Chương 93 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (8)
Vẫn chưa đầy hai mươi bốn giờ, nhưng qua lớp sóng điện từ, giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại khiến Tô Thâm Tuyết có cảm tưởng như đã trải qua mấy đời rồi.
"Tụng Hương."
"Ừ."
Là giọng nói của anh.
"Tụng Hương, anh không sao mà, phải không?"
"Phải, anh không sao."
"Không xây xước gì dù chỉ là một sợi tóc?"
"Đúng vậy, Nữ hoàng bệ hạ, Thủ tướng không hề mất một sợi tóc."
Ngay cả một sợi tóc cũng không mất ư? Vậy những người kia là sao đây chứ? Suốt hai giờ qua, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái, cô thật sự rất muốn mách anh.
"Tụng Hương, em muốn nói…"
"Nữ hoàng bệ hạ." Utah Tụng Hương ngắt lời cô, "Để nói sau được không? Hiện tại, Thủ tướng đang hơi bận."
Đến giờ này mà vẫn còn đang bận, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cũng còn may, quả thật anh không sao.
Không sao là tốt rồi, giọng nói của anh cũng không có gì khác lạ so với ngày thường.
Thế nhưng… cô vẫn khó nén cảm giác hoảng hốt.
Cô gọi một tiếng "Tụng Hương", anh ở đầu bên kia cũng khẽ đáp lại cô, cô chỉ hỏi anh có muốn nói gì với cô không?
Đáp lại là một khoảng lặng ngắt như tờ.
Tô Thâm Tuyết cố làm cho giọng mình có vẻ tự nhiên: "Ý em là, ngài Thủ tướng có gì muốn đề xuất với Nữ hoàng không?"
Một thoáng sau, anh bỗng nói: "Thâm Tuyết."
"Ừm."
"Nghe lời Christie đi."
Cho dù đã xác nhận anh không hề hấn gì, dù rằng giọng nói của anh cũng không có gì khác biệt so với ngày thường, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Cô thoáng liếc nhìn Hà Tinh Tinh, rồi lại nói với anh rằng, muốn nghe lời Christie cũng được thôi, nhưng anh phải đồng ý với cô một điều kiện.
"Tụng Hương, em muốn nghe anh hát câu 'Mama mia, let me go, Beelzebub has a devil put aside for me' bằng giọng hát mạnh mẽ nhất."
"Tô Thâm Tuyết!"
"Không hát thì thôi."
Thế là, mãi đến khi lời bài hát Bohemian Rhapsody hùng hồn pha lẫn cảm xúc dào dạt có một không hai truyền đến qua điện thoại, Tô Thâm Tuyết mới có thể yên lòng.
Đến cuối cùng, đầu bên kia còn truyền đến giọng nói tràn ngập yêu thương che chở trước nay chưa từng có của Utah Tụng Hương:
"Thâm Tuyết yêu dấu, chào buổi sáng."
Trước cái nhìn chăm chú của Hà Tinh Tinh, uống sữa xong, cô lên giường nằm. Khi đầu chạm gối, dường như cô đã nhìn thấy khóe mắt Hà Tinh Tinh lấp lánh ánh nước.
Thư ký riêng của cô làm sao thế này? Vừa rồi cô ấy cũng đứng cạnh nghe còn gì? Utah Tụng Hương không sao, lại còn hát Bohemian Rhapsody cho cô nghe nữa, mặc dù hát không hay nhưng cũng được xem là có cố gắng.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh.
Có lẽ cô đã nhìn nhầm mất rồi, có lẽ ánh nước lấp lánh trong khóe mắt Hà Tinh Tinh chỉ là ảo giác của chính cô mà thôi. Đây này, bây giờ đã không còn nhìn thấy nữa rồi.
Cô cảm thấy, đúng là mình phải ngủ đến tận tám giờ tối mai mới thỏa.
Nghĩ vậy, cô bèn gọi: "Hà Tinh Tinh."
"Vâng, thưa Nữ hoàng."
Tô Thâm Tuyết cố tập trung tinh thần, nhưng giọng nói vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi rã rời.
Cô nói: "Hà Tinh Tinh, hãy nói với tôi rằng, sau giấc ngủ này, sẽ không có bất cứ chuyện gì thay đổi, sau giấc ngủ này, mọi chuyện vẫn hệt như lúc trước."
