Chereads / hya / Chapter 94 - 104

Chapter 94 - 104

Chương 104 TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (6)

Đôi giày màu hồng công chúa chợt xuất hiện trong tầm mắt Tô Thâm Tuyết, một tiếng thở dài cũng theo đỉnh đầu truyền đến.

"Đây đúng là một phương thức tạm biệt kỳ lạ."

Tô Thâm Tuyết cúi đầu.

Theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ, bóng dáng ba người bên trong gian phòng cũng được phản chiếu rõ rệt trên sàn nhà: Người phụ nữ đang ngồi bệt trên đất, một người đàn ông đứng thẳng, tay cầm súng, họng súng chĩa thẳng về phía một người đàn ông khác đang nửa ngồi trước mặt người phụ nữ.

Lục Kiêu Dương dịu dàng khẽ nói: "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi."

Một giọt nước mắt chợt tràn khỏi hàng mi.

Người đàn ông đang khom người hơi cúi thấp xuống một chút, để cằm mình từ từ kề sát lại gần trán của người phụ nữ. Nhưng đúng lúc này, khẩu súng trong tay người đàn ông đang đứng lại vung lên thật mạnh.

Lục Kiêu Dương, câm miệng đi, Lục Kiêu Dương, đi mau! Tô Thâm Tuyết nôn nóng thầm gào thét trong lòng.

"Mang theo hộ chiếu của cậu rồi cút khỏi nơi này đi, tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi." Cô lạnh giọng nói, "Trò chơi 'Kết bạn' đã không còn thú vị nữa…"

"Thủ tướng nói rất đúng. Quả thật tôi đã từng hẹn hò với một cô gái tên Rebecca." Lục Kiêu Dương ngắt lời cô, "Tôi đã cùng cô ấy đi xem một buổi concert. Tôi nghĩ mọi chuyện cũng giống như những lời ngài Thủ tướng vừa kể. Đúng là cô ấy đã tặng tôi một chiếc đồng hồ đắt tiền. Tuy nhiên, sự thật là, chỉ vì cãi nhau với bạn trai nên Rebecca mới cố tình hẹn hò với tôi để khiêu khích bạn trai mình mà thôi."

"Nữ hoàng không cần cảm thấy mất mặt thay tôi. Dù sao thì Rebecca cũng không phải mẫu phụ nữ tôi thích." Anh cười khẽ, "Nói cũng buồn cười, mãi đến năm hai mươi ba tuổi, Lục Kiêu Dương tôi mới thật sự hiểu ra mình thích mẫu phụ nữ như thế nào."

"Nữ hoàng bệ hạ, cô có muốn biết mẫu phụ nữ mà tôi thích là như thế nào không?"

"Không muốn biết." Cô cao giọng đáp, đôi mắt vẫn dán chặt vào khẩu súng đang nhắm thẳng về phía Lục Kiêu Dương. Tuy đến lúc này, nó vẫn không nhúc nhích, nhưng đã nằm trong trạng thái lên nòng từ lâu, có thể bóp cò bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.

Mẹ, xin hãy giúp con với, giúp con khiến Lục Kiêu Dương im lặng đi!

Ấy vậy mà, giọng nói của Lục Kiêu Dương vẫn không ngừng giội xuống từ đỉnh đầu cô.

Anh nói: "Không phải trước đó Nữ hoàng còn thắc mắc, làm thế nào mà tôi có thể vẽ được khi cô đứng ở bên kia tấm rèm kia sao?" Sau đó anh lại cười tiếp lời: "Chỉ cần là người đàn ông đã từng ôm ảo tưởng với một người phụ nữ trong suốt một khoảng thời gian dài, chắc chắn sẽ hiểu rõ điều này."

"Dáng vẻ khi cô mặc chiếc áo sơ mi trắng kia quả thật giống hệt như trong tưởng tượng của tôi. Ban đầu, tất cả vẫn chỉ giới hạn ở hình ảnh cô mặc chiếc áo sơ mi trắng kia mà thôi. Thế nhưng, sau đó nữa, vào một đêm mưa tầm tã, cô lại đội mưa xuất hiện. Tội lỗi hơn nữa là, cô lại đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của tôi. Nước mưa khiến chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người cô ướt đẫm. Bên dưới lớp áo sơ mi kia lại không còn bất cứ thứ gì ngăn trở. Nhận ra điều này quả thật khiến tôi như đứng bên bờ vực của sự điên cuồng…"

Tiếng súng lại lập tức vang lên trong gian phòng.

