Tích Nhân ngồi trên ghế lớn trong sảnh của Bạch gia , tay chống cằm vẻ mặt chán chường nhưng đôi mắt đầy sự kiêu ngạo , khó thuần.
Nhưng trong nội tâm cô ta đang điên cuồng hò hét hơn ai hết.
Cô ta không nghĩ cô làm vậy thật đến thẳng nhà nhân vật gọi là 'nữ chính tương lai ' của thế giới rồi ngồi đó bàn chuyện với Bạch gia chủ.
Bên này, Lạc Y Tịnh không chút kiêu ngạo, siêu nịnh hay tự ti ngồi trước mặt gia chủ Bạch gia. Cô tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười dịu dàng như hình tượng trước giờ :
"Cô là người đã gửi bức thư ấy." gia chủ Bạch gia- Bạch Chấn Hào nghiêm nghị nhìn cô gái trước mặt. Ông không khỏi ngỡ ngàng cứ nghĩ người gửi lá thư đó là kẻ tai to mặt lớn hay gì đó nhưng trước mặt ông là một cô gái nhìn rất trẻ và vô cùng xinh đẹp.
"Đúng vậy." Cô vẫn mỉm cười.Bên cạnh cô, Tích Nhân nghe lá thư gì đó thì nghi hoặc ẩn ý đưa mắt nhìn cô. Cô không thèm để ý đến cô ta chỉ nói chuyện với Bạch Chấn Hào một lúc rồi không ai biết cả hai đạt được định ước gì mà ông thế nhưng cho cả hai ở lại .
Đến khi được đưa đến căn phòng dành cho khách sang trọng, Tích Nhân mới ngỡ ngàng nói:
"Nè! cô đã làm gì thế?" Làm thế nào mà có thể ở lại đây.
"Tin mật của đối thủ." Cô nhẹ nhàng phun ra một câu.
"Hả?" cô ta khó hiếu sau đó nhìn nụ cười đầy ẩn ý kia của cô liền hiểu ra trợn tròn đôi mắt hổ phách của mình nhìn cô.
Cô không đáp lại chỉ bảo cô ta thu dọn đồ đạc lại đi.
Chuyện mà cô đã làm đó là sao chép lấy tài liệu đấu thầu dự án mới nhất của đối thủ Bạch Thị . Cô đã làm nó trong lúc nói chuyện với cô ta bằng cách xâm nhập vào hệ thống vận chuyển của họ và nhanh gọn trong vài phút nên cô mới có tự tin đến đây . Sau đó, cô và gia chủ Bạch gia đã hợp tác với nhau , cô bảo chỉ cần chỗ ở còn ông ta chỉ cần cô hỗ trợ trong công việc. Thoả thuận thành công.
Còn về đứa con gái mang danh nữ chính kia cô sẽ từ từ xem xét sau.
Cô đi ra khỏi phòng , theo chỉ dẫn của người hầu đến hoa viên của bạch Gia. Nơi này trồng rất nhiều loài hoa chủ yếu là hoa hướng dương rực rỡ như ánh mặt trời kia.
Bỗng cô nghĩ tới có người từng nói với cô rằng cô giống chúng những đoá hướng dương rực rỡ này. Lúc đó, cô chỉ cười cho qua bởi vì cô biết cô chỉ mang vẻ ngoài như thế mà thôi thật chất bên trong cô là gốc rễ đen tối và dơ bẩn của nó nơi ánh sáng không bao giờ chíu vào được.
Lạc Y Tịnh không như vẻ ngoài của mình.Tích Nhân từng nói nếu đôi mắt như trong veo không nhiễm bụi trần kia ôn nhu nhìn vào ai đó không phải cô đang yêu thích họ mà là đang tính kế kẻ đó. Từng dính đầy máu tươi và hận thù để mưu lợi cho bản thân. Cô sẽ lợi dụng bất kì thứ gì có thể để hoàn thành mục đích của bản thân. Là chuẩn mục của ác quỷ đen tối mang mặt nạ thiên thần vô hại. Đến hiện tại, cô đang lạc lối trong chính con đường mình đã chọn không thể phân biệt được.
Đứng một hồi lâu, cô bỗng lạc vào những kí ức cũ, những kí ức tưởng chừng như phai mờ về sự tồn tại lúc đầu của mình, rồi nở nụ cười bi thương không nên có trên khuôn mặt của mình.
Ở đằng xa, một nam nhân đứng trong lối góc tối không rõ khuôn mặt nhìn nữ nhân tóc vàng đứng giữa bụi hoa hướng dương rực rỡ kia đến ngẩn người ra.
Chạm phải một nụ cười
Men say một kiếp người
Có lẽ chỉ đơn giản thế thôi. Lạc Y Tịnh có lẽ sẽ mãi không biết nhiều lúc chỉ là cái nhìn thoáng qua cũng đủ thay đổi số phận một người.
Cô bỗng nhíu mày lại quay sang nơi có ánh mắt đang nhìn về phía mình:
"Ai ở đó?"
Từ trong góc tối, nam nhân đi ra đến khi ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt của đối phương ,cô cau mày nhẹ rồi thả lỏng ra.
"Anh là...?" xuất hiện ở đây tự do như vậy chắc hẳn rất quen thuộc với Bạch gia.
"Tôi là Bạch Tử Khiêm . Không biết cô là?" Hắn không biết từ khi nào nhà hắn xuất hiện thêm một người nữa .
Bạch Tử Khiêm? Đại thiếu gia Bạch gia? Con trai nuôi của Bạch Chấn Hào. không phải theo thăm dò hắn đang ở nước ngoài sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Tuy nghi hoặc nhưng cô không để lộ ra nửa điểm trên khuôn mặt chỉ mỉm cười ôn hòa:
"Thì ra là Bạch gia đại thiếu, hân hạnh! Tôi là Lạc Y Tịnh"
" Rất vui được gặp, Lạc Y Tịnh tiểu thư." ưu nhã mà ôn hoà chào đáp lại cô. Lạc Y Tịnh sao? Cái tên rất hợp với cô .
END.
Để lại một like (bình chọn) và bình luận ý kiến để tác giả có thêm động lực ra tiếp truyện.