"Đúng vậy, thưa Nữ hoàng."
Giọng nói khẽ khàng của Hà Tinh Tinh lọt vào tai cô.
"Thưa Nữ hoàng bệ hạ, sau giấc ngủ này, sẽ không có bất cứ đổi thay nào, mọi chuyện vẫn sẽ hệt như lúc ban đầu."
Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, là tấm rèm màu sáng, là tiếng trẻ con thúc giục, tối rồi, phải về nhà đi thôi. Dần dà, tấm rèm màu sáng ấy càng lúc càng trầm, khắp đất trời đều tràn ngập tiếng hát ru của người mẹ dành cho đứa con đang nằm trên nôi. Cuối cùng, cơn buồn ngủ biến thành biển sâu lúc nửa đêm, mênh mông vô tận, chỉ cần một thoáng sơ ý là sẽ dễ dàng bị nhấn chìm.
Trong từng đợt sóng đen sẫm, có một giọng nói đang không ngừng gọi mẹ, hỏi rằng liệu con có thể không bao giờ tỉnh lại nữa không?
"Không, không thể được."
"Tại sao ạ? Mẹ, con chỉ ngủ thôi chứ có gây tội với ai đâu, tại sao lại không thể không tỉnh lại chứ?"
"Bởi vì, con là một Nữ hoàng."
Đúng vậy, cô là Nữ hoàng. Trong thế giới tối om như mực ấy, có người khẽ thở dài.
Không biết đã qua bao lâu, dường như có người gọi cô một tiếng "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu". Trên cõi đời này, chỉ một người duy nhất có thể khiến cho tiếng gọi "Thâm Tuyết yêu dấu" rung động lòng người đến thế mà thôi.
Một dòng chất lỏng lành lạnh chậm rãi lăn xuống từ hai khóe mắt cô.
Cô muốn lau đi, nhưng tay chỉ chạm phải một mảng khô ráo.
Đến lúc này, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Cả người cô tắm trong một vầng sáng ấm áp. Trong tầm mắt, cô nhìn thấy chân dung của một người phụ nữ trẻ mang Vương miện Hoa hồng. Sau khi nhìn chằm chằm bức chân dung kia một lúc, cô mới chợt nhận ra, người phụ nữ trẻ trên bức chân dung kia chính là mình.
Ánh mắt cô lướt dọc theo bức chân dung, chuyển về phía hai người đang đứng trước giường. Hà Tinh Tinh vẫn như mọi ngày, trái lại, một Christie vốn ăn nói dè dặt cẩn trọng lại khó nén được niềm vui khi thấy cô tỉnh giấc.
Tô Thâm Tuyết tỉnh lại muộn hơn tận một đêm so với kế hoạch "ngủ đến tám giờ tối ngày hôm sau" của họ.
"Nữ hoàng tỉnh rồi." Hai người đồng thanh nói.
Giấc ngủ dài hơn ba mươi tiếng khiến cô như vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon, bụng cũng trống rỗng. Do đó, tất cả những món ăn yêu thích nhất của Nữ hoàng lần lượt được đưa đến phòng trà bên trong cung điện.
Trong lúc cô dùng bữa, Chủ tịch Ủy ban Hoàng gia đến. Trạng thái tinh thần của Nữ hoàng khiến vị Chủ tịch kia rất hài lòng.
Một người bình thường ngủ đủ tận ba mươi mấy giờ đương nhiên sẽ có tinh thần tỉnh táo đầy năng lượng.
Khi ấy, Tô Thâm Tuyết không biết rằng, trong mắt một số người, giấc ngủ kéo dài ba mươi mấy tiếng của cô lại chính là nguồn năng lượng để "làm thế nào đối mặt với trận chiến ác liệt sắp tới".
Dùng bữa xong, cô mới phát hiện ra một chuyện, cô bị giam lỏng rồi.
Cô có thể tản bộ ở vườn hoa, có thể đến hồ bơi và phòng gym, nhưng bên cạnh cô, ngoài Hà Tinh Tinh ra còn có thêm bốn vệ sĩ.
Bốn vệ sĩ này rất lạ mặt, lại thêm hai vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương, tổng cộng có đến tận sáu người dính chặt lấy cô như hình với bóng.
Ngoài ra, cô còn bị cấm tiếp xúc với bất cứ thiết bị thông tin nào, bao gồm điện thoại di động, tivi, máy tính.