Viên đạn vụt qua sát bên tai Tô Thâm Tuyết, thậm chí, cô còn cảm nhận được cảm giác nhoi nhói khi viên đạn bằng kim loại kia lướt qua tai mình.

Trước khi Utah Tụng Hương kịp bóp cò, không biết cô lấy được sức lực từ đâu mà kịp vội vã đẩy Lục Kiêu Dương sang một bên, dùng chính cơ thể mình thế chỗ Lục Kiêu Dương, đối diện thẳng với họng súng.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, cả thế giới như bị thu vào trong một chiếc kính lúp.

Cô có thể thấy rất rõ, vào giây cuối cùng, cổ tay đang cầm khẩu súng kia đột nhiên gập lại thành một độ cong cực lớn.

Cô ảo não thầm nghĩ trong lòng, Tụng Hương, tại sao cuối cùng chúng ta lại trở nên như thế này?

Viên đạn lướt sát qua tai Tô Thâm Tuyết.

Khẩu súng rơi xuống sàn nhà, đối diện cô là một gương mặt lạnh lẽo như tro tàn.

Đến lúc này đây, con gái lớn nhà họ Tô đã không thể dùng thêm bất cứ mánh khóe nào khác nữa rồi.

Chàng thanh niên đến từ Mississippi còn ngu ngốc hơn trăm nghìn lần so với hình dung của cô.

Lý Khánh Châu mau mắn nhặt khẩu súng lên, lần này thì không vội rời đi nữa.

Cả bốn gương mặt trong phòng đều tái nhợt như xác chết. Utah Tụng Hương đứng thẳng người, Lý Khánh Châu buông thõng hai tay, Tô Thâm Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế khi đối diện với họng súng, chỉ riêng Lục Kiêu Dương ngu ngốc đến hết thuốc chữa là vẫn còn động đậy.

Viên đạn lẽ ra phải xuyên qua đầu Lục Kiêu Dương đã khiến chiếc đồng hồ treo tường rơi vỡ trên mặt đất.

Lúc này, Tô Thâm Tuyết cũng không buồn nhìn về phía Lục Kiêu Dương, bước thẳng đến trước mặt Utah Tụng Hương. Xem ra, hành động vừa rồi của cô đã dọa con trai trưởng nhà Utah bị sợ, hồn vía lên mây rồi. Mãi đến khi cô gọi anh một tiếng "Tụng Hương", linh hồn của anh mới có thể góp nhặt lành lặn trở lại.

Đôi mắt anh dần có tiêu cự, cuối cùng dán chặt lên gương mặt cô.

Trong đôi mắt ấy, là căm hận, là tuyệt vọng, là hủy diệt.

Hai người nhìn nhau trân trân, trong mắt ai cũng lấp lánh ánh lệ.

Trước mắt cô chợt tối sầm, đôi môi anh đã ghì chặt lấy môi cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để né tránh.

Nụ hôn kia kéo dài một lúc lâu, mãi cho đến khi cả hai cùng nếm được vị mặn của nước mắt mới thôi.

Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng.

Đầu cô ngả vào vai anh, nói thật khẽ: "Tụng Hương, em mệt rồi, em muốn về."

Cơ thể đang để cô tựa vào kia lại không hề nhúc nhích.

"Đều là lỗi của em. Em đã đưa cho Lục Kiêu Dương chiếc đồng hồ mà mẹ tặng, đổi lại, cậu ấy phải vẽ tranh khỏa thân cho em."

Cô giáo ơi, em thật sự mệt mỏi quá rồi!

Cô dán chặt lên cổ áo sơ mi anh, máy móc nói: "Đều là lỗi của em, Tụng Hương, đừng ép em hận…"

"Cho dù em có hận anh, anh cũng muốn Lục Kiêu Dương phải trả giá thật đắt cho những gì cậu ta đã nói." Utah Tụng Hương nói.

Lúc này, Lục Kiêu Dương cũng đã đứng dậy.

Utah Tụng Hương cởi áo khoác xuống, choàng lên người cô.

