suy nghĩ, tìm cách giải quyết tốt nhất. Để rồi sau này, khi kế nghiệp phụ thân, có thể dễ dàng nhớ lại những gì mình đã học và trải qua, tiếp tục trông coi nơi này cho thật tốt.
"Ế, phụ thân, con chợt nhớ ra, chẳng phải lúc xưa người dân cũng từng bị hán hạn một trận khủng khiếp sao? Lúc đó bọn họ đã làm sao vậy?"
Lưu Vũ đang xem lại sử sách trong thư phòng, chợt nghĩ tới về một chuyện mình từng đọc được, hỏi thử phụ thân mình. Ông Lưu đang ngồi kiểm tra giấy tờ, nghe cậu nói vậy thì thở dài: "Đó cũng là một chuyện khá lâu rồi. Khi ấy, người dân đã tổ chức một lễ cầu mưa, cầu mong vị thần trên cao kia có thể đưa mưa về lại An Huy."
"Trời ạ, đơn giản thế mà con cũng chả nghĩ ra.", Lưu Vũ đóng sách lại, vui vẻ mỉm cười nói: "Vậy thì chúng ta cũng làm lễ cầu mưa đi, mặc dù có lẽ không khả thi lắm, nhưng ít nhiều gì chúng ta cũng có thể an ủi được người dân. Trong sử sách cũng đã thành công rồi, phải không ạ?"
"Đúng thế. Ta cũng không phải chưa nghĩ tới chuyện này. Chỉ là chúng ta cần phải tìm người múa vũ điệu cầu mưa.", ông Lưu cũng đặt giấy tờ xuống, nhìn vào Lưu Vũ. Cậu nghe vậy thì có chút bất ngờ, nói: "Hể? Vũ điệu cầu mưa? À, nếu vậy thì để cho con múa cũng được ạ."
Ông Lưu nghe vậy thì im lặng chốc lát, rồi buông một câu: "Con đi hỏi mẫu thân con đi."
.....
"Vũ điệu cầu mưa rất khó. Nó yêu cầu người múa thể hiện được sự uyển chuyển khéo léo đồng thời mạnh mẽ dứt khoát. Chưa kể, còn phải kết hợp với sử dụng kiếm và quạt cùng lúc, quần áo cũng rất nhiều chi tiết khác nhau và hơi nặng. Chung quy lại thì vũ điệu cầu mưa này ít người nhảy được."
Lưu phu nhân là một nghệ sĩ hí khúc nổi tiếng, ngoài việc là đệ tử truyền thừa của Hoàng Mai hí (3) ra, bà còn từng học về nhiều hình thức nghệ thuật và nhạc cụ khác nhau, danh tiếng lan rộng. Nay vẫn thỉnh thoảng đi biển diễn ở quanh vùng Hoa Đông (4), cũng coi như thú vui đi du lịch đây đó.
Lưu Vũ bởi vậy nên từ nhỏ đã tiếp xúc và vô cùng yêu thích âm nhạc, rất giỏi trong mảng vũ đạo và hí khúc, cơ thể còn dẻo dai hơn cả nữ nhân, cũng rất được người khác mến mộ. Cậu cảm thấy, nếu như vũ điệu cầu mưa này đã khó thế, ít người làm được, vậy thì mình cũng có thể thử sức xem sao, biết đâu thành công.
"Mẫu thân, vậy bây giờ có ai từng học và biết vũ điệu cầu mưa không ạ?"
Lưu Vũ nóng lòng hỏi, nghiêng người về phía Lưu phu nhân ở trên đài. Nãy giờ, bà vẫn đang vừa múa vừa nói chuyện với Lưu Vũ.
"Vũ điệu cầu mưa đã thất truyền từ lâu, quyển sách ghi về nó cũng chỉ được truyền từ sư phụ qua đồ đệ, không biết đã mấy giáp rồi. May mắn là, sư phụ của ta đã nhận quyển sách ấy từ thái sư phụ, nay vẫn để trong rương đồ."
Lưu Vũ nghe mẫu thân mình nói vậy liền cao hứng lên, bộ dạng như muốn đi lên đài kéo bà xuống, nói nhanh: "Vậy chúng ta đi lấy đi. Nếu con học được thì có thể múa trong lễ cầu mưa, An Huy chúng ta như vậy sẽ không còn hạn hán nữa!"