Cô hỏi Hà Tinh Tinh lý do, Hà Tinh Tinh chỉ đáp: "Thưa Nữ hoàng, đây chỉ là tình thế tạm thời mà thôi."
Cô cho gọi Christie đến, bà ta cũng chỉ đứng trước mặt cô không nói không rằng.
Cô ném cả đống đồ về phía Christie, không ngừng quát to: "Các người coi tôi là gì chứ?"
"Thưa Nữ hoàng, tất cả đều chỉ là tạm thời mà thôi." Trên đầu Christie còn vướng một hạt nhựa, nhưng bà ta vẫn đáp lại cô bằng câu nói giống hệt Hà Tinh Tinh.
Nhớ đến những việc mình đã đồng ý với Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết chỉ đành tuyệt vọng quay về phòng.
Được rồi, chỉ là tạm thời thôi, chỉ là tạm thời, có khi, chỉ cần cô tỉnh lại sau một giấc ngủ, mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Nói không chừng, lúc này đây, Thủ tướng của đất nước này đang đàm phán với các vị khách quốc tế tại số Một đường Jose, cố gắng hết sức để bảo vệ nước nhà, bảo vệ Trái đất.
"Tụng Hương, em sẽ nghe lời anh." Cô lẩm bẩm tự nhủ rồi chìm vào giấc mộng.
Có lẽ, khi cô mở mắt ra lần nữa, Utah Tụng Hương đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
Ấy vậy mà, khi cô tỉnh giấc vào sáng hôm sau, anh không hề xuất hiện bên giường cô.
Thủ tướng là một người trăm công nghìn việc, sao có thể mới sáng sớm đã đến Cung điện Jose sắm vai một người chồng tận tâm cơ chứ. Nghĩ đến đây, hình ảnh phản chiếu của Tô Thâm Tuyết trong gương lại khẽ nhăn mũi.
"Nữ hoàng bệ hạ, đây chỉ là tạm thời mà thôi." Từ lúc rời giường đến khi màn đêm buông xuống, lời tuyên bố của Hà Tinh Tinh và Christie vẫn tiếp tục được thực thi.
Phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn trong cung điện của Nữ hoàng, không được tiếp xúc với bất cứ thiết bị truyền tin nào.
Một ngày qua đi, cô vẫn cứ đọc sách, bơi lội, tản bộ theo sắp xếp của những người kia.
Trong lúc tản bộ trong vườn hoa, cô như loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, trong đó còn xen lẫn giọng nói của Tô Jenny. Nhưng khi nghe kĩ lại, tiếng huyên náo không còn nữa.
Cứ như thế, một đêm lại trôi qua.
Tô Thâm Tuyết cho rằng, đêm nay, cô cũng sẽ giật mình tỉnh giấc nhiều lần như đêm hôm qua vậy. Nhưng không, đêm hôm nay, cô ngủ rất sâu.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy lại là gương mặt nặng nề của Christie và ánh mắt u ám của Hà Tinh Tinh đứng bên cạnh.
Lúc này, đồng hồ đang điểm sáu giờ bốn mươi phút.
Bên trong cung điện lúc này còn có cả ekip xây dựng hình ảnh của cô nữa.
Từ các loại phục sức được chuẩn bị sẵn cho Nữ hoàng, từ quần áo, trang sức hay giày dép, đều thể hiện hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại.
Cũng như mọi ngày, sau khi thay quần áo xong, bảy giờ ba mươi phút, Tô Thâm Tuyết rời khỏi cung điện của Nữ hoàng.
Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi nơi này trong suốt ba ngày qua.
Hôm nay Nữ hoàng mặc một bộ vest theo phong cách retro màu lục đậm, phối với chiếc thắt lưng bản rộng màu nâu. Đường nét cắt may khéo léo của bộ trang phục tôn lên dáng người quyến rũ của Nữ hoàng, thắt lưng bản rộng càng khiến tư thế ngồi của Nữ hoàng thêm trang nghiêm.
Trên đường đi đến phòng ăn, thỉnh thoảng có nhân viên đang làm việc trong Cung điện Jose hành lễ chào hỏi Nữ hoàng. Tất cả mọi thứ đều không có gì khác thường, nhưng nếu nhìn kĩ, lại có thể nhận ra sự thương hại từ ngôn ngữ cơ thể của mấy người họ.