Tô Thâm Tuyết vẫn đứng bất động, để mặc anh cài từng nút áo choàng giúp mình, lại để mặc anh chỉnh lại tóc tai mình cho thật ngay ngắn. Từ đầu đến cuối, cô không nhìn bất cứ ai, chỉ câm lặng nhìn từng tia nắng bên ngoài cửa sổ.

Giọng nói lạnh như băng của Utah Tụng Hương vang lên bên tai cô: "Bằng mọi cách, Bộ Ngoại giao của đất nước đã không ngừng khuyên nhủ mỗi công dân hiện đang ở nước ngoài hoặc sắp xuất cảnh phải tôn trọng văn hóa và phong tục tập quán ở mỗi địa phương, đọc thuộc và tuân thủ pháp luật ở những nơi đó. Nhưng có vẻ như cậu cũng chẳng xem mấy lời của Bộ Ngoại giao nước mình ra gì thì phải."

Ánh mắt cô vẫn không hề dao động, vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn mà xem, Tô Thâm Tuyết không được bốc đồng, không thể tự do yêu chồng mình, cái giá phải trả chính là trở thành một xác chết biết đi. Ấy vậy mà, cô chỉ tùy hứng kết bạn với một người, bốc đồng ngồi lên chiếc tàu vượt không gian thời gian một lần duy nhất, cố chấp muốn thực hiện danh sách nguyện vọng của mình thuở nhỏ, nhưng tất cả đều chỉ mang đến hậu quả tai hại.

Utah Tụng Hương quay sang nói với người thư ký chuyên xử lý công việc cá nhân cho mình: "Lý Khánh Châu, anh còn đợi gì nữa?"

Lại có người đi vào, Lý Khánh Châu cũng bắt đầu lên tiếng, sau đó lại quay sang nói với Lục Kiêu Dương: "Thưa anh Hans, Goran có điều luật, kẻ bất kính với Nữ hoàng ở mức độ nghiêm trọng có thể phải chịu án phạt tù chung thân."

Bên trong gian phòng có ánh sáng chợt lóe lên.

Tô Thâm Tuyết nhìn chiếc còng tay chậm rãi bập vào tay Lục Kiêu Dương.

Cô cụp mắt, thầm nghĩ, Lục Kiêu Dương, là chính cậu quá ngu ngốc, tôi đã cố hết sức để giúp cậu rồi.

Bàn tay đang cầm lấy tay cô khẽ cử động. Cô nhấc chân, cúi đầu đi theo người đang kéo lấy tay mình, chậm rãi rời khỏi phòng vẽ tranh.

"Tô Thâm Tuyết." Có người gọi tên cô.

Lại… Lại gì nữa đây? Cô hoảng hốt nhìn lên, chạm phải đôi mắt vẫn luôn dịu dàng, sáng ngời như khoảnh khắc anh quay đầu nhìn cô vào lần đầu tiên hai người gặp gỡ tại vườn Bích Thảo.

Lục Kiêu Dương, van xin cậu đừng nhìn tôi như thế!

Ánh mắt dịu dàng ấy vẫn nhìn vào gương mặt cô.

"Nữ hoàng bệ hạ của tôi."

Lục Kiêu Dương, cũng van xin cậu đừng gọi tôi như thế!

Lục Kiêu Dương lờ ánh mắt van lơn của cô đi, buộc cô phải nhớ kĩ nửa tòa tháp Babel của mình.

Lục Kiêu Dương có một tòa tháp Babel.

"Dù không cách nào với tới, nhưng tôi chưa bao giờ ngừng ngắm nhìn nó bằng ánh mắt nồng nàn rồi thả sức chìm vào tưởng tượng."

Nữ hoàng Thâm Tuyết.

Cô cứ thẫn thờ đứng đó, mãi đến khi bóng dáng Lục Kiêu Dương khuất hẳn sau cánh cửa.

Ánh nắng len lỏi từ cánh cửa kia khiến mắt Tô Thâm Tuyết khó nén cảm giác nhức nhối.

Cô nghiêng mặt qua, nhìn thấy khung cửa sổ được rèm cửa che kín. Cô chợt nhớ ra, đây chính là chiếc cửa sổ cất giấu tòa tháp Babel của chàng thanh niên đến từ Mississppi.

Nghĩ đến đây, cô thoát khỏi bàn tay vẫn đang nắm tay mình thật chặt, lảo đảo bước đến trước cửa sổ, cố sức giật mạnh rèm cửa xuống.

