Ta đang là ở trong phủ đệ của ta uống trà nhắm mắt dưỡng thần, từ xa liền thấy được khí tức của sư muội ta ngoài phủ.
Nàng không có bất cứ cái gì gọi là thùy mị thục nữ mà một muội tử nên có cả, thẳng chân đá tung cửa của ta phủ đệ, lớn tiếng cao hứng hướng ta phi đến: "Hàn Nguyệt sư huynh! Ngươi vì cái gì cả ngày đều ở phủ đệ không ra ngoài a! Mau mau cùng ta lên Nhân giới chơi một chuyến đi!"
À phải rồi... đối nàng đi "chơi" đều là tìm nàng thê tử, nào có thật HẢO để tâm vị sư huynh này?
Ta còn nhớ kĩ, hai mươi năm trước ta lên Nhân giới cùng nàng, nàng là đi uống trà với các vị khuê nữ đâu? Bỏ ta tự sinh tự diệt?
Ta lúc đó còn bị sư phụ phong bế tám phần pháp lực do làm bể cái chậu hoa lan của y, xém chút nữa đã bị một tu sĩ chặt đứt một tay...
Ta từ đó liền trốn trong phủ đệ, nửa bước cũng không ra.
Mới hai tuần trước ta còn lỡ giẫm nát cây dược mà sư phụ trồng ba trăm năm ra hoa một lần, y liền phong bế ta cái này bảy phần tu vi, giờ chẳng khác nào tu sĩ Kết Đan đâu?
"Ta chính là không đi! Còn ngươi nữa, Điệp Diễm sư muội, ngươi chính là không thể ăn mặc cái gì thục nữ một chút a? Ngươi nhìn khắp lục giới, có ai nữ tu lại xuyên giáp như ngươi?"
Ta thực là không hiểu nổi, đi khắp lục giới chính là không ai giống sư muội ta, cho dù là ma tu hay kiếm tu. Mặt thì diễm lệ, lại thuộc kiểu mị hoặc câu nhân, dáng người đầy đủ, thon gọn, nhưng nàng lại là khí lực có thể bóp chết ta, còn cần phải cao hơn ta một cái đầu a. Ăn mặc thật sự là không giống người thường, chính là mặc áo giáp rồi mới xuyên ngoại bào, tà áo cũng bị nàng cắt cho đến đầu gối, không biết là kiểu ăn mặc từ đâu ra...
Nhưng nàng nào chịu buông tha ta? Hết mè nheo rồi lái sang dụ dỗ làm trò đủ kiểu, ta đều là bơ nàng.
Đến cả giữa trưa rồi, nàng nhìn ta, giọng đe doạ lại có chút hơi khàn: "Ngươi có đi hay không?!"
Ta định là nói cái từ chối nhưng trên trời lại "Sấm sét giữa trời quang"... Ta biết... ta tránh không khỏi cái này cốt truyện...
************
Điệp Diễm • tam sư muội: Ta được lên sàn nha~!
Ma tôn: Thật sự là bị ngươi tại hại chết...
************
Đến Nhân giới.
Lần cuối ta đến, nơi này chính là loạn, nhưng bây giờ có chút khác, náo nhiệt, sôi nổi hơn trước nhiều.
...Ta nói, không quá hai chén trà... tam sư muội nàng chính là có sắc mà quên đi cái này nhị sư huynh của nàng! Ta chính là bây giờ phải tự sinh tự diệt trong khi bị phong bế bảy phần cái tu vi đâu...
Ta ngẫm một chút, chắc hẳn sắp hết phần truyện của ma tôn ta rồi.
Hai mươi năm trước chính là cái tên thụ gì gì đó đã đúng như cốt truyện, giúp một người xa lạ là ta đây mà không hề biết rằng ta là ma tu. Nhưng không giống ở chổ là, ta không có bất luận cái gì đối y rung động.
Bây giờ theo cái kia cốt truyện ta liền đi đột nhập vào cái gì Sơn Thụy tông môn mà ta còn không biết đây là cái gì tu môn?
Nhưng là ý trời, ta không biết cái đó tông môn nằm ở đâu, đi đại vẫn là đến được. Còn vô cùng quang minh chính đại bước vào, à không, đúng hơn là xung quanh không một bóng người để áp ta đuổi giết... Thật CMN phi lý! Cái này chính là cái gì tông phái nhất nhì Tiên giới như cái kia tiểu thuyết đâu? Tuần tra đâu? Hay kết giới bị hỏng? Ai... An ninh cái này cần hảo hảo đốc thúc lại đi...
Vi diệu hơn chính là, ta không nhớ nổi mặt tên thụ kia, bắt đại người cũng đúng.
Thật sự lão thiên gia đã sắp xếp hết đâu vào đó rồi a...