Sự thương hại này là dành cho Nữ hoàng của họ đấy ư?
Tám giờ mười phút, Nữ hoàng dùng xong bữa sáng.
Tám giờ rưỡi, Christie đẩy cửa văn phòng Nữ hoàng ra, đã có không ít người tập trung bên trong phòng khách.
Người đứng đầu Văn phòng Thủ tướng và người phụ trách Văn phòng Nữ hoàng đang đứng cạnh nhau; hai bên trái phải là hai Chủ tịch của Ủy ban Hoàng gia, người có mái tóc chải chuốt cẩn thận kia chính là ngài Tổng lý, ngoài ra còn có đại biểu Đảng Dân chủ, Utah Tụng Khinh và Tô Văn Hãn, đứng cuối hàng là Lý Khánh Châu đang cúi thấp đầu.
Phải là chuyện như thế nào mới có thể khiến người chuyên xử lý khủng hoảng cho Thủ tướng phải rụt rè thế kia?
Cô giáo ơi, bây giờ, em đang rất hoang mang lo sợ.
Thế nhưng, cô giáo ơi, nhớ đến những gì mà mẹ đã nói với em trong mơ, "Thâm Tuyết, con là một Nữ hoàng", em lại cố ép cho lưng mình thật thẳng.
Cô giáo ơi, em có thể vượt qua những hoang mang bối rối trong lòng mình, nhưng điều em sợ nhất là….
"Anh ấy sẽ phụ lòng em."
Cô giáo ơi, nếu Tụng Hương không xứng đáng với lòng tin của em, em phải làm sao bây giờ?
Sau khi hành lễ chào hỏi Nữ hoàng, đoàn khách đến thăm Văn phòng Nữ hoàng đều đứng ở một bên không nói năng gì.
Tô Văn Hãn chính là người đầu tiên bước lên trước, rồi ôm chầm lấy cô.
Đây cái ôm thứ hai của một người cha dành cho con gái trong suốt hai mươi chín năm cuộc đời.
Trong trí nhớ của Tô Thâm Tuyết, lần đầu tiên Tô Văn Hãn ôm cô là vào ngày cô đăng cơ ngôi vị Nữ hoàng, mà cái ôm thứ hai này lại có vẻ vô cùng khác biệt so với cái ôm đầu tiên ấy.
Cô bước đến ngồi vào vị trí dành riêng cho Nữ hoàng.
Utah Tụng Khinh chịu trách nhiệm trình bày đầu đuôi câu chuyện, dù sao Thủ tướng tiền nhiệm cũng là một người rất có tài ăn nói.
Phần trình bày kéo dài năm phút của Cựu Thủ tướng có thể được đặt tít và tóm tắt như sau: Ngày X tháng X, Thủ tướng Goran bị ám sát, nhờ các vệ sĩ nỗ lực bảo vệ mới có thể an toàn thoát hiểm. Tuy nhiên, điều khiến dân chúng cả nước không ngờ là, rạng sáng, tại hiện trường ám sát, người được Thủ tướng che chở trong lòng lại không phải Nữ hoàng, mà là một cô gái trẻ khác.
Vào một giờ năm phút sáng, tại bãi đỗ xe của một hộp đêm nổi tiếng tại thành phố Goose, hai tên sát thủ dùng kính phản quang, xả súng về phía Utah Tụng Hương. Viên đạn thứ nhất chỉ cách anh trong gang tấc, viên thứ hai bắn thẳng vào giữa tim anh nhưng lại được một vệ sĩ đưa thân ra chắn, viên đạn thứ ba…
Người đang nói chợt dừng lại, bởi vì sắc mặt Nữ hoàng tái nhợt, như có thể ngã nhào bất cứ lúc nào.
Thư ký riêng của Nữ hoàng rót cho cô một ly nước, tất cả các vị khách trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Nữ hoàng.
Sau khi uống nước xong, sắc mặt Nữ hoàng mới tốt hơn đôi chút.
Cựu Thủ tướng lại tiếp tục trình bày mọi chuyện đã xảy ra:
Viên đạn thứ ba lại bắn vào tường. Năm vệ sĩ lập thành lá chắn hình người, bảo vệ Thủ tướng rút lui vào thang máy. Trong quá trình rút lui, một vệ sĩ bị bắn trúng chân, một người khác bị bắn trúng vai, tiếng súng vang lên liên hồi.