Trong phút chốc, bụi bặm hòa cùng ánh sáng tràn ngập không gian tràn vào, khiến Tô Thâm Tuyết choáng váng hoa mắt.

Cô lùi về sau một bước dài.

Trong cơn choáng váng, cô nhìn thấy một đôi mắt đang lặng lẽ ngắm nhìn mình từ phương xa.

Đôi mắt ấy cùng với dòng chữ "Queen" được gắn trên cùng một khung ảnh khổng lồ, cả ngày lẫn đêm đều hướng về phía bầu trời xanh của Goran.

Cô bỗng cảm thấy buồn cười.

Cái tên lừa đảo Lục Kiêu Dương này. Cái thứ phía sau cửa sổ này thì là tháp Babel gì chứ. Đứng từ đây thì có thể thấy được thứ gì khác ngoài bức chân dung khổng lồ của Nữ hoàng đất nước này đâu.

Lục Kiêu Dương là một tên lừa đảo, mà Nữ hoàng của đất nước này cũng không tử tế hơn là bao.

"Nữ hoàng của chúng ta có một đôi tay có thể biến đá thành vàng." Chắc chắn rằng, Lục Kiêu Dương cũng tin tưởng vào lời nói dối buồn cười này hệt như mấy cậu bé ngốc nghếch kia vậy.

Tô Thâm Tuyết ngã nhào vào trong lòng Utah Tụng Hương cười nghiêng ngả: "Tụng Hương, anh nói đúng, Lục Kiêu Dương đúng là một tên lừa đảo, còn không đủ tư cách làm họa sĩ hạng ba. Cậu ta hết thuốc chữa rồi."

"Anh nhìn cậu ta đi, đến tận lúc này rồi còn không quên khoe khoang tài nghệ kém cỏi của mình cơ đấy." Ngón tay cô chậm rãi chỉ về phía bức chân dung khổng lồ của Nữ hoàng ở đối diện cửa sổ ban công phòng Lục Kiêu Dương. WebTru yenOn line . com

Cô chờ mãi, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Utah Tụng Hương đáp lại, bèn ngẩng đầu nhìn lên.

Chồng của cô, ngài Thủ tướng hoàn toàn không hề nở nụ cười, không những thế, dáng vẻ còn như thể sắp bóp chết cô đến nơi.

"Tụng Hương, anh không thấy buồn cười sao?" Cô hỏi.

Anh vẫn không đáp.

Thế này thì đúng là không xem cô ra gì rồi, Nữ hoàng như cô đúng là quá đáng buồn.

"Không thấy buồn cười sao?" Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên trì hỏi tiếp.

Lần này, anh mới đáp lại cô bằng giọng điệu không vui, thậm chí còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thâm Tuyết, trong mấy mươi giây ngắn ngủi vừa qua, anh đã nghĩ: cách đơn giản nhất để Tô Thâm Tuyết không cười đến đáng thương như thế, khiến Tô Thâm Tuyết không thể luôn mồm nhắc đến một người đàn ông khác chính là phải phá hủy cô ấy."

"Con gái lớn nhà họ Tô điên rồi phải không? Sao lại dám chọc tức con trai trưởng nhà Utah? Nếu chỉ thế thôi thì cũng được, nhưng anh lại luôn bị cô ấy mê hoặc, luôn đặt bản thân mình trong tình thế bất lợi."

"Nhưng vấn đề là, kể từ giây phút đặt chân vào gian phòng này, sự ghen tuông trong anh đã bắt đầu sinh sôi đến không thể kiềm chế nổi nữa rồi."

"Tô Thâm Tuyết, lúc này đây, ghen tuông không khác gì một loại độc dược trí mạng. Đối mặt với nó, lý trí, lòng kiêu hãnh, nguyên tắc đều không là gì cả. Thậm chí, trong khoảnh khắc, anh đã có thể hiểu và tha thứ cho hành động vô trách nhiệm bất chấp tất cả của mẹ mình. Bởi anh bây giờ cũng căm hận tất cả, suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu chính là mong muốn hủy diệt."