Lưu phu nhân nghe thế thì dừng múa, phẩy quạt, mỉm cười bước xuống, ôn nhu nói: "Được, chúng ta đi lấy. Chỉ có điều...", chợt bà ngập ngừng không nói nữa. Lưu Vũ đang đỡ bà xuống đài, thấy vậy liền hỏi: "Mẫu thân, sao vậy ạ?"
Lưu phu nhân thở dài, vuốt nhẹ đầu Lưu Vũ, nói: "Chỉ là, vũ điệu cầu mưa này, với thực lực của con hiện giờ, học được là một chuyện chắc chắn, nhưng tìm được một nam nhân cũng có thể múa như con để làm bạn nhảy, thì có thể là không được."
Thật ra, khả năng nhảy múa của Lưu Vũ bây giờ có thể nói là không chê vào đâu được, cứ đến các lễ hội hàng năm của các tỉnh thì kiểu gì cũng sẽ có ba lá thư mời gửi đến gia đình cậu. Một lá gửi đến phụ thân cậu - tổng đốc của An Huy, một lá gửi đến mẫu thân cậu - nghệ sĩ hí kịch nổi tiếng, và một lá gửi đến cậu - vũ công trẻ tuổi đầy tiềm năng.
Việc tìm ra một người có thể theo kịp Lưu Vũ là rất khó, tính đến nay cậu hai mươi tuổi, đã học vũ đạo từ năm bốn tuổi, đến nay đã mười sáu năm trời, chưa kể lại còn có mẫu thân hỗ trợ. Khắp cả Hoa Đông, nếu có ai làm bạn nhảy được, thì cũng chưa chắc người đó đã đồng ý, nói chi tìm ra cả Hoa Hạ. Lưu phu nhân nghĩ như thế.
Nhưng Lưu Vũ lại lạc quan cho rằng bản thân mình cũng chỉ là học mười sáu năm, nếu có ai tuổi đời lớn hơn mình, há chẳng phải học mười bảy, mười tám, thậm chí hai mươi mốt năm sao? Vậy thì chắc chắn người đó cũng chả kém gì mình mấy, tính khí ắt hẳn cũng rất tốt, nếu mình thành tâm thành ý mời thì hẳn là người ấy sẽ đồng ý cùng mình múa vũ điệu cầu mưa. Không cần lo lắng quá nhiều.
Lưu Vũ liền nở một nụ cười tươi, nói với Lưu phu nhân: "Người đừng lo lắng quá. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra được người đó thôi ạ. Nào, chúng ta mau đi lấy quyển sách ghi cách thức của vũ điệu cầu mưa đi!!"
-------Chú thích của Tác giả-------
(1) Tổng đốc (chữ Hán: 總督): là một chức quan của chế độ phong kiến trao cho viên quan đứng đầu một tỉnh lớn hoặc một vùng hành chính gồm nhiều tỉnh thành.
(2) Hoa Hạ (chữ hán: 华夏): là tên gọi cũ của Trung Quốc, bắt nguồn từ nơi tổ tiên dân tộc Trung Hoa sinh sống, là núi Hoa và sông Hạ (nay là sông Hán Thủy)
(3) Hoàng Mai Hí (chữ hán: 黄梅戏): còn gọi là Hoàng mai điệu, là một loại kịch vui của địa phương, lưu hành ở các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô,....
(4) Hoa Đông (chữ hán: 华东 hoặc 華東): là từ dùng để chỉ khu vực miền Đông Trung Quốc. Đây là khu vực đồng bằng châu thổ của sông Dương Tử.
-------Nhắn nhủ của Tác giả-------
Đại Gia Hảo! Chào tất cả mọi người!! Cảm ơn đã đọc cái fanfic tự sìn couple của tôi
Thật ra lúc tôi viết cái này là đã xong trước Chung kết Sáng tạo doanh 2021, nhưng tôi đã chọn cài giờ đăng vào lúc Chung kết bắt đầu. Nếu như Lưu Vũ thuận lợi C vị xuất đạo thì tôi sẽ đăng tải cả chương 2 vào tối nay khi Chung kết kết thúc. Còn nếu không thì có lẽ là tới ngày mai hoặc tuần sau.
Fanfic này chủ yếu tôi viết là để tự ảo tưởng với cái viễn cảnh hai anh về chung một nhà, thế nên là nếu đọc được thì tôi mừng lắm, còn không đọc được thì thôi, mời ra ngoài, không cần đấu đá nhau chi cho khổ.
Một lần nữa, cảm ơn vì đã đọc <