Giữa tiếng súng đạn không ngừng, Thủ tướng an toàn lui vào thang máy, mà theo sau anh, ngoài vệ sĩ riêng, còn có một cô gái trẻ tuổi.
Khi Cựu Thủ tướng nói đến đoạn Thủ tướng và một cô gái trẻ cùng bước vào trong thang máy, các vị khách khác đều không hẹn mà cùng lặng lẽ nhìn về phía Nữ hoàng.
May mắn, may mắn thay, vẻ mặt Nữ hoàng lại vô cùng bình tĩnh.
Vẻ mặt ấy khiến ai nấy đều có vẻ nhẹ nhõm hẳn, song cũng lo lắng khó nói thành lời.
Phần trình bày của Cựu Thủ tướng đã đi đến đoạn cuối.
Tiếng súng trong bãi đỗ xe đã thu hút sự chú ý của bảo vệ hộp đêm. Hai vệ sĩ khác của Thủ tướng đang đứng chờ bên ngoài cũng nghe tiếng chạy đến. Cảnh sát khu vực lân cận cũng nhận được điện thoại triệu tập lực lượng quân sự khẩn cấp. Mãi đến một giờ mười ba phút, dưới sự bảo vệ của cả đội ngũ, Thủ tướng rời hộp đêm từ lối thoát hiểm. Hai giờ mười phút, Thủ tướng an toàn rời đi.
Ba giờ hai mươi phút, Cục An ninh Quốc gia phối hợp với Tổng cục Hải quan tóm gọn hai tay súng bắn tỉa đang định bỏ trốn bằng đường biển.
Từ một giờ năm phút sáng cho đến lúc hai tay súng bắn tỉa kia bị sa lưới vào ba giờ hai mươi phút, một vệ sĩ đã trúng đạn bỏ mình để bảo vệ Thủ tướng. Vệ sĩ bị trúng đạn vào vai hiện đang ở bệnh viện, trước mắt đã qua giai đoạn nguy kịch. Vệ sĩ bị trúng đạn vào bắp đùi đã được phẫu thuật xong, một tháng sau có thể xuất viện. Trong khi đó, ngoài vài vết trầy xước rất nhỏ trên tay, Thủ tướng không có gì đáng ngại.
Còn về cô gái trẻ đã cùng vào thang máy cùng Thủ tướng…
Khi nói đến đây, Utah Tụng Khinh ngừng lại, rồi đưa cho Tô Thâm Tuyết một bản báo cáo.
Tô Thâm Tuyết giành cầm lấy bản báo cáo trước Hà Tinh Tinh.
Quả nhiên, trên bản báo cáo kia, Tô Thâm Tuyết đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Con trai trưởng nhà Utah là nhân vật thế nào chứ? Người phụ nữ có thể khiến anh phải đến hộp đêm nổi tiếng bậc nhất thành phố Goose vào rạng sáng mà Tô Thâm Tuyết có thể nghĩ đến, chỉ có mỗi mình Tang Nhu mà thôi.
Còn về việc Tang Nhu có phải chịu thương tích gì trong suốt quá trình ám sát không, trong báo cáo chỉ ghi vài chữ ngắn gọn, đó là "bình an vô sự".
Chỉ trong vòng mười mấy phút, cô đã tiếp nhận quá nhiều thông tin rồi.
Cô phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Cô nhắm mắt lại, chợt nhớ đến, vào rạng sáng trước ngày xảy ra chuyện, Utah Tụng Hương đã đến tìm cô, nói với cô rằng: "Utah Tụng Hương cần Tô Thâm Tuyết."
Ấy vậy mà, chỉ mới hai mươi bốn giờ trôi qua, anh đã có thể bảo vệ một người phụ nữ khác bình an vô sự.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Bình an vô sự ư?
Nghĩ đến đây, trái tim cô như bị siết chặt.
Có điều, cô không thể trì hoãn quá lâu, những người kia còn đang đợi cô mà. Dù sao, chuyện có thể khiến cả một "đoàn thuyết khách" cùng xuất hiện tại văn phòng Nữ hoàng hiển nhiên sẽ không chỉ đơn giản như thế.
Tô Thâm Tuyết đưa bản báo cáo cho Hà Tinh Tinh.