"Thế nhưng, chết tiệt, trên đời này vẫn còn thứ khiến người ta sợ hãi hơn cả hủy diệt. Lỡ như anh muốn nắm tay em cùng đi tản bộ thì sao? Lỡ như anh muốn hôn đôi môi mọng đỏ của em thì sao? Lỡ như anh muốn cùng em chơi trò 'Tụng Hương, anh cứ vờ như không nhìn thấy em' đi thì sao? Đối với anh, trong số biết bao điều 'lỡ như' ấy, dù thiếu một cái cũng không thể được. Thế là, anh bắt đầu sợ hãi đến phát điên. Thậm chí anh còn nghĩ: cô ấy vẫn đang nói chuyện trước mặt mình, mặc dù những lời cô ấy nói quả thật rất đáng ghét, nhưng hàng mi không ngừng rung động kia lại đáng yêu đến vô cùng."

"Anh bắt đầu vui mừng đến thẫn thờ, vui mừng đến phát điên, vui mừng vì ngỡ đã mất hết nhưng nay lại có được. Tô Thâm Tuyết, đây chính là tất cả ý nghĩ đã lướt qua trong đầu anh vào khoảnh khắc viên đạn ấy lướt sát qua bên tai em. Utah Tụng Hương thật sự xong đời rồi, Utah Tụng Hương quả thật đã biến thành một kẻ đáng thương mất rồi."

"Cho nên, đây chính là lúc để ăn mừng. Tô Thâm Tuyết, em có thể ăn mừng rồi, không ngờ con trai trưởng nhà Utah cũng có ngày này."

"Tô Thâm Tuyết." Anh nhìn cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khóe môi cô, khàn giọng hỏi, "Bây giờ, anh hỏi lại em, chuyện này có buồn cười không?"

Cô lắc đầu.

Chuyện cười của cô không buồn cười, chuyện cười của anh cũng không buồn cười, vậy ý cười thấp thoáng bên khóe môi cả hai là từ đâu mà có?

"Tụng Hương, thả Lục Kiêu Dương ra đi." Cô lẩm bẩm.

"Tô Thâm Tuyết, em đừng khờ quá." Giọng anh không có vẻ phẫn nộ, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên tia lạnh lẽo như băng, "Chuyện gì anh cũng có thể nghe theo em, nhưng riêng Lục Kiêu Dương thì không."

Nghe thấy thế, cô liền đẩy tay anh ra.

Bốn giờ bốn mươi phút, xe chuyên dụng của Thủ tướng chạy vào Cung điện Jose, Christie bước đến giúp Nữ hoàng mở cửa xe.

Khi cô chuẩn bị bước ra, nửa người cô lại bị Utah Tụng Hương kéo về. Anh kề sát bên Thái dương cô, dịu giọng nói: "Câu nói này anh sẽ chỉ nói một lần. Em hãy quên người tên Lục Kiêu Dương kia đi, đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất của Nữ hoàng đối với người bạn của mình đấy. Hơn nữa, em cũng đừng làm thêm bất cứ chuyện vô ích nào nữa. Nếu không, bất cứ hành động dư thừa nào của Nữ hoàng cũng sẽ chỉ mang đến những phiền toái không cần thiết, thậm chí là hậu quả tai hại cho người bạn kia mà thôi."

Anh dừng một chút, lại tiếp: "Nếu Nữ hoàng muốn nghe đề nghị của Thủ tướng, thế thì, em có thể thử cầu nguyện, cầu nguyện cho người bạn kia của em có thể nhanh chóng nhận ra được sự thật, ý thức được những hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào. Khi nào Văn phòng Thủ tướng nhận được thư thú tội của cậu ta, cậu ta có thể sẽ có một số cơ hội. Chẳng hạn như, cậu ta và bạn cùng phòng giam có thể cùng nhau đến bãi cỏ phơi nắng. Nếu thư thú tội của cậu ta thành khẩn hơn một chút, thì gọi điện cho người thân một lần hằng tháng cũng không phải chuyện không thể."

Christie và bốn vệ sĩ cung kính đưa mắt nhìn xe của Thủ tướng rời đi. Tô Thâm Tuyết bất giác nhìn quanh, nhưng dù đã nhìn hết một vòng mà vẫn không thấy Hà Tinh Tinh đâu.

Cô cười khổ, thầm nghĩ, e rằng Hà Tinh Tinh sẽ không thể xuất hiện trước mặt cô trong một khoảng thời gian dài sắp tới.

Khi phố vừa lên đèn, ba tin tức đã được biên tập đã cùng lúc xuất hiện ở một góc trên trang chủ website chính thức của Nữ hoàng: Một người đàn ông ngoại quốc đã phải chịu trách nhiệm hình sự sau khi có hành vi bất kính với Nữ hoàng; vì vấn đề kỹ thuật, bức chân dung khổng lồ của Nữ hoàng tại quảng trường buộc phải gỡ xuống ngay trong đêm; còn tin thứ ba là Thư ký riêng của Nữ hoàng phạm phải sai lầm nghiệp vụ, bị điều tra ngay hôm đó.

Trùng hợp là, Văn phòng Thư ký bên phía Thủ tướng cũng phát tin tức, người chịu trách nhiệm xử lý công việc của Thủ tướng cũng phải tạm dừng giữ toàn bộ chức vụ.

Lúc mười một giờ, trước khi đi ngủ, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.

Một tiếng "ngủ ngon" ở đầu bên kia điện thoại khiến Tô Thâm Tuyết tưởng chừng như tiếng súng vang lên trong buổi chiều hôm nay chưa từng xảy ra. Lục Kiêu Dương vẫn ở đó, mì ăn liền cà chua mà cô gửi ở nhà Lục Kiêu Dương vẫn còn nguyên vẹn, chỉ một tiếng gõ cửa thôi, Lục Kiêu Dương sẽ tức thì xuất hiện ở bên kia cánh cửa.

Cô những tưởng đêm nay mình sẽ khó ngủ đến thức trắng, nhưng khi đầu vừa chạm xuống gối, cô đã nhanh chóng bị cơn buồn ngủ xâm chiếm.

Ngày hôm sau, hai cán bộ làm việc tại Đại sứ quán Mỹ tại Goran đã đích thân đến Cung điện Jose để tạ lỗi với Nữ hoàng.

Hai Tham tán đều bày tỏ lòng xin lỗi sâu sắc đối với hành động bất kính của công dân Hoa Kỳ tên Hans kia, cũng nói rõ hành động của công dân kia chỉ là hành động mang tính cá nhân, không đại diện cho các công dân khác của Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ.

Cuối cùng, hai người họ còn đưa cho Nữ hoàng xem một số giấy tờ, ghi rõ thanh niên tên Hans kia đã bị hủy bỏ quốc tịch Hoa Kỳ vì dám bao che cho dân nhập cư phi pháp tại Hoa Kỳ trong suốt một khoảng thời gian dài.

Như vậy, ngay lập tức, thanh niên hai mươi bốn tuổi tên Hans kia đã từ một công dân Hoa Kỳ trở thành một người đã từng là công dân Hoa Kỳ.

Như vậy, một người không quốc tịch như Lục Kiêu Dương sẽ không nhận được bất kỳ trợ giúp pháp lý nào nữa.

Tất cả mọi chuyện quả thật giống hệt như những gì cô và Lục Kiêu Dương đã nói vào một ngày nắng gắt chói chang kia. Tại Hoa Kỳ, người châu Á chỉ là quần thể cư dân ngoài rìa, chín mươi chín phần trăm người châu Á sẽ không được ưu đãi bất kỳ nguồn lực ngoại giao nào. Đây chính là nhận thức chung vô cùng phổ biến tại tầng lớp thượng lưu Hoa Kỳ.

Những lời nói Lục Kiêu Dương đã được xác thực.

Sự xuất hiện của hai viên chức ngoại giao Hoa Kỳ đã khiến chàng thanh niên đến từ Mississippi lại càng có vẻ ngốc nghếch hơn rồi.

Mà giờ, dù cô có trình bày rõ mọi việc với hai người này thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Trong hai người mẹ của Lục Kiêu Dương, một người có dòng máu Ả Rập, một người lại mang dòng máu Mỹ Latin. Do đó, bảo Hoa Kỳ hao phí nguồn lực, nhân lực vào vụ kiện của Lục Kiêu Dương là chuyện vô cùng viển vông.

Sau khi hai viên chức ngoại giao Hoa Kỳ rời đi, Tô Thâm Tuyết đi đến phòng thiền.

Có cơn gió thoáng qua, làm lay động chiếc chuông gió dưới mái hiên.

Trong tiếng chuông gió êm tai, cô hỏi thật khẽ: "Mẹ, nếu là mẹ, mẹ sẽ làm thế nào?"

Khi mặt trời lặn, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Lịch.