Tiếp theo, đến lượt người phụ trách đời sống và công việc của Thủ tướng lên đây.
Lúc này đây, người đàn ông vốn luôn chính trực kia lại không dám nhìn cô dù chỉ một chút.
"Nữ hoàng bệ hạ." Lý Khánh Châu khom người một góc chín mươi độ, "Chờ đến khi chuyện này qua đi, tôi sẽ đệ đơn từ chức lên Thủ tướng."
Nguyên nhân khiến Lý Khánh Châu phải đệ đơn từ chức chính là: Là một trinh sát nhanh nhạy về điều tra, thế mà vào đêm Thủ tướng bị ám sát, anh ta lại không hề phát hiện ra thiết bị gây nhiễu tín hiệu được cài đặt ngay trong căn hộ mình đang sống.
Vào lúc một giờ ba phút, Utah Tụng Hương đã gọi cho anh ta một cuộc điện thoại, nhưng vì thiết bị gây nhiễu tín hiệu, anh ta đã bỏ lỡ cuộc điện thoại ấy.
Không ngờ, một cuộc gọi nhỡ ấy lại dẫn đến sự kiện Thủ tướng bị ám sát. Bởi đêm đó, người phải xuất hiện tại hộp đêm lẽ ra phải là Lý Khánh Châu mới phải.
"Sự kiện Thủ tướng bị ám sát" tựa như "hiệu ứng cánh bướm"* vậy.
(*) "Hiệu ứng cánh bướm" chỉ một thay đổi nhỏ trong quá khứ có thể dẫn đến một hệ quả hoàn toàn khác biệt trong hiện tại và tương lai.
Mà bên trong chuỗi "hiệu ứng cánh bướm" này, Tang Nhu có vai trò như con bướm bay đến từ Nam Mỹ kia.
Không ai ngờ, cô gái vừa nhận được bằng khen thực tập sinh ưu tú của số Một đường Jose lại có thể chơi bời trác táng, buông thả như thế. Uống rượu, bắt chuyện cùng người lạ, múa cột còn chưa đủ, bất cứ người đàn ông nào sấn tới cô ta cũng không từ chối, cuối cùng còn dùng chất kích thích, khiến Tô Jenny sợ hãi không thôi. Bởi dù sao, người đã kéo Tang Nhu đến hộp đêm cũng chính là cô ta. Trong lúc không biết phải giải quyết thế nào, thì có người đưa cho cô ta số điện thoại di động Viện trưởng Chủng viện của Tang Nhu. Nhưng người này lại ở miền Đông, cách thành phố Goose tận ba trăm hai mươi mốt cây số, nước xa không thể cứu lửa gần. Cũng may, cô học sinh này của ông ấy còn có hai người giám hộ, điện thoại của Nữ hoàng không gọi được, may mà còn gọi được cho Thủ tướng.
Vừa nhận được điện thoại của người phụ trách, Utah Tụng Hương gọi ngay cho Lý Khánh Châu, nhưng lại không gọi được, cuối cùng chỉ có thể tự mình đến hộp đêm. Suy cho cùng, đây cũng là cô nhóc mà anh đã mạo hiểm tính mạnh để cứu từ Syria về.
Nếu như sự kiện Thủ tướng bị ám sát chỉ dừng lại vào lúc ba giờ hai mươi phút sáng, có lẽ "đoàn thuyết khách" này sẽ không xuất hiện ở đây.
Ba giờ rưỡi, một đoạn phim dài mười hai phút được đăng tải lên mạng, quay lại đầy đủ quá trình Utah Tụng Hương bị ám sát.
Cùng với đoạn phim này, trên mạng còn không ngừng lan truyền mấy trăm bức ảnh Utah Tụng Hương có hành động mờ ám với một cô gái trẻ tại chốn ăn chơi. Trong số mấy bức ảnh kia, có không ít bức chụp được cảnh Utah Tụng Hương chủ động kéo tay cô gái trẻ kia. Sau khi so sánh kết nối sự kiện, cô gái trẻ kia và cô gái được Thủ tướng che chở trong lòng tại hiện trường ám sát là một người.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, đoạn phim và mấy trăm bức ảnh ấy đã được gửi vào email của hàng trăm người. Tất cả các nghị sĩ thuộc Đảng Tự do đều nhận được email tương tự.
Buổi sáng hôm ấy, có ít nhất sáu mươi phần trăm dân chúng Goran được xem đoạn phim Thủ tướng bị ám sát trên mạng.
Khi biết Thủ tướng đã an toàn thoát hiểm, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh sau đó, họ lại bị nhấn chìm trong cảm giác phẫn nộ. Bởi lẽ, tại hiện trường ám sát lúc rạng sáng kia, người con gái được Thủ tướng che chở trong lòng lại không phải là Nữ hoàng!
Rạng sáng vốn là khoảng thời gian nhạy cảm biết chừng nào.
Còn nữa, tại thời điểm Thủ tướng bị ám sát, Nữ hoàng lại đang nhận lễ rửa tội để có thể sớm mang thai con của Thủ tướng.
Thế là làn sóng phê phán Thủ tướng vô cùng mạnh mẽ được dấy lên, lại càng không thể bỏ qua cô gái trẻ ở bên cạnh Thủ tướng vào thời điểm ấy.
Rất nhanh sau đó, thân phận của cô gái trẻ được khui ra. Hóa ra là thực tập sinh của số Một đường Jose.
Đến tám giờ sáng hôm nay, tin tức với tiêu đề "Clinton và Lewinsky* phiên bản Goran" trên mấy tờ báo lá cải đã đạt đến con số mười nghìn lượt xem.
(*) Bê bối ngoại tình giữa Bill Clinton và thực tập sinh Nhà Trắng Monica Lewinsky trong thời gian ông giữ chức Tổng thống Hoa Kỳ.
Vườn hoa của số Một đường Jose đã bị những người ủng hộ Nữ hoàng chiếm lĩnh. Trước cửa Cung điện Jose, mấy nghìn người mặc áo có in chân dung Nữ hoàng cũng dùng cách thức lặng lẽ để thể hiện sự đồng cảm và ủng hộ đối với Nữ hoàng.
Cửa sổ nơi Tang Nhu đang ở trọ bị người ta đập vỡ, trên tường và cửa đều viết đầy mấy từ chửi rủa như "Đê tiện", "Tiểu tam"… Trước mắt, Tang Nhu đang tạm lánh tại Cục An ninh Quốc gia.
Còn về phần Utah Tụng Hương…
"Mỗi ngày, Thủ tướng đều có mặt tại văn phòng đúng giờ." Lý Khánh Châu nói.
Có lẽ vì đã nhìn chằm chằm vào một điểm quá lâu, mắt Tô Thâm Tuyết trở nên cay xè. Cô không biết mình có chớp mắt lần nào không. Vừa chớp mấy lần, mắt cô đã thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, chỉ muốn nhắm nghiền lại, để cả thế giới đều như tan biến thành mây khói, không còn cảm thấy gì nữa.
Bầu không khí xung quanh vô cùng yên ắng.
Có người khẽ gọi một tiếng "Nữ hoàng bệ hạ." Là Lý Khánh Châu.
Cô mở mắt ra, đây vốn là việc mà cô đã làm trăm nghìn lần rồi.
Nhưng không hiểu sao, lúc này đây, mọi chuyện đã trở nên quá khó khăn, cô giáo ơi!
Tô Thâm Tuyết gắng gượng mở mắt ra, nói từng chữ một: "Nói xong rồi chứ?"
"Hết rồi, thưa Nữ hoàng."
Rốt cuộc cũng nói xong rồi.
Cô giáo ơi, chuyện này có phải bắt nguồn từ việc đêm đó em đã chiều theo ý anh ấy không?
Có phải bởi vì em đã chiều theo ý anh ấy, khiến bản thân trở thành một cô gái xấu xa, để mặc anh ấy ôm hôn em, chiếm lấy em ngay trước mặt các bậc thần linh không?
Cô giáo ơi, khi ấy, trong lòng em vừa kính lại vừa sợ.
Em biết, Tụng Hương làm như thế là không đúng, nhưng cuối cùng, em vẫn cứ chiều theo ý anh ấy mất rồi.
Còn có thể tại sao nữa chứ?
Đương nhiên là vì em yêu anh ấy rồi.
Cô giáo, cô giáo ơi…
Đến khi nào, rốt cuộc là đến khi nào, còn phải trải qua thêm bao nhiêu chuyện nữa, em mới có thể dừng yêu anh ấy đây?