Vào buổi sáng Chủ nhật đầu tiên của tháng Bảy, thành viên của Hội đồng Hoàng gia lần lượt nhận được một bộ tài liệu khẩn cấp đến từ chính Cung điện Jose.

Trên bộ tài liệu khẩn cấp này có con dấu sáp mang ký hiệu của Hoàng gia Goran hiếm khi xuất hiện. Theo đà phát triển của khoa học kỹ thuật, keo dán nhập khẩu nhanh gọn hơn, chắc chắn hơn đã thay thế con dấu sáp cổ xưa. Chỉ ở những đất nước vẫn còn tồn tại chế độ quân chủ lập hiến mới còn nhìn thấy con dấu niêm phong mang theo ký hiệu

tượng trưng cho Hoàng gia này.

Nghĩ vậy, ai nấy đều không dám chậm trễ, mở ngay công điện hỏa tốc này ra.

Sau khi thấy nội dung trong tài liệu khẩn cấp, các thành viên trong Hội đồng Hoàng gia đều không khỏi dụi mắt, thầm nghĩ rằng mình vừa mới tỉnh giấc, mắt còn mờ, vội vàng đeo kính lão lên, tập trung tư tưởng đọc thêm lần nữa.

Thị lực của mấy người họ đều không có vấn đề gì, công điện khẩn cấp đã viết rất rõ ràng, Nữ hoàng Thâm Tuyết đương nhiệm đang xin Hội đồng Hoàng gia phê chuẩn Mệnh lệnh Nữ hoàng.

Mệnh lệnh Nữ hoàng ư?

Đợi đã, nếu không phải vì công điện khẩn cấp xuất hiện vào sáng hôm nay, e rằng mọi người đã quên mất đặc quyền tối cao tượng trưng cho Nữ hoàng này rồi.

Để ghi nhận sự đóng góp lỗi lạc của Hoàng gia đối với chế độ cải cách của đất nước, vào ngày thành lập Quốc hội Goran, một bản Hiến pháp dành riêng cho Nữ hoàng đã ra đời, được mệnh danh là Mệnh lệnh Nữ hoàng.

Mệnh lệnh Nữ hoàng có tính chất độc lập, có thể không cần thông qua cả Quốc hội và chế độ tư pháp, được các thành viên Hoàng gia phê chuẩn, cứ bốn trăm ngày lại được thực hiện một lần.

Với ý nghĩa hệt như tên, người duy nhất có thể xin Mệnh lệnh Nữ hoàng cũng chỉ có riêng Nữ hoàng mà thôi.

Một khi Mệnh lệnh Nữ hoàng được phê chuẩn, từ điều động lực lượng quốc phòng cho đến việc đặc xá một tên tội phạm chịu tử hình cũng đều sẽ do Nữ hoàng định đoạt. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đệ trình một phần báo cáo thể hiện rõ mục đích sử dụng, phải được thông qua theo hình thức bỏ phiếu bởi Hội đồng Hoàng gia, các đại biểu là thành viên Hoàng gia, Tổng quản và Phó Tổng quản của Cung điện Jose.

Việc bỏ phiếu chỉ có hiệu lực nếu số phiếu chấp thuận đạt quá bán.

Mệnh lệnh Nữ hoàng sẽ có hiệu lực trong vòng hai mươi tư giờ.

Hơn nửa thế kỷ kể từ khi thành lập Hoàng gia đến nay, trải qua bao đời Nữ hoàng, những cũng chỉ có ba lần Mệnh lệnh Nữ hoàng được xin phê chuẩn. Ngoài lần đầu được xin thành công, hai lần sau đều kết thúc trong thất bại, mà lần cuối cùng còn cách hiện tại đến hai mươi ba năm về trước.

Hai mươi ba năm trước, Nữ hoàng chỉ mới sáu tuổi.

Mà nhìn lại thời gian xin phê chuẩn của Nữ hoàng, lại là tám giờ sáng thứ Hai?

Là ngày mai!

Tức thì, tất cả mọi người đều không thể chậm trễ hơn, vội tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Tuy nói Mệnh lệnh Nữ hoàng không thuộc sự quản lý của Quốc hội và số Một đường Jose, nhưng dù sao Nữ hoàng và Thủ tướng cũng là vợ chồng, kiểu gì cũng phải báo với văn phòng Thủ tướng một tiếng